Mục lục
Dương Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồng Dịch một hơi mang toàn bộ những sự việc như phụ thể Hồng Khang cho đến việc giết chết Yến Chân Tông nói ra, nhằm đả kích nam nhân lòng dạ cứng như sắt đá, vô tình vô nghĩa, Hồng Huyền Cơ.

Hắn cũng không hề lo sợ chuyện này của bản thân bị tiết lộ ra bên ngoài.

Dựa theo luật pháp triều đình Đại Kiền, dùng đạo thuật mưu sát quan lớn một phương là một loại chuyện vạn lần không thể dung tha được.

Thế nhưng Hồng Dịch chắc chắn rằng Hồng Huyền Cơ sẽ không dám hé ra nửa lời để lộ ra bên ngoài. Dù sao trên triều đình, cho dù bản thân hắn cũng Hồng Huyền Cơ có quan hệ ra sao, bên trong có ân oán như thế nào, nhưng dưới con mắt của người ngoài bọn họ vẫn là cha con.

Nếu như nhi tử dung đạo thuật mưu sát quan lớn một phương, thậm chí là chính huynh đệ ruột thịt của mình, thì chỉ cần miệng lưỡi của sĩ phu trong dân gian thôi cũng đủ để phá huỷ đi tất cả.

Tuy nhiên Hồng Dịch hiện giờ là thay mẫu thân báo thù cho nên cũng không kiêng kỵ nhiều điều như vậy. Thế nhưng hắn dám chắc rằng Hồng Huyền Cơ sẽ không mang loại chuyện này rêu rao ra bên ngoài, hơn nữa còn muốn tìm trăm phương nghìn kế để che giấu sự việc này.

Đối với địa vị, danh tiếng như vậy của Hồng Huyền Cơ, nếu như xuất hiện chuyện như thế thì tuyệt đối không thể gượng dậy được.

Hiện giờ trong tâm của Hồng Dịch cũng biết, biện pháp duy nhất của Hồng Huyền Cơ chính là xoá bỏ triệt để tất cả mọi việc, sau đó mới có thể che dấu sự việc này được.

Tuy nhiên Hồng Dịch lại chẳng hề quan tâm.

Sự việc đã đến mức như thế này rồi, Hồng Dịch cũng chẳng còn lưu luyến chút tình phụ tử nào với Hồng Huyền Cơ nữa, cũng không còn chút ràng buộc nào nữa. Không ngờ hắn có thể đứng trước phần mộ của mẫu thân mà nhục mạ người, nói người là thân phận ti tiện. Điều này thực sự khiến cho Hồng Dịch tuyệt đối không thể nhẫn nhịn hơn được nữa.

Hồng Huyền Cơ nhục mạ hắn là "tiểu súc sinh", hắn cũng không thèm quan tâm, thế nhưng nói mẫu thân hắn là ti tiện, là hèn mọn, thì tại khoảnh khắc này sát tâm của Hồng Dịch đã nổi lên.

Lúc đầu Hồng Dịch tuy rằng thống hận Hồng Huyền Cơ, thế nhưng lại không nổi lên sát tâm. Tuy nhiên lúc này, khi mà Hồng Huyền Cơ đứng trước phần mộ của mẫu thân nói ra hai từ "ti tiện", Hồng Dịch thực sự không kìm nổi sát tâm trong lòng! Hoàn toàn là sát tâm! Là thứ sát tâm gạt bỏ tất cả đạo đức lễ pháp!

Dưới con mắt của Hồng Dịch, mẫu thân chính là thánh nữ của Thái Thượng đạo, so với Hồng Huyền Cơ còn cao quý gấp vạn lần.

Một câu "ti tiện" của Hồng Huyền Cơ lại càng kích vào tận sâu thẳm nội tâm của Hồng Dịch, khiến hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, giống như vết thương từ lâu đã đóng vẩy, bất thình lình bị một mũi kim chọc vào, khiến cho huyết mủ trào ra!

- Ngươi nói cái gì?

Lúc này, xung quanh thân thể của Hồng Dịch được bao phủ bởi một luồng sát ý nồng nặc, sau đó bất thình lình biến đổi, tựa như xoa dịu đi một chút.

Trong thoáng chốc Hồng Dịch cảm nhận thấy tâm linh của bản thân có chút đờ đẫn, rồi mới từ từ vận chuyển trở lại.

Vừa nãy, khi Hồng Huyền Cơ khẽ động sát ý, bằng vào thần niệm của mình, hắn loáng thoáng bao phủ khắp hư không suốt bốn phương tám hướng xung quanh, từ đó có thể dùng tâm linh của con người cảm nhận được một thứ lực lượng vặn vẹo uốn khúc giữa không gian.

Khi chân chính đối mặt với Hồng Huyền Cơ, Hồng Dịch mới biết được sự kinh khủng của tên phụ thân vô tình vô nghĩa của hắn, đồng thời Hồng Dịch cũng cảm nhận được sự kinh khủng của nhân tiên! Đến giờ phút này hắn rốt cục cũng hiểu được vì sao năm đó Ấn Nguyệt hoà thượng lại là một cao thủ tung hoành thiên hạ, giao đấu khắp chốn trong thiên địa, kể cả cao thủ lôi kiếp cũng không làm gì đựơc lão!

Thần hồn và khí huyết của nhân tiên hoàn toàn kết hợp làm một thể, đậm đặc như mây mù, khí thế bao phủ khắp trên trời dưới đất, khiến cho tâm linh của con người cảm nhận thấy không gian dường như vặn vẹo, chẳng khác nào bị một thứ gì đó bóp méo.

Hồng Huyền Cơ còn chưa xuất ra quyền ý cũng như quyền pháp Chư Thiên Sinh Tử luân của bản thân, vậy mà Hồng Dịch đã nhận thấy một cỗ áp lực đè nén lên tâm linh, khiến cho thần hồn khó có thể vận chuyển được.

Nếu như đối phương toàn lực thi triển thì sao? Khi đó sẽ lợi hại đến mức nào đây?

- Chỉ sợ những tồn tại như Khổng Tước vương cũng không thể tiếp cận được với Hồng Huyền Cơ! Hồng Huyền Cơ lúc này đã đột phá được cửa khẩu quan trọng nhất, một huyệt khiếu thông suốt, cả trăm huyệt khiếu thông! So với một năm trước quả thực cường đại hơn rất nhiều.

Một năm trước, khí huyết, khí thế của Hồng Huyền Cơ chỉ giống như vầng mặt trời gay gắt, khiến cho quỷ thần không thể tiến gần được mà thôi.

Thế nhưng lúc này, Hồng Huyền Cơ dường như nắm giữ chúng thần trong đất trời, nắm giữ bánh xe sinh tử, khiến cho người ta sinh ra một thứ cảm giác không cách nào chống cự được. Loại cảm giác không thể chống cự được này cũng không phải xuất phát từ sự chênh lệch về phương diện thực lực, mà là đến từ sâu trong tâm linh, là một loại bản năng, chẳng khác nào một con chuột dù to đến mấy, chỉ cần nghe thấy mèo kêu thì cũng cảm thấy kinh hãi đến vỡ mật.

- Phải nên như thế!

Trong nháy mắt Hồng Dịch điên cuồng rống lên một tiếng! Phía sau gáy bất thình lình xuất hiện một đoàn ánh sáng bảy màu! Những vòng ánh sáng bảy màu này hiện lên giữa đêm tối phát sáng lấp lánh, chiếu sáng toàn bộ chu vi ba bốn dặm trên mặt đất.

