Mục lục
Dương Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng! Băng! Băng!

Ba tiếng dây cung bạo hưởng, không khí bị xé rách, mũi tên lao đến như lưu tinh, trực tiếp bắn trúng hồng tâm của tấm bia cách ngoài hai trăm bước

Đồng thời, thiết tên bắn xuyên qua hồng tâm lộ ra đầu mũi tên ở mặt bên kia tấm bia. Cho thấy lực lượng cường đại của người bắn cung cùng nhãn lực chuẩn xác mẫn tiệp

"Tuyết Kiều muội muội, ngươi lại có thể kéo bắn được cường cung một trăm hai mươi cân , mà vượt qua một trăm hai mươi cân, trong 'Vũ Kinh' được xưng là hổ lực, lực lượng này, cho dù là võ quan trong quân đội cũng đều không có bổn sự bực này. Xem ra võ công của ngươi đã tới mức luyện mô tráng cốt , có thể xứng đáng gọi là vũ sư rồi. Bất quá ngươi là một nữ hài tử, cả ngày cưỡi ngựa bắn cung đánh quyền,thưc là có chút bất nhã."

Trong luyện võ trường có phạm vi ước chừng năm trăm bộ, một nữ tử ước chừng hai mươi tuổi, mặc trang phục thuần một màu tuyết bạch, trên đầu vấn chiếc khăn trùm màu hồng đang kéo cung, bắn tên, thu thế, liên tục ba tên bắn ra, cầm cung kéo thành hình như trăng tròn, khí định thần nhàn.

Quần áo trên người nàng rất ít,nhưng những cơn gió lạnh tại đây cũng không làm nàng cảm thấy rét lạnh

Nàng chính là Hồng Tuyết Kiều,nữ nhi của nhị phòng Hầu phủ .

Đứng bên cạnh nằng là một thiếu niên mặc cẩm y hoa phục. Thiếu niên này thân thể thon dài, như hạc lập, mắt sáng như sao.

" Đại Kiền vương triều ta dùng võ khai quốc, thiên hạ lập đô, mặc dù bây giờ khai quốc được sáu mươi năm, trong dân gian văn phong cường thịnh, vũ phong dần dần suy yếu, nhưng mà Hoàng Thượng chính là vẫn còn cực kỳ xem trọng võ nghệ, bằng không thế nào xuân thu hai mùa đều đi săn bắn. Chẳng lẻ chỉ vì thích thú? Sợ là hội họp nhau lại săn bắn để biểu diễn võ công. Nhắc nhở những vương công quý tộc, tông thất không nên quên võ."

Hồng Tuyết Kiều lần nữa thử dây cung, dễ dàng kéo thành hình trăng tròn:

"Cây 'Bạch Ngưu Cung' này mặc dù là thượng đẳng cung, cung lực trên dưới một trăm bốn năm mươi cân, nhưng vẫn kém xa so với 'Lạc Tinh Cung' của cha ta."

"Đương nhiên,Lạc Tinh Cung của Võ Ôn hầu gia có thân làm từ tinh cương, dây cung là gân cự mãng trải qua mười năm ngâm với hơn một ngàn thứ mới làm thành, lực lượng khoảng chừng chín thạch, có thể bắn tới khoảng cách ngàn bước, chỉ có võ công quyền pháp tới mức 'Luyện Tủy Như Sương, Luyện Huyết Hống Tương' thân thể đạt thánh cảnh giới, mới có thể kéo cung thành hình trăng tròn để bắn. Quyền pháp luyện tới vũ thánh cảnh giới, thiên hạ có lẽ không có mấy người."

Cẩm y thiếu niên cười cười; "Bất quá ngươi cũng biết, bây giờ Đại Kiền vương triều dân gian văn phong đang thịnh, sĩ đại phu nắm giữ triều chính. Cho dù là với vũ lực của Ôn Vũ hầu gia đích, trong lúc tuổi trẻ, cũng thụ qua giáo huấn của Tể tướng sĩ đại phu Lý Nghiêm, cuối cùng phẫn nộ bỏ vũ theo văn, thi đỗ thám hoa, bây giờ mới có thể thành cực nhân thần. Bằng không, cũng chỉ có thể ở nhà, giống như cha ta an ổn mà làm một Lý Quốc công mà thôi.”

Trong Ôn Vũ hầu phủ, không có ai bạo gan dám kể ra sự tình lúc còn trẻ của Hầu gia Hồng Huyền Cơ, mà cẩm y thiếu niên lại nói ra nhẹ nhàng như vậy, hiển nhiên thân phận không giống bình thường.

Thiếu niên mặc cẩm y hoa phục này , chính là trưởng tử của phủ "Lý quốc công", Cảnh Vũ Hành.

Đại kiền vương triều tước vị gồm công, hầu, bá. Quốc công có tước vị trên hầu. Bất quá tước vị là tước vị, quan chức triều đình là quan chức triều đình, "Vũ ôn hầu" Hồng Huyền Cơ bởi vì thi cử làm thám hoa trong kim bảng, làm chủ triều chính, lực ảnh hưởng so với Lý Quốc công, chỉ có hơn chứ không kém.

"Không thể nói như vậy, nhà ngươi tước vị đã cao, lại tiến thêm bước nữa, chỉ là không phải họ Vương muốn tham dự triều chính, có lẽ hoàng thất đều sẽ không yên lòng." Hồng Tuyết Kiều cười cười.

"Cũng không thể nói lung tung." Nghe thấy câu này, Cảnh Vũ Hành sắc mặt khẻ biến, ánh mắt quét quanh tứ phía, tựa hồ là sợ người khác nghe được.

"Được rồi, không nói nữa." Hồng Tuyết Kiều cười cười: "Bất quá lần sau còn nói lại, ngươi nói ta cả ngày cỡi ngựa bắn cung, luyện tập võ thuật, xem là hành vi bất nhã của nữ hài tử. Ngươi có biết, sáu mươi năm trước chúng ta Đại Kiền vương triều tiêu diệt Đại Chu vương triều.Thời điểm tiến vào Ngọc kinh , các vương công các tiểu thư tay trói gà không chặt có kết cục là gì không? Bị làm nhục thì bị làm nhục, giết thì bị giết, miễn cưỡng còn sống bị bắt đến quân doanh …… ngay cả lực lượng chạy trốn cũng không có.Bây giờ Chúng ta Đại Kiền mặc dù là Thiên triều thượng bang, nhưng đông có thảo nguyên Vân Mông đế quốc, tây có sa mạc Hỏa La vương triều, phía nam trên biển cũng có rất nhiều tiểu đảo đế quốc, phương bắc cũng có Nguyên Đột vương triều, hai mươi năm trước, thiết kỵ Vân Mông đế quốc thẳng tiến tới ngoài Ngọc kinh thành .Mặc dù bị đánh lui, nhưng lại càng vào thế hiểm. Về phần quan văn sĩ đại phu, triều đình chỉ muốn bọn họ trấn an nhân tâm người trong thiên hạ, trước đây Tể tướng Lý Nghiêm mặc dù quyền khuynh thiên hạ, nhưng sau khi chết tước vị cũng không có được phong, tử tôn hậu đại cũng không có nhận được sự che chở."

"Được rồi được rồi, ngươi không nói nữa,không rồi lại nói nhiều như vậy, Tuyết Kiều ngươi là nữ trung hào kiệt, để chúng ta bực mày râu nam tử hổ thẹn." Cảnh vũ hành cười, "Bất quá ta hôm nay có một kiện lễ vật muốn tặng cho ngươi."

"Lẽ vật gì?" Hồng tuyết kiều hỏi.

Cảnh vũ hành vỗ tay, lập tức phía xa xa đi tới một trung niên nhân, trung niên nhân này tay dài quá đầu gối, bước đi trầm ổn có lực, ánh mắt nhìn tưởng như ảm đạm vô quang, kỳ thật thâm tàng bất lộ, hiển nhiên là một vị cao thủ.

Trung niên nhân đi tới, từ phía sau cởi ra một cái bọc, Cảnh Vũ Hành từ trong bọc lấy ra ra một quyển sách.

Ngoài bìa sách viết "Hổ ma luyện cốt quyền".

"Hổ ma luyện cốt quyền?" Hồng Tuyết Kiều vừa thấy, trong ánh mắt diện phát ra quang mang kinh hỉ : "Đây là võ học bí bổn của Trung Châu Đại Thiện Tự , hai mươi năm trước sau khi Đại Thiện Tự bị triều ta tiêu diệt, vô số võ học bí kíp thất lạc tứ phương. Tất cả cái đó đều là quyền pháp tuyệt học a."

"Đúng, chính là Đại Thiện Tự 'Hổ ma luyện cốt quyền'." Cảnh Vũ Hành cười nói.

"Trong thiên hạ đây là một quyển điển tịch luyện cốt chi tiết a, tổng cộng hai trăm lẻ sáu thủ, rèn luyện hai trăm lẻ sáu khối xương cốt quanh thân . Võ học thiên hạ , chỉ có quyển sách này là luyện cốt chi tiết nhất. Còn lại luyện cốt võ học, đều không có nhiều hơn hai trăm lẻ sáu thủ."

Võ công Hồng Tuyết Kiều cũng đã luyện tới bình cảnh, lật xem, trong mắt càng thêm kinh hãi.

Thân thể một người có hai trăm lẻ sáu khối xương cốt, võ học khác đều không thể nhất nhất rèn luyện đầy đủ, chỉ có Đại Thiện Tự 'Hổ ma luyện cốt quyền', toàn bộ đều có thể luyện.

Quyển sách này đúng là nghìn vàng khó mua.

"Đây là ta cùng Thành Thân vương đi hoàng gia đồ thư Tùng Hạc sơn phòng, nhìn thấy bí bổn này liền lặng lẽ sao ra mang đến đây. Cũng không nên cho người khác nhìn thấy." Cảnh Vũ Hành bối khởi thủ, "Trung châu Đại Thiện Tự, võ học thánh địa, thiện tông tổ đình, đáng tiếc cùng tiền triều di lão môn cấu kết mưu phản, bị đại quân triều ta tiêu diệt. Nghe nói ở đó có các ngôi chùa miểu to lớn đồ sộ, cao thủ nhiều như mây, bây giờ tan thành mây khói. Hầu gia nghe nói cũng tham gia chiến sự lần tiễu trừ Đại Thiện Tự a. Lần vây quết đó, nghe nói thảm thiết tới cực điểm, triều đình nhiều vị Đại tướng chết trận, Phương Tiên đạo cùng với Thái thượng đạo đạo giáo cao thủ tham dự lần tiễu trừ đó cũng đã chết không ít."

"Ân." Hồng Tuyết Kiều hưng phấn lật xem, "Quyền thế của Hổ ma luyện cốt này là rèn luyện khớp xương,làm xương cốt cứng rắn, luyện cốt như cương, là thiên hạ luyện cốt quyền thế tối thượng thừa ."

"Thiên hạ võ học rất đa dạng, nhưng đều khồng ngoài luyện nhục, luyện cân, luyện bì mô, luyện cốt, luyện tạng, luyện tủy, hoán huyết, tuần tự từng bước mà tiến, thoát thai hoán cốt, thân thể thành thánh đạt tới vũ thánh chi cảnh. Tuyết Kiều tiểu thư có thể mở được trăm cân 'Ngưu Cân cung' để luyện tập bắn tên, hiển nhiên là cơ nhục bì mô đều luyện đến tận cùng rồi, kế tiếp là luyện cốt cho cứng rắn,có lực xuyên thủng, 'Hổ ma luyện cốt là quyền pháp xứng đáng để luyện, bất quá ta nghe nói Vũ Ôn hầu là một trong thiên hạ hiếm có đại tông sư , mặc dù bỏ vũ theo văn hai mươi năm, nhưng công phu khẳng định chắc chắn càng ngày càng thâm hậu. Thật sự làm kẻ khác kính ngưỡng."

Trung niên nhân bên cạnh nói.

"Vân thúc." Cảnh Vũ Hành đưa tay.

Trung niên nhân lập tức cười cười, lui xuống, không nói thêm nữa.

"Ân? Người này thật không đơn giản, Lý Quốc công phủ đệ khi nào lại có cao thủ như vậy." Hồng tuyết kiều trong lòng thầm nghĩ.

"Tiểu thư …." Trong lúc Hồng Tuyết Kiều trong lòng tự hỏi, tỳ nữ Tiểu Trữ kia vội vàng đi tới.

"Đây là chữ gì vậy?" Hồng tuyết kiều nhìn thi từ trên tay.

"Hảo tự! Lối viết thảo như rồng bay phương múa. Hảo thi, hay cho câu 'Thử Tâm Nguyên Tự Bất Do Nhân', định trụ tâm viên có thể an thần, tỏa trụ ý mã có thể lập mệnh, nếu tâm của người có thể vì chính mình, đó là thần tiên trong người. Thi có tiên khí, chữ càng có sinh lực, cốt cách lân tuân,nét nhữ cứng cáp. đây là ai viết vậy?"

Cảnh vũ hành nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy, nhịn không được ánh mắt sáng ngời, thở dài tán thưởng.

"Đây là một đệ đệ của ta, bất quá sinh ra không được tốt, Triệu phu nhân không thích hắn, năm trước thi tú tài." Hồng Tuyết Kiều cầm thi từ giao cho Cảnh Vũ Hành, chính mình như trước dở nhìn vào Hổ ma luyện cốt quyền phổ.

"Tiểu Trữ, ngươi vào tư phòng ta lấy ra mười ngân bính tử mang tới cho Hồng Dịch, hắn phải chuẩn bị khoa cử, tiền tiêu hàng tháng sợ rằng không đủ dùng."

"Tiểu thư, ngươi cho hắn tiền làm gì. Để Triệu phu nhân biết được, sợ răng không tốt." Tiểu Trữ không nhịn được mở miệng, vẻ mặt không tình nguyện.

"Ngươi lặng lẽ đi không phải là được rồi ư?" Hồng tuyết kiều khoát tay.

"Được rồi." Tiểu trữ xoay người muốn đi.

"Từ từ."

"Cảnh công tử, ngài có cái gì phân phó không?" Thấy Cảnh Vũ Hành nói chuyện, Tiểu Trữ lập tức trở nên cung kính.

"Vân thúc, ngươi nhanh phi ngựa về nhà, cầm tới giấy trắng Tùng Trúc hiên một trăm tờ , còn có Phương Tử nghiên, bút lông thuần hồ , mực xạ hương tất cả đều mang tới." Cảnh Vũ Hành đạo.

"Ân." trung niên nhân Vân thúc đối với mệnh lệnh Cảnh Vũ Hành không có chút nào nghi vấn, sau khi lên tiếng, lùi lại vài bước rất nhanh đãtới bên ngoài luyện võ trường, cưỡi lên con nộ mã một màu đen kịt như rồng, cuồng quyển mà đi.

Ước chừng một bữa cơm công phu, Vân thúc đã trở lại, trên lưng ngựa cầm tới giấy và bút mực.

"Cầm lấy đưa cho hắn đi. Được rồi, đệ đệ kia của ngươi tên gọi là gì?" Cảnh Vũ Hành dương dương tay ý bảo.

"Hắn gọi Hồng Dịch." Hồng tuyết kiều nhìn thấy Cảnh Vũ Hành, đột nhiên nở nụ cười: "Nghe đồn là tiểu quốc công chiêu hiền đãi sĩ, hay giúp đỡ người khác, hôm nay cuối cùng được kiến thức rồi. Những văn phòng tứ bảo này đều là đồ vật quý giá, ít nhất mấy trăm lạng, tương đương với gia sản bình dân Ngọc kinh thành rồi."

"Việc nhỏ thôi mà." Cảnh vũ hành cười cười.

Trong tiểu viện phía tây bắc Hầu phủ, Hồng Dịch như trước vẫn ngồi đọc sách, lúc này, Tiểu Trữ cùng mấy nha hoàn cầm trong tay giấy và bút mực đi đến rồi đặt ở trên cạnh bàn nói: "Hồng Dịch ngươi vận khí thật tốt, hôm nay tiểu thư cùng tiểu Lý quốc công ở cùng một chỗ, tiểu Lý quốc công thưởng thức tài thơ văn của ngươi, đặc biệt bảo ta đưa tới cho ngươi giấy và bút mực, đều là bảo bối hiếm thấy giá trị trăm kim. Mặt khác, tiểu thư bảo ta cấp mười ngân bính tử cho ngươi."

"Ân? Tặng ta giấy và bút mực?"

Hồng dịch ngẩng đầu lên, nhìn các đồ trên bàn, "Trở về nói cho tiểu Lý quốc công, vô công bất thụ lộc. Còn nữa mười ngân bính tử của Tuyết Kiều ngươi cũng mang trở về, cấp cho bạc nói, ít nhất một trăm ngân bính tử, câu thơ kia của ta , một chữ mười kim vẫn còn không đáng giá."

"Hừ!" Tiểu trữ sau khi nghe Hồng Dịch nói, sắc mặt có chút tái xanh, lập tức đem đồ thu thập, xoay người bước đi, thẳng tiến ra ngoài, loáng thoáng truyền đến thoại: "Thật là không biết điều!"

"Hắn thật tưởng mình là thiếu gia chắc."

"Cũng chỉ là xú thư sinh thôi. Chờ khi trưởng thành hơn một chút, Triệu phu nhân sớm muộn cũng thu thập hắn."

Hồng Dịch nghe thấy được vài người này nghị luận, trong lòng cười lạnh, giọng điệu thở dài : "Trong Hầu phủ này hạ nhân càng ngày càng ngốc, quên đi, khoa khảo trước, không chấp nhặt cùng mấy tiểu nữ nhân này. Còn phải đi lên Tây sơn Thu Nguyệt tự một lần nữa, cũng tốt vì mẫu thân coi mộ."

Trên luyện võ trường.

"Vô công bất thụ lộc? Tuyết kiều, đệ đệ kia của ngươi cốt cách thật cứng rắn a." Cảnh Vũ Hành thấy Hồng Dịch không có thu đồ cũng không để ý, chỉ mỉm cười, đột nhiên thay đổi chủ đề.

"Được rồi, chờ thêm vài ngày, có thể tuyết sẽ rơi nhiều, Thành thân vương thế tử còn có Vĩnh Xuân quận chúa, mấy người kết giao không tệ chúng ta đến Tây sơn đi săn hồ, nghe nói mới đây Tây sơn nháo hồ, có một con bạch hồ tiến vào trong thành, chạy đến ngự hoa viên hoàng cung làm Nguyên phi nương nương hoảng sợ, sau lại hô đại nội cao thủ đuổi bắt đều không có đuổi bắt được, cuối cùng mời Ngọc kinh Phương Tiên đạo đạo sĩ đi vào nên bạch hồ mới không xuất hiện nữa."

"Đến Tây sơn săn hồ? Ta đương nhiên muốn đi."

Hồng Tuyết Kiều cười duyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK