- Đến nhanh thật! Thái tử quả thật không thể coi thường được. Đêm qua Ngọc thân vương vừa mới áp giải được Vô Sinh lão mẫu về phủ đệ, thì rạng sáng hôm nay hắn đã mặc thường phục xuất cung, hơn nữa còn mang theo cả đại thống lĩnh Thần Cơ doanh Hồng Hi nữa! Hừ, nếu đã như vậy xem ra ta cũng không cần phải lảng tránh nữa.
Hồng Dịch suy nghĩ trong lòng, rồi đột nhiên cười lạnh một cái.
- Thái tử đến cửa rồi! Hồng Dịch, huynