- "Hệ thống, bình tĩnh lại chút."
Giống như một kẻ bảo hộ máu lạnh, hệ thống không thực thể của Hoàng My - 29147 lên tiếng:
- [ Cảnh báo! Có kẻ mang ý thù địch. ]
Tiếng của 29147 kéo dài cùng tiếng chuông cảnh báo ong ong đến khắp phòng, khiến cho Hoàng My và Hạ Bích Trâm liền trở nên nhức đầu, hoa mắt, chóng mặt. Còn con chuột lang thì đang méo mó đủ hình dáng như một cái màn hình 3D đang bị giật lag. Tổng thể liền trở nên hoảng loạn đến đáng sợ.
Có vẻ vì sát khí từ hệ thống quá khủng khiếp, trực tiếp đánh thức cả hai tiểu a ca đang nằm trong nôi. Tiếng khóc kinh thiên động địa của Tuấn Hùng lại vang lên, nó cũng giống như một thứ đánh vào bộ máy của hệ thống 29147, khiến cho nó như tỉnh táo mà ngừng lại.
Hoàng My trước hết cần quan tâm đến cậu con trai út của mình đang khóc ầm lên kia. Sau một vài thao tác chăm con thuần thục thì cuối cùng cô cũng dỗ được cậu bé nín khóc.
Hạ Bích Trâm cũng chạy qua xem thử, chợt nhìn thấy cậu nhóc Tuấn Anh đang nằm yên tĩnh ở trong nôi, đôi mắt nhìn chằm chằm Hoàng My đang bế Tuấn Hùng.
- Ôi trời, cậu nhóc này có phải đang ghen tị không?
Hạ Bích Trâm chọc ngón tay vào má bánh bao của Tuấn Anh. Hoàng My cũng chú ý đến cậu nhóc có ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm em trai mình đang khóc thét.
- Đến tôi cũng khó hiểu rồi, tại sao cặp sinh đôi này lại khác nhau như vậy chứ?
Hoàng My đặt Tuấn Hùng xuống nôi, nắm lấy bàn tay đang chới với trên không trung của cậu bé. Hạ Bích Trâm cũng chỉ cười, cảm thấy có một đứa con như vậy cũng không tệ.
Hoàng My thấy Hạ Bích Trâm đang nhìn chằm chằm con của mình mà suy tư, có ý muốn trêu chọc một chút, môi nở một nụ cười cong cong, nói:
- Nhiệm vụ của tỷ tỷ thì thế nào rồi? Còn phải mau chóng tìm ý trung nhân đi thôi.
Hạ Bích Trâm tỏ vẻ rất dửng dưng trước lời trêu đùa của Hoàng My, mỏ hơi chu ra tỏ vẻ dễ thương:
- Nhiệm vụ của tôi là thực hiện nguyện vọng đó. Với cả ý trung nhân gì chứ. Chẳng phải là hoàng quý phi nuôi thần thiếp sao!?
- Còn lâu! Bổn cung không có tiền để nuôi tỷ tỷ.
- Nhưng người có hoàng thượng a! Người phải nuôi thần thiếp.
Tiếp tục vẫn là câu chuyện bao nuôi không hồi kết của nàng Hạ và nàng Minh. Hoàng My bất giác thở dài, song song với đó thì cũng rất vui vẻ, qua bao lâu thì Hạ Bích Trâm vẫn không thể bỏ cái tính đòi Hoàng My bao nuôi.
- Thôi không đùa nữa. Không có ý chống lầy thật à?
- Đoán xem?
Hoàng My nhìn vào gương mặt đang nở nụ cười ôn hoà đến kì lạ của Hạ Bích Trâm, môi hồng hơi cười.
Đồ con gái đang yêu!
Coi nụ cười thấy ghét chưa kìa!
Lúc này thì Hoàng My chợt nhớ đến Tuấn Hoàng - đứa con trai bất cứ khi nào cũng có thể nở nụ cười của cô, lại ngờ ngợ thắc mắc tại sao khi Tuấn Hùng khóc um trời thì lại không có ai vào.
Khi Hoàng My ra khỏi căn phòng, đứng trước cửa phòng, cả cơ thể của cô đều cứng đờ, đồng tử co lại khiến cho đôi mắt của cô trợn tròn, làm ra vẻ mặt vô cùng khó tin.
Trong sân...la liệt người nằm dưới đất!
Lúc này thì Hạ Bích Trâm cũng bước theo sau, vừa nhìn thấy liền muốn nôn oẹ. Bây giờ chỉ cần thêm ít máu me cùng âm nhạc và không khí lạnh lẽo là thành vụ thảm án kinh dị được rồi.
- "Có chuyện gì xảy ra vậy, hệ thống!?"
Nghe được câu hỏi đầy sự hoang mang của Hoàng My, hệ thống 29147 mãi đến một lúc lâu sau mới lên tiếng trả lời, giọng máy móc còn mang chút hối cải:
- [ Là do khí tức của hệ thống bùng nổ quá mạnh, khiến cho những người này không chịu nổi mà ngất đi. Tiểu thư yên tâm, tầm nửa tiếng nữa họ sẽ tỉnh. ]
- "Chưa chết thì tốt"
Mà khoan!
Tuấn Hoàng!?
Tuấn Hoàng của cô đâu!?
Hoàng My nhớ ra điều quan trọng, vội vàng xách cái bộ đồ nặng trịch chạy qua chạy lại tìm con trai của mình. Hạ Bích Trâm không nói gì, cũng cảm thấy lo lắng, liền chạy đôn chạy đáo quanh quanh cùng tìm với cô.
Sau gần nửa tiếng chạy khắp Vũ Minh Cung vẫn không tìm thấy gì. Hoàng My tưởng như sắp khóc đến nơi thì chợt nghe thấy tiếng loạt xoạt ở bụi cây sau lưng.
- Nương...nương...
Tiếng gọi non nớt quen thuộc của trẻ con vang lên, Hoàng My vừa quay đầu lại thì đã thấy Tuấn Hoàng đang cười vui vẻ, chạy lại ôm mình, chân tay dính đầy bùn đất, trông tổng thể đều rất lấm lem.
- Tuấn Hoàng, con làm ta lo muốn chết.
Hạ Bích Trâm thấy tìm được rồi thì cũng thở hắt ra, tay chống hông tỏ vẻ bất lực. Đúng là cô ta không coi cảnh mẹ con thắm thiết nổi mà.
Đúng lúc này thì mấy cung nữ và thái giám đang nằm la liệt dưới đất lồm cồm ngồi dậy. Nếu không phải là do đã sớm biết thì có khi Hoàng My còn tưởng thế giới này còn đang có Zombie trỗi dậy cơ.
Làm bổn công chúa sợ hết cả hồn!
Nhìn con trai ngây ngây ngốc ngốc ngó xung quanh, Hoàng My lại có chút tức giận, miệng quát lớn:
- Các ngươi còn ngơ ra đó. Tại sao lại cùng nhau ngủ la liệt trước sân Vũ Minh Cung của bổn cung!? Đã vậy còn để Thất a ca suýt nữa thì lạc. Hỏi xem ta giữ các ngươi lại để làm gì!?
- Xin hoàng quý phi bớt giận!
Tất cả các cung nữ và thái giám chỉ vừa tỉnh táo lại thì liền quỳ rạp xuống. Hồng phi đứng một góc, như vừa được chứng kiến kì quan mới, mắt chữ A, mồm chữ O, chỉ thiếu điều vỗ tay bốp bốp.
Quyền lực vậy sao!?
- Hoàng thượng giá đáo!
Hoàng My và Hạ Bích Trâm đều bất ngờ khi hoàng thượng bận trăm công ngàn việc - Hoàng Tuấn Khương xuất hiện, nhưng cũng thực hiện quy củ mà thỉnh an.
Hoàng Tuấn Khương vốn nghe Quản công công nói là ở Vũ Minh Cung đột nhiên các cung nữ và thái giám nằm la liệt ở sân, liền vội vã đến xem thử. Nhưng khi đến nơi thì là một cảnh Hoàng My đang ôm Tuấn Hoàng, kế bên là Hạ Bích Trâm, xung quanh là các cung nữ và thái giám đang quỳ, còn có vài người chưa tỉnh đang nằm trên đất.
- Trẫm nghe bảo trước sân Vũ Minh Cung có rất nhiều cung nữ, thái giám bất tỉnh.
Mắt của Hoàng Tuấn Khương đảo lại một lần nhìn xung quanh, sau đó tầm mắt dừng lại trước Hoàng My đang nhẹ đặt tay lên vai của Tuấn Hoàng.
- Đúng là như vậy, thưa Hoàng thượng. Chỉ một chút nữa là Tuấn Hoàng đã lạc mất, thần thiếp thật sự rất lo sợ.
Hoàng My nhẹ nhàng nói, dù lời nói của cô chính là đậm chất phản diện ác độc, khiến cho những cung nữ và thái giám chỉ còn biết thầm cầu nguyện.
- Được rồi. Tất cả các thái giám và cung nữ trong Vũ Minh Cung, mỗi người 10 trượng. Răn đe về chuyện này!
Nghe giọng điệu thản nhiên của Hoàng Tuấn Khương, ai đang quỳ cũng run sợ. Đến Hoàng My và Hạ Bích Trâm cũng ngạc nhiên, cả hai người đúng thật là không nghĩ đến việc nhỏ như vậy cũng bị phạt trượng.
- Hoàng thượng, chuyện này ắt hẳn có nguyên do. Hoàng thượng minh xét.
- Hoàng thượng minh xét.
Nghe lời bênh vực của Hoàng My, các cung nữ và thái giám liền hùa theo để tránh bị phạt. Hoàng Tuấn Khương vốn cảm thấy phiền, liền phất tay, đẩy qua cho cô:
- Vậy thì ta để tùy hoàng quý phi suy xét, tùy nàng xử trí.
Sau đó, trước lời đa tạ của mọi người, Hoàng Tuấn Khương trực tiếp bước vào trong cung, Hoàng My và Hạ Bích Trâm nhìn nhau, cô gọi người đưa Tuấn Hoàng đi tắm rửa thay đồ rồi cả hai cùng bước vào trong cung.