Bảy vòng ánh sáng bảy màu xuất hiện phía sau gáy của Hồng Dịch, khe khẽ lay động trong gió đêm, kéo theo những đuôi ánh sáng thật dài ở phía sau, khiến cho Hồng Dịch trông chẳng khác nào thần phật từ thượng giới hạ xuống phàm trần.

Cùng lúc đó hai chân của Hồng Dịch không ngờ lại có thể bốc lên khỏi mặt đất! Trong nháy mắt cách mặt đất hơn mười trượng, hơn nữa còn không hề rơi xuống đất!

Không cần bất cứ tia thần niệm nào giúp sức, tự bản thân Hồng Dịch bay thẳng lên bầu trời! Hơn nữa cũng không phải là thần hồn của bản thân mà là ngoại lực từ bên ngoài.

Thứ ngoại lực này không phải là thứ gì khác mà chính là lực lượng của bảy tôn thần linh trong những vòng ánh sáng bảy màu này!

Lúc trước, tại địa lao của Ngô Uyên tỉnh, Vô Sinh lão mẫu bằng vào lực lượng của một người mà có thể khiến cho thân thể lăng không bay lên trời, đó cũng là nhờ có uy lực của bảy tôn thần linh này.

Bảy tôn thần linh không hề có mối liên quan tương hỗ gì với thân thể, vì thế có khả năng bao quanh thân thể, nâng thân thể bay lên không trung.

Đây cũng chính là lực lượng của hương hoả tín ngưỡng thu được từ việc tu luyện Vị Lai Vô Sinh kinh! Tuy rằng luyện thứ kinh văn này rất khó khăn, thế nhưng một khi luyện thành thì có cực kỳ nhiều chỗ tốt!

Cho dù Hồng Huyền Cơ có là nhân tiên thì cũng không thể bay lên trời! Chỉ cần bay được lên không trung thì Hồng Dịch cũng có đủ tự tin cùng Hồng Huyền Cơ giao đấu một trận.

Sở dĩ Hồng Dịch ngay lúc nhìn thấy Hồng Huyền Cơ đứng trước phần mộ mà lại không lui chính là ỷ vào bản thân có bảy tôn thần linh này! Có được biện pháp bay lên trời bất cứ lúc nào!

Trong lúc cùng nói chuyện với Hồng Huyền Cơ, Hồng Dịch cảm nhận được tinh thần khí thế của đối phương khoá chặt lấy bản thân, về cơ bản hắn không có biện pháp để thi triển bất cứ thứ đạo thuật gì.

Thế nhưng khi tung ra những tin tức về Ngô đại quản gia, Yến Chân Tông, Hồng Khang, cuối cùng đã khiến cho tâm ý của Hồng Huyền Cơ phải dao động, chớp lấy cơ hội này, hắn lập tức phóng lên trời.

Bằng không, chỉ cần hắn còn ở trên mặt đất, hai bên cách nhau khoảng hai trăm bước chân, thì cho dù Hồng Dịch có bản lĩnh cao cường đến đâu đi chăng nữa, cho dù vượt qua năm, sáu lần lôi kiếp đi chăng nữa thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Hồng Huyền Cơ.

- Thần niệm phân hoá! Ý niệm thôi vật! Sát!

Ngay khi Hồng Dịch vừa bay lên không trung, hắn lập tức thi triển đạo thuật!

Một luồng gió dương cương từ trên người Hồng Dịch cuồn cuộn xông ra, sau đó bất thình lình nổ thành vô số luồng gió nhỏ hơn, cuốn thẳng xuống núi đá, cỏ cây, rừng rậm, băng tuyết bên dưới.

Sau đó một loạt những tiếng răng rắc răng rắc vang lên!

Những tiếng nổ vụn vang lên liên miên không dứt, lấy Hồng Huyền Cơ làm trung tâm, khắp bốn phương tám hướng xung quanh, núi đá nổ tung toé, cây cối đứt đoạn, vô số đại thụ, vô số tảng đá núi lớn cuồn cuộn bay lên, phóng thẳng về phía Hồng Huyền Cơ!

Một chiêu này của Hồng Dịch có thể nói là cực kỳ uy mãnh! Đây chính là thần niệm của hắn được phân hoá ra, tản mác khắp bốn phía, thôi động đá lớn, chặt đứt đại thụ rồi hợp lại cùng lúc đánh về phía Hồng Huyền Cơ!

Kể cả là người đồng, người sắt, nếu như nhận lấy sự va chạm này thì xương cốt cũng bị chấn nát thành bụi phấn!

- Hả? Hương hoả tín ngưỡng? Bảy tôn thần linh! Súc sinh! Xuống đây cho ta!

Trong nháy mắt khi Hồng Dịch bay lên trời khoảng hai mươi trượng, Hồng Huyền Cơ nhìn thấy sau gáy của Hồng Dịch xuất hiện bảy vòng ánh sáng, sắc mặt càng biến đổi, sau đó bất thình lình quát lớn một tiếng!

Tiếng quát này vừa vang lên thật sự có thể nói là kinh thiên động địa! Chẳng khác nào tiếng sấm vang lên giữa lòng núi! Sóng âm chấn động, từ phía xa xa nhìn lại loáng thoáng có thể nhìn thấy một luồng sóng dao động hình tròn lấy Hồng Huyền Cơ làm trung tâm phân tán ra bốn phía bên ngoài.

Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!

Những tảng đá lớn, cây to đứt đoạn đang từ bốn phương tám hướng đang ùn ùn lao tới dường như mất đi nguồn lực duy trì, đột nhiên rơi rầm rầm xuống mặt đất, không một thứ gì có thể đến gần cơ thể của Hồng Huyền Cơ trong chu vi một trăm bước chân!

- Không hay rồi!

Cùng lúc đó, bảy vòng ánh sáng ở phía sau gáy của Hồng Dịch bị sóng âm từ tiếng quát của Hồng Huyền Cơ chấn động dữ dội! Rắc, rắc, rắc, rắc! Không ngờ lại phát ra những âm thanh đứt gãy, những vòng ánh sáng này lập loè chớp tắt, bên trên xuất hiện rất nhiều chỗ nứt vỡ.

Những vòng ánh sáng này vừa xuất hiện triệu chứng nứt vỡ thì thân thể của Hồng Dịch đang dừng lại giữa không trung trở nên chao đảo lắc lư, chẳng khác nào diều đứt dây, nhìn có thể thấy có nguy cơ rơi xuống mặt đất.

Bảy tôn thần linh này có lực lượng sánh ngang với bảy đại quỷ tiên, là những vòng ánh sáng thần linh do tín niệm hương hoả cuồng nhiệt ngưng tụ mà thành, không ngờ chỉ dưới một tiếng quát của Hồng Huyền Cơ mà có nguy cơ nát vỡ!

Lực lượng gần như hoàn toàn biến mất!

- Quá khứ vị lai, nhất niệm chi gian, chư pháp chân không, vô sinh vô diệt!

(Quá khứ tương lai, trong một ý niệm, mọi đạo pháp là hư không, không có sinh cũng không có diệt)

Trong chớp mắt, Quá Khứ kinh mà Hồng Dịch tu luyện cuối cùng cũng phối hợp được với Vị Lai Vô Sinh kinh để điều khiển bảy tôn thần linh này. Tâm niệm khẽ động, bảy tôn thần linh vốn có nguy cơ tản mát trong nháy mắt lập tức ngưng tụ trở lại, bảy vòng ánh sáng lại càng lúc càng trở nên rực rỡ chói chang, bao vây xung quanh Hồng Dịch, một lần nữa nâng hắn lên cao thêm năm mươi trượng! Lúc này hắn hoàn toàn đứng giữa bầu trời.

- Kim Huấn Nhi, cẩn thận!

Lúc này, dưới chân núi, cách đấy khoảng ba, bốn dặm, Thiện Ngân Sa nghe thấy được tiếng quát dữ dội của Hồng Huyền Cơ, ánh mắt chợt biến đổi! Nàng lập tức phất tay lên, phân ra một luồng thần niệm, ngưng tụ ra một tấm màn sấm sét, kết thành một vỏ trứng hình cầu bằng sấm sét, bao bọc Kim Huấn Nhi vào bên trong.

Đây chính là Thần Tiêu Lôi Quang Tráo của Thần Tiêu Đạo Lôi Pháp, chuyên dùng để bảo vệ thần hồn, không bị ngoại ma xâm nhập.

Ngay khi Thiện Ngân Sa vừa thi triển một chiêu này xong thì lập tức một luồng khí tức dương cương khổng lồ cuốn theo thanh âm quét ngang qua mặt đất.

Rắc rắc rắc rắc!

Thần Tiêu Lôi Quang Tráo hình cầu có chu vi nửa trượng bị chấn nát bấy, cùng lúc đó toàn bộ thân thể của đại kim chu được bao bọc trong lồng sấm sét đó run lên bần bật, tựa như bị một luồng gió lốc khổng lồ cuốn phải, cả thân thể xoáy tít tựa như chong chóng, từ miệng của nàng phát ra những tiếng thét chói tai.

Những người còn lại thì không sao cả, chỉ bị thanh âm chấn động khiến cho khí huyết sôi lên mà thôi.

Sắc mặt của Xích Truy Dương, Lôi Liệt cùng với những người tu luyện võ đạo trở nên tái nhợt, sau khi thở dốc vài tiếng liền khôi phục lại như cũ. Dù sao bọn họ cũng không phải là người tu luyện đạo thuật, hơn nữa còn là thân xác thực sự, vì thế chỉ bị thanh âm ban nãy chấn động hơi lớn mà thôi, thực ra không có bất cứ thương tổn nào.

Còn những tuỳ tùng có võ công kém hớn một chút thì bước chân trở nên lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã phệt xuống đất, tất cả hoa quả, nến thơm đều văng tung toé xuống đất.

Một tiếng quát này của Hồng Huyền Cơ quả thật giống như tiếng sấm vang lên giữa lòng núi.

Bất thình lình từ lòng núi trước mặt đột nhiên bộc phát một tiếng sấm nổ, mặt đất chấn động, khí lưu chao đảo! Đây chính là uy thế một tiếng quát vừa rồi của Hồng Huyền Cơ!

- Không ngờ Hồng thái sư lại lợi hại như vậy! Quả thật là sở hướng vô địch! Thảo nào toạ trấn ở triều đình hai mươi năm mà không có bất cứ thứ yêu ma nào dám đến quấy nhiễu! Năm đó ta còn muốn bằng vào đạo thuật tìm đến Võ Ôn Hầu phủ, may mà lúc ấy còn chưa làm như vậy, bằng không đã chết không có chỗ chôn rồi!

Mặt của Chu đại tiên sinh tái mét, linh hồn chấn động.

- Phá!

Thiện Ngân Sa thấy luồng sóng âm đánh nát lồng sấm sét của mình, rồi tiếp tục bắn tới đại kim chu, khiến cho cơ thể của đại kim chu xoáy tít như chong chóng, sắc mặt lại càng trở nên lạnh lẽo, từ trong mi tâm tuôn ra một luồng thần niệm điên cuồng, muốn giữ chặt lại đại kim chu.

Thế nhưng, luồng thần niệm này vừa xuất ra Thiện Ngân Sa lập tức nhìn thấy được thấp thoáng trong thiên địa xuất hiện một chiếc "Sinh Tử luân" cực lớn, chiếc bánh xe này từ vị trí của Hồng Huyền Cơ ở giữa sườn núi bốc thẳng lên trời, bao phủ toàn bộ thiên địa.

Đứng ở bên dưới nâng chiếc "Sinh tử luân" này có không biết bao nhiêu vị thần linh.

Bánh xe "Sinh tử luân" trong lúc xoay tròn khiến cho cỗ thần niệm trong cơ thể của nàng chấn động, vang lên ông ông, cùng lúc đó từ trên thân thể của đại kim chu cũng xuất hiện một chiếc bánh xe "Sinh tử luân" nho nhỏ, hút chặt thân thể của nàng vào trong đó, ra sức xoáy tròn.

Lúc này toàn bộ không gian trong thiên địa vũ trụ dường như ngập tràn bởi một cỗ khí tức dương cương mãnh liệt, cả đất trời như bị khuấy động chao đảo.

Loại cảm giác này khiến cho Thiện Ngân Sa nhớ lại lần đầu tiên bản thân trải nghiệm nhật du.

Lúc đó thiên địa cũng là một mảng mênh mông mù mịt, khắp nơi đều là ánh sáng và âm thanh, toàn thân khó chịu như bị ngàn kim châm!

Một tiếng quát lớn vang lên, gần như trong chu vi mười dặm tràn ngập thần niệm dương cương, khiến cho thần hồn của Thiện Ngân Sa chấn động dữ dội, ngay cả đạo thuật cũng không thể thi triển ra được!

- Hồng Huyền Cơ so với Ấn Nguyệt hoà thượng còn cường đại hơn nhiều! Cỗ thần niệm dương cương của Ấn Nguyệt hoà thượng năm đó, khi vừa khẽ động ta cũng không cảm thấy khó chịu như lúc này! Hiện giờ pháp lực của ta tiến bộ rất nhanh, đã là cao thủ bán lôi kiếp, vậy mà tại sao vẫn bị như vậy nhỉ? Hồng Huyền Cơ đã cường đại đến mức nào đây?

Thiện Ngân Sa một lần nữa gia tăng thần niệm của bản thân, xuất ra ngoài, bao bọc lấy đại kim chu!

- Đại Uy Thiên Long! Trấn áp!

Cùng lúc đó đại kim chu cũng thi triển ra Đại Uy Thiên Long Bồ Tát kinh, thần hồn hoá thành bồ tát, hay tay giương ra, cuối cùng cũng chấn nát bấy bánh xe sinh tử luân bám trên thân thể, thần hồn của cũng ngừng xoáy tròn.

Vào lúc này, thân thể của đại kim chu chính là do thần hồn ngưng tụ mà thành, dùng thân thể này để chống lại tiếng quát bạo nộ của nhân tiên thì tất nhiên sẽ bị tổn hại rất nhiều!

- Được lắm! Tiếng quát này lợi hại ngang với tiếng sấm nổ!

Sau khi thân thể định trụ lại, không bị xoáy tròn nữa, đại kim chu liền nhào tới bên người Thiện Ngân Sa, khàn khàn hỏi:

- A Dịch thế nào rồi! Sao lúc này muội không nhìn thấy gì cả!

Hiện giờ thân thể của đại kim chu là thần hồn, lúc này trong khắp chu vi ba bốn trượng toàn bộ đều tràn ngập cỗ ý niệm dương cương từ tiếng quát bạo nộ của Hồng Huyền Cơ, đâu đâu cũng là ý chí của sinh tử luân, đây cũng là nguyên nhân khiến cho thị giác của đại kim chu chỉ nhìn thấy xung quanh là một mảng mênh mông mịt mờ, không thể nhìn rõ bất cứ cảnh tượng gì. Đạo thuật cũng bị áp chế đến cùng cực!

- Hồng Dịch đạo thuật quả thật rất cao thâm! Không ngờ vẫn không bị rơi xuống đất!

Lúc này Thiện Ngân Sa cũng không quan tâm đến câu hỏi của đại kim chu, mà đôi mắt nhìn chằm chằm lên bầu trời.

Thần hồn của Thiện Ngân Sa lúc này đã trở về thân thể, vì thế sẽ không bị cỗ thần niệm dương cương trong không gian ảnh hưởng nữa, do đó có thể nhìn rõ mọi thứ.

Hồng Dịch vừa bay vụt lên không trung thì Hồng Huyền Cơ lập tức quát lên một tiếng thật lớn, bảy vòng ánh sáng có nguy cơ nứt vỡ, mắt thấy hắn sắp rơi xuống đất, thế nhưng ngay sau đó lập tức ngưng tụ lại, một lần nữa phóng vụt lên trên trời.

- Tiểu súc sinh! Ngươi còn không xuống đây sao!

Nhìn Hồng Dịch trong lúc phóng lên trời, không ngờ lại có thể bay cao thêm năm mươi trượng nữa, hai mắt của Hồng Huyền Cơ khép lại thành hai khe hẹp, hai nắm tay nắm chặt lại, tạo thành hai quyền ấn hướng ra bốn phía xung quanh, hướng về phía Hồng Dịch giữa không trung, từ trong miệng xuất ra một chữ!

- Vũ!

Ầm ầm!

Thân thể của Hồng Dịch vừa ổn định, cúi đầu nhìn xuống, ngay lập tức nhìn thấy hai tay của Hồng Huyền Cơ kết thành quyền ấn, từ miệng xuất ra một chữ rất rõ ràng, sau đó bản thân xuất ra một kích phóng thẳng lên hư không.

Phụt!

Một chữ vừa xuất ra, ngay lập tức một luồng sương trắng cực kỳ lớn trông giống như một khối cầu, phóng vọt lên độ cao mười trượng. Đây là cỗ khí hơi nước do Hồng Huyền Cơ vận chuyển khí huyết trong cơ thể một cách mãnh liệt, hô hấp sục sôi, nhịp hít vào thở ra cực ngắn mà thành. Thanh thế tản ra quả thật uy mãnh, kịch liệt như sấm sét, không ai sánh được!

Trong mắt người thường, đây chỉ là một luồng sương trắng do hơi nước nóng gặp gió lạnh mà ngưng tụ thành, thế nhưng trong ý niệm của Hồng Dịch, luồng sương trắng này lại giống như một vầng mặt trời đang hừng hực cháy! Bên trong ẩn chứa một cỗ thần niệm dương cương cực lớn, đang cuồn cuồn sôi trào tựa như thuỷ triều ập tới phía hắn!

Cùng lúc đó, một luồng sóng âm dao động dữ dội nhanh chóng lan truyền đến chỗ Hồng Dịch. Trong tâm tưởng của Hồng Dịch, hắn cảm thấy dường như từ trong lòng núi bên dưới bỗng nhiên vang lên một tiếng sấm khủng khiếp, so với tiếng sấm xuân trước đây thì còn to hơn rất nhiều!

Một luồng sóng chấn động hình tròn tràn về phía trước.

Trong luồng sóng dữ dội đó, thần hồn Hồng Dịch vừa ngưng tụ lại lập tức tiếp tục nổ tung thành từng mảnh.

Ngoài những thứ đó ra, khắp bốn phương tám hướng xung quanh còn xuất hiện một cỗ quyền ý cực lớn đang dồn ép về vùng trung tâm của không gian! Cỗ quyền ý này vô cùng tinh thuần, chẳng khác nào những đoàn ánh sáng trong suốt bên trong tiểu thiên thế giới, tuy nhiên thứ gần nhất với cỗ ý niệm này chính là ý niệm ẩn chứa trong đạo thuật Thái Vũ Tháp của Thái Thượng đạo mà Tô Mộc từng thi triển.

- Không ngờ Hồng Huyền Cơ lại có thể xem qua hai thiên kinh văn "Vũ" "Trụ" trong Thái Thượng đan kinh! Thảo nào khi dung hợp được hai ý cảnh này vào trong võ thuật lại có thể đột phá được xiềng xích từ võ thánh tiến đến nhân tiên! Mẫu thân à mẫu thân, vì sao người lại mang vô thượng bí tịch Thái Thượng đan kinh cho hắn xem qua như vậy!

Ngay khi Hồng Huyền Cơ vung quyền đánh vào hư không, từ trong miệng xuất ra một chữ "Vũ", Hồng Dịch lập tức biết rằng ngay cả hai thiên kinh văn "Vũ" "Trụ" trong Thái Thượng đan kinh cũng bị Hồng Huyền Cư xem qua, được hắn dung nhập vào trong võ đạo, uy lực quyền ý đạt tới đỉnh điểm! Không cách nào chống đỡ được!

Hai thiên kinh văn "Vũ" "Trụ" của Thái Thượng đạo quả thật có thể sánh ngang với ba cuốn kinh thư Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai của Đại Thiện tự! Không ngờ lại để cho Hồng Huyền Cơ nhìn qua.

Đồng thời lúc này Hồng Dịch đã biết vì sao Mộng Thần Cơ không tìm đến giết chết Hồng Huyền Cơ.

Hồng Dịch vốn cho rằng Hồng Huyền Cơ cùng lắm cũng chỉ xem qua thiên kinh văn về võ đạo trong Thái Thượng đan kinh của Thái Thượng đạo mà thôi, không ngờ hắn lại xem qua cả thiên kinh văn về đạo thuật!

- Tên nghịch tử kia, còn không mau xuống đây sao? Không ngờ ngươi lại tu luyện đạo thuật đến cảnh giới như vậy rồi! Là Mộng Thần Cơ đào tạo cho ngươi một thân bản lĩnh như vậy sao?

Hồng Huyền Cơ đứng trầm ổn trên mặt đất, ngước đầu nhìn lên bầu trời, cho rằng bảy vòng ánh sáng bị một quyền của mình nứt vỡ, giờ chỉ việc đứng chờ Hồng Dịch rơi xuống mặt đất. Hắn lạnh lùng nói!

- Năm đó Mộng Băng Vân phụng lệnh của Mộng Thần Cơ cho ta xem qua thiên kinh văn về võ thuật của Thái Thượng đan kinh, thế nhưng Mộng Thần Cơ lại không biết rằng Mộng Băng Vân đã lặng lẽ đưa cho ta xem bí mật của hai thiên kinh văn đạo thuật "Vũ" "Trụ". E rằng đến tận bây giờ Tô Mộc và Mộng Thần Cơ vẫn không biết chút gì về việc này. Nghịch tử, ngươi đừng tưởng rằng có Mộng Thần Cơ là chỗ dựa thì ta không thể làm gì được ngươi! Ngay hôm nay ta nhấp định phải thi hành gia pháp với ngươi! Nếu như trong tương lai Mộng Thần Cơ đích thân tìm đến thì ta cũng sẽ đánh bại hắn! Thân thể nhân tiên của hắn đã bị ta phá huỷ, từ đó việc trở thành dương thần cũng sớm không còn hy vọng gì rồi. Thế nhưng ta vẫn có khả năng tiến tới cảnh giới phấn toái chân không! Đánh bại hắn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!

Năm ngón tay của Hồng Huyền Cơ chỉ lên không trung, từng câu từng chữ phát ra rõ ràng, âm thanh cực to, khiến cho cả mặt đất cũng phải rung lên từng trận.

- Đúng là lòng lang dạ sói!

Trong lúc đó Hồng Dịch đột nhiên vận khởi Quá Khứ kinh, giữ vững thân thể, những vòng ánh sáng đang lập loè chao đảo sau gáy một lần nữa ngưng tụ lại thành hình! Sau đó hoá thành một bàn tay khổng lồ, mãnh liệt phóng xuống phía dưới!

- Chân Không Đại Thủ Ấn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK