- A Dịch, huynh nói lần này giáo chủ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo gì gì đó sẽ đích thân đến đây sao? Lúc trước khi còn ở trên thảo nguyên, muội cũng nhiều lần nghe tên gia hỏa Ưu Lộ Lai Đặc nói rằng giáo chủ của hai đại tà giáo này pháp lực cao thâm khó lường. Giáo chủ Vô Sinh đạo là Vô Sinh lão mẫu, giáo chủ của Chân Không đạo là Chân Không pháp vương. Cảnh giới tu luyện của hai người này mặc dù không cao, cũng chưa luyện thành quỷ tiên, thế nhưng lại luyện thành bảy đại Đấu Mỗ Huyền Linh chân thần hóa thân, lợi hại vô cùng. Mỗi một hóa thần đều có lực lượng sánh ngang với thần hồn lực của một quỷ tiên! Kể cả là chân chính quỷ tiên cũng không phải là đối thủ của bọn chúng! Cho dù gia gia của muội gặp phải bọn chúng cũng khó có thể thủ thắng, chỉ có thể bảo toàn mạng sống mà thôi.
Đêm vẫn đen như mực.
Trên bầu trời thăm thẳm lấp lánh một vài ngôi sao, chiếu ánh sáng xuống, khiến cho Ngô Uyển thành như ẩn như hiện giữa màn đêm, mang theo một cỗ ý cảnh tăm tối ảm đạm.
Toàn thân Hồng Dịch mặc áo cà sa màu vàng nhạt, khoanh chân ngồi trên nóc của một căn phòng, ngước lên nhìn những vì tinh tú trên bầu trời, dường như đang tìm kiếm điều gì đó. Gió đêm lạnh lẽo phần phật thổi qua thân thể hắn, từng luồng gió quất vào chiếc áo cà sa ám kim phát lên những tiếng soàn soạt.
Tòa nhà bên dưới được thắp một vài cây đèn bão, tỏa ra thứ ánh sáng ảm đạm, loáng thoáng có thể nhìn thấy được mặt đất âm u lạnh lẽo có chút ươn ướt. Phía xa xa là một vòng rào lớn bằng gỗ, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp xích sắt, bên trong còn có một vài lệnh bài, hổ đầu, thiết câu cùng với một số hình cụ hung thần ác sát khác.
Loáng thoáng từ phía bên trong hàng rào lớn bằng gỗ truyền ra những tiêng rên rỉ gào thét. Nếu như có một đạo sĩ biết được thuật "vọng khí", đứng từ phía trên nhìn xuống sẽ thấy rất nhiều "âm khí", "sát khí", thậm chí thấp thoáng còn một vài thứ tựa như oan hồn, quỷ vật cùng một luồng khí hôi thối vô cùng.
Không cần hỏi cũng biết được, tòa nhà bên dưới Hồng Dịch chính là địa lao để tống giam phạm nhân của Ngô Uyên tỉnh.
- Khó trách bách tính trong thiên hạ mỗi khi nghe thấy đại lao đều giống như nghe thấy mộ phần, có chết cũng không chịu đi vào. Chậc! Địa lao âm u ẩm ướt, hôi thối như vậy, kể cả là người có thân thể cường tráng đến mấy, bị tống giam cả đêm thì cũng chỉ còn thoi thóp mà thôi. Nhất là những người bị tống giam bỏ mạng trong đại lao, âm hồn không tiêu tan, ngưng tụ thành một cỗ âm khí, tụ hội dưới nền đất âm u ẩm ướt, ẩn náu trong những góc tối mà ánh sáng mặt trời không chiếu tới được, huyết phách dương cương khí của người sống chính là thứ hấp dẫn mãnh liệt nhất đối với chúng, người sống một khi tiến vào đại lao thì lập tức sẽ bị những thứ này hại chết. Nếu như ta được lên làm thượng thư hình bộ, điều đầu tiên ta phải làm chính là thanh lý toàn bộ địa lao tỏng thiên hạ. Ta từng đọc sử sách nên cũng biết được, mỗi lần thiên hạ xảy ra đại ôn dịch, mười phần thì có đến chín phần nguyên nhân xuất phát từ những thứ địa lao này.
Hồng Dịch thở dài một hơi, đưa mắt nhìn địa lao bên dưới. Hắn biết địa lao trong thiên hạ, về cơ bản không phải là nơi mà con người có thể ở được.
Kinh khủng hơn nữa chính là những người bị chết trong địa lao, âm hồn không tiêu tán, ẩn dưới lớp đất âm u ẩm ướt. Ở những nơi ánh mặt trời quanh năm suốt tháng không chiếu tới, âm hồn có thể tồn tại mãi không tiêu tan, nếu cứ kéo dài mãi như vậy, những thứ âm hồn này cũng có thể biến thành Âm Khí giống như thần niệm của quỷ tiên vậy. người bình thường nhiễm phải cỗ âm khí này liền lập tức ngã bệnh.
Càng để lâu thì những cỗ âm hồn thần niệm này càng ngày càng lớn mạnh, nếu như không kịp thời tiêu diệt thì rất có thể sẽ biến thành quỷ vật hại người.
Hồng Dịch từng đọc rất nhiều tiểu thuyết bút ký. Hắn biết được rằng rất nhiều trận đại ôn dịch của các triều đại trước, mỗi khi xảy ra đều khiến cho ngàn dặm không một bóng người. Hầu hết các trận đại dịch bệnh này đều xuất phát từ các địa lao.
Trước kia hắn cũng không hiểu rõ điều này lắm, thế nhưng bây giờ cuối cùng cũng đã minh bạch được.
Tống giam vào địa lao so với ngâm trong hố phân cũng chẳng xê xích là mấy. Kể cả là bản thân hắn cũng không hề hy vọng bị tống vào địa lao suốt một đêm.
Hồng Dịch đã quyết định, nếu như sau khi phụ trợ được Ngọc thân vương lên ngôi. Việc đầu tiên hắn muốn làm chính là đảm được chức vụ thượng thư hình bộ, từ đó mà thanh lý toàn bộ địa lao trong thiên hạ, tiêu diệt hoàn toàn mọi căn nguyên của ôn dịch.
- A Dịch, chúng ta đang đợi giáo chủ của hai đại tà giáo Vô Sinh và Chân Không đến. Hai đại giáo chủ này vô cùng lợi hại, gia gia của muội cũng phải kiêng nể, tại sao huynh còn rảnh rỗi mà nghiên cứu việc quản lý thiên hạ thế?
Đại kim chu ngồi trên vai của Hồng Dịch, ngoe nguẩy thân thể, hai bàn chân nhỏ bé đá nhẹ ngực của Hồng Dịch, cọ tới cọ lui.
- Được rồi, Kim Huấn Nhi, muội đừng ngọ nguậy nghịch ngợm nữa, mau mau bỏ chân xuống nào.
Hồng Dịch đưa tay tóm lấy đại kim chu đang cựa quậy loạn xạ trên vai.
- Những gì muội vừa nói ta cũng nghe thấy cả rồi. Ta cũng cân nhắc kỹ về đạo thuật của giáo chủ Vô Sinh đạo và Chân Không đạo. Ban nãy muội mới nói, giáo chủ hai đại tà giáo Vô Sinh và Chân Không cũng chưa tu luyện thành quỷ tiên, thế nhưng lực lượng của bọn chúng lại mạnh gấp bảy tám lần quỷ tiên phải không?
- Ơ? A Dịch, huynh chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Theo lý mà nói, cảnh giới quỷ tiên chính là một quan ải trọng yếu của đạo thuật. Đạo thuật khi tu luyện đến cảnh giới quỷ tiên thì có thể được xưng là chân nhân, chân chính bước vào bên trong cánh cửa của tiên giới. Lực lượng cũng vượt qua tất cả các cao thủ đạo thuật còn lại. Nếu như một quỷ tiên đấu pháp với một cao thủ đạo thuật chưa đạt tới cảnh giới quỷ tiên, thì như vậy phần thắng chắc chắn là cao thủ quỷ tiên rồi. Vậy mà hai đại giáo chủ của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo lại không phải là quỷ tiên, thế nhưng có được lực lượng cường đại gấp mười lần quỷ tiên, bất cứ một quỷ tiên nào cũng không phải là đối thủ của bọn chúng, thậm chí bọn chúng cũng có thể phân cao thấp giao đấu với cao thủ lôi kiếp nữa đấy! Cho tới tận bây giờ muội còn chưa từng gặp qua cao thủ đạo thuật như vậy, nghĩ lại cũng có chút bất an lo lắng trong lòng.
Đại kim chu trề môi nói.
- Chuyện này cũng không có gì quá kỳ quái. Vị Lai Vô Sinh kinh của Đại Thiện tự chính là một thứ pháp môn có thể tụ tập vô số tín ngưỡng, tín niệm bên trong thần niệm tư tưởng của con người, từ đó tự bản thân tu luyện thành bản lĩnh cao cường. Tất nhiên thứ lực lượng cường đại này chẳng qua chỉ là ngoại lực, không thể dung nhập vào bản thân. Cho nên bọn chúng mang cỗ lực lượng này luyện thành thân ngoại chi thân. Còn về phần những thứ thân ngoại chi thân kia, tất nhiên là rất cường đại rồi. Giống như Hắc Thiên Ma Thần, Đại Phá Hư thần của Huyền Thiên quán cũng được ngưng tụ từ tín niệm, sự kính ngưỡng của vô số người. Lực lượng của những phân thân này cường đại đến mức nào đây? Chỉ e rằng ngay cả Mộng Thần Cơ cũng không phải là đối thủ.
Hồng Dịch nhẹ nhàng nói, dường như hắn hiểu rất rõ về thứ Vị Lai Vô Sinh kinh này.
- A Dịch, về phương diện này hình như huynh rất am hiểu đấy nhe! Nói tiếp cho muội nghe đi, muội biết huynh đọc nhiều sách, cả điển tịch đạo gia cũng nhiều lắm, kể thêm cho muội nghe đi!
Đại kim chu vương bàn tay nhỏ nhắn trắng hồng ra nắm lấy tai của Hồng Dịch.
- Một vài ngày gần đây huynh cũng định thử tế luyện Vô Thường kiếm cướp được từ tay của Nạp Lan Yên La. Tuy nhiên mỗi lần vừa chạm phải phá diệt thần phù trên thân kiếm thì đều phải ngừng lại. Bởi lẽ huynh loáng thoáng cảm giác được, bên trong những đạo thần phù này ẩn chứa một cỗ lực lượng vô cùng cường đại, cường đại đến mức khiến cho ta cảm thấy Phá Hư thần dường như đang ẩn núp trong một tiểu thiên thế giới đâu đó giữa hư không. Thứ thế giới này cũng giống như loại tiểu thiên thế giới trong Càn Khôn Bố Đại vậy. Thế nhưng Phá Hư thần không phải là ẩn núp mà giống như bị phong ấn thì đúng hơn, hắn bị giam cầm trong tiểu thiên thế giới đó. Tuy nhiên chi tiết bên trong thì huynh không thể tìm tòi ra được, cũng không mở được tiểu thiên thế giới này. Đây là việc mà chỉ có thần tiên đạt cảnh giới dương thần mới có thể làm được, đạo thuật của huynh hiện giờ còn quá kém cỏi, không thể làm gì được.
Hồng Dịch quay về phía đại kim chu nói.
- Tuy nhiên đối với ma thần được tạo nên từ những thứ tín niệm hương hỏa như thế này thì huynh cũng suy nghĩ rất nhiều, đồng thời cũng hiểu được chút ít đạo lý trong đó. Kim Huấn Nhi, thần hồn của muội đều là do các tia thần niệm trong đầu tạo thành, có ác niệm, có thiện niệm, có thần niệm bất khuất, vân vân, vân vân, mà trong số đó có một loại thần niệm cuồng nhiệt nhất, kiên định nhất, cường đại nhất, đó chính là thần niệm tín ngưỡng. Người đọc sách chúng ta, đạo lý chính là tín ngưỡng. Có thể vì đạo lý trong tâm mà chấp nhận bị chém đầu, chính trực can gián quân vương. Còn người tu phật, thì tín ngưỡng là phật pháp, vì phật pháp có thể chặt tay. Người tu đạo, tín ngưỡng là thiên đạo, có thể vì thiên đạo quên mình, từ bỏ tất cả tình cảm, cũng giống như Thái Thượng Vong Tình của Thái Thượng đạo vậy. Bách tính bình thường, tín tưởng và ngưỡng mộ thần linh, hy vọng thần linh có thể cứu vớt bản thân. Loại thần niệm cuồng nhiệt, kiên định này, khi hội tụ lại cùng một chỗ sẽ trở nên cường đại vô cùng, từ đó biến hóa trở thành thần linh chân chính. Vị Lai Vô Sinh kinh chính là dựa vào loại tín niệm cuồng nhiệt này của bách tính trong thiên hạ, tập hợp lại, dùng để gia tăng thần hồn lực của bàn thân, nhất cử đột phá cực hạn!
- Thế nhưng gia gia lại nói hai đại giáo chủ của Vô Sinh đạo và Chân Không đạo không phải là quỷ tiên mà. Điều này là sao vậy?
Đại kim chu nói.
- Bởi lẽ thứ bọn họ tu luyện rất có thể là bản sao chép không đầy đủ của Vị Lai Vô Sinh kinh, chỉ biết dùng thần niệm cuồng nhiệt của tín đồ để ngưng tụ thành thân ngoại chi thân, mà không biết cách đem những thứ tín niệm này dung hợp vào trong thần hồn của bản thân. Cũng giống như một người có võ công bình thường sử dụng thần binh lợi khí hay pháp bảo thời viễn cổ vậy, vì thế mặc dù lực lượng của bọn họ có cường đại hơn đi chăng nữa cũng không thể tự giải thoát cho bản thân, không thể đột phá được bình chướng sinh tử, một khi tuổi thọ hết thì cũng sẽ chết mà thôi, còn kém rất xa quỷ tiên, không thể thi giải chuyển thế.
Hồng Dịch vỗ vỗ vào bàn tay nhỏ xíu của đại kim chu.
- Được rồi, Kim Huấn Nhi, xuống nào, địch nhân của chúng ta đến rồi. Đúng là nhắc đến ai là kẻ đó liền đến.
Tiếp đó Hồng Dịch đứng dậy, dõi mắt nhìn về phía xa, giọng nói trầm bổng phát ra:
- Không biết kẻ tới đây là giáo chủ Vô Sinh đạo hay là giáo chủ Chân Không đạo nhỉ? Tại sao chỉ có một người đến thế kia?
Ngay khi âm thanh trầm bổng của Hồng Dịch phát ra thì...
Rầm!
Một cỗ cự lực vô hình phá không lao xuống, dừng lại ở trên không trung ở một góc khác của tòa nhà.
- Hả? Không ngờ tên tiểu tử tuần phủ Ngô Uyên tỉnh Hầu Khánh Thần kia lại có thể mời được nhân vật có vài phần hiểu biết đạo lý như vậy. Mới vừa rồi ta nghe thấy ngươi nói thần niệm tín ngưỡng hương hỏa, rõ ràng đâu ra đấy, tuy nhiên cũng có vài phần cổ hủ, chẳng khác nào lũ thư sinh độc sách. Ngươi đứng ở trên nóc nhà là để chờ lão mẫu ta sao? Người trẻ tuổi, ngươi thật lớn mật đấy, không biết sư phụ của ngươi là ai? Có thể nói cho ta biết uy danh được không?
Ở một góc khác của tòa nhà, giữa hư không, cách mặt đất chừng vài chục trượng, một lão bà tóc bạc da nhăn nheo, tay cầm quải trượng xuất hiện. Lão bà này giống như lão Thọ Tinh trong các gia đình giàu có, tuy nhiên đôi mắt của bà lão này lại mang theo thần sắc có vài phần cổ quái.
Đặc biệt là phía sau gáy của lão bà này có bảy vòng ánh sáng chồng lên nhau.
Bảy vòng ánh sáng này có thể nói là rất nổi bật, màu sắc khác nhau, trông giống y hệt như những vòng ánh sáng sau gáy của các pho tượng đạo tôn, phật tổ ở trong các chùa chiền miếu thờ!
Trước cảnh tượng như vậy rất dễ khiến cho người ta nghĩ rằng lão bà kia là một vị thần linh hạ xuống thế gian!
Nhất là trong lúc những vòng ánh sáng này khẽ rung động, cả không gian xung quanh tràn ngập một cỗ uy áp tinh thần linh hồn vô cùng vô tận. Cỗ áp lực này quả thực khiến cho người ta cảm thấy rằng lão bà này không khác gì thần linh cả.
Bộ dạng của đại kim chu cũng trở nên ngưng trọng, bởi lẽ lúc này nàng cũng cảm nhận được thần hồn lực của lão bà này quá mức cường đại!
- Ồ? Người tới đây chắc hẳn là Vô Sinh lão mẫu của Vô Sinh đạo rồi?
Hồng Dịch nhìn lão bà này, ánh mắt chớp lóe lên một lúc rồi nói.
- Yêu phụ tà giáo kia, ngươi dám mang chân thân thến đây, chẳng lẽ không sợ sau khi bị ta bắt lại, liền dựa theo luật pháp Đại Kiền, mang ngươi ngâm vào hố phân ba ngày hay sao?
Ngay lập tức Hồng Dịch nhận ra đây là Vô Sinh lão mẫu, hơn nữa còn biết rằng đây chính là chân thân của mụ ta. Hơn nữa thứ mà mụ ta dùng để phi hành chính là bảy vòng ánh sáng rực rỡ giống như hào quang của phật tổ ở sau gáy.
Bảy vòng ánh sáng này bảo hộ xung quanh thân thể của lão bà, bất cứ thứ pháp thuật nào cũng không thể xuyên qua được. Bởi lẽ bằng vào trực giác của bản thân, Hồng Dịch cũng cảm nhận được điều này, hắn nhận ra rằng lực lượng bảo hộ của bảy vòng ánh sáng này so với địa sát trong Ngũ Hành Kiếm Sát của Hạnh Vũ Tiên thì cường đại hơn nhiều!
Thế nhưng bản thân đạo thuật của lão bà này dường như so với Chu đại tiên sinh, Đoạn đại tiên sinh lại không mạnh hơn là mấy, về cơ bản vẫn còn chưa đột phá cảnh giới quỷ tiên.
Hơn nữa Hồng Dịch còn nhận ra rằng, võ công của lão bà này cũng tựa hổ chỉ mới tiến vào cảnh giới tiên thiên, ngay cả tu vi đại tông sư còn chưa luyện thành.
Không phải là quỷ tiên, thế nhưng so với chân chính quỷ tiên thì mạnh mẽ hơn rất nhiều! Cường đại đến mức trong lúc trở bàn tay cũng có thể tiêu hủy thần hồn của cao thủ quỷ tiên còn chưa vượt qua lôi kiếp.
Loại hiện tượng này, trong giới tu luyện đạo thuật vốn không tồn tại bao giờ, thế nhưng lúc này nó lại sờ sờ hiện ra ngay trước mặt Hồng Dịch.
- Vị Lai Vô Sinh kinh quả nhiên cường đại. Bảy vòng ánh sáng này, mỗi một vòng chỉ sợ mang theo một cỗ lực lượng có thể sánh ngang với ngoại thân của quỷ tiên mất thôi.
Một ý niệm chợp lóe lên trong đầu Hồng Dịch.
- Ha ha ha ha, ha ha ha ha!
Lão bà kia nghe được lời này của Hồng Dịch, liền không khỏi cười phá lên, miệng đầy răng cũng nhe ra cười một cách châm biếm, tuy nhiên tiếng cười lại lạnh như băng, không hề che dấu sát ý.
- Người trẻ tuổi, ngươi thật cuồng vọng đấy! Lúc đầu ta nghe thấy lý giải của ngươi, cho rằng ngươi có thể hiểu được sự ảo diệu của hương hỏa tín ngưỡng thần niệm, từ đó muốn tha cho ngươi một mang, cho ngươi làm kẻ dưới trướng của ta giống như Đồng nhi, thế nhưng không ngờ ngươi lại dám chọc giận ta. Cũng được, lão mẫu ta sẽ giết chết ngươi, nghiền nát xương cốt của ngươi thành tro bụi, rồi giam cầm linh hồn của ngươi lại, để cả đời không được siêu sinh!
Lão bà này dùng một loại ngữ khí phóng túng nói.
- Ngươi cho rằng bằng vào cảnh giới tu vi này của ngươi, bằng vào tu luyện xuất ra bảy tôn thần linh vòng ánh sáng này mà có thể giết chết được ta sao? Đáng tiếc, cảnh giới của ngươi quá thấp. Nếu như cảnh giới của ngươi cao hơn một tầng nữa, đạt tới tu vi quỷ tiên, thì sẽ nhận ra tu vi của ta đã là quỷ tiên vượt qua lôi kiếp rồi. Không ngờ ngươi lại vẫn dám đến đây chịu chết. Chậc, lão bà này, còn không mở to mắt ra mà nhìn, bản thân đạp phải đinh sắt rồi mà còn không biết.
Hồng Dịch lắc đầu, rồi bất thình lình vung tay lên, ngay lập tức một luồng gió dương cương cực kỳ khổng lồ nổi lên, sau đó mãnh liệt hóa thành vỏ trứng hình tấm màn, bao vậy suốt chu vi mấy dặm trên bầu trời.
- Hả? Đây là hư không ảo cảnh! Thần niệm của ngươi lại không phải là âm phong sao, thậm chí còn có cả dương cương khí. Ngươi quả nhiên là lôi kiếp cao thủ! Sao có thể như vậy được! Một cường giả lôi kiếp làm sao có thể đến một địa phương nhỏ bé như Ngô Uyển tỉnh này được!
Lão bà kia lập tức biến sắc!
Lôi kiếp quỷ tiên! Đó là chân chính cao thủ đạo thuật tuyệt đỉnh, tung hoành thiên hạ! Đó chính là cường giả mà ngay cả sấm sét của lão thiên bổ xuống cũng không chết! Bất thình lình lão bà này đụng phải một cường giả cấp bậc này, liền cảm thấy kinh hãi không nói lên lời!
Điều này cũng giống như một phú ông đang chạy ra quát tháo xua đuổi tên ăn mày trước cửa, đột nhiên phát hiện ra tên ăn mày trước của lại là vương gia, thừa tướng cải trang thành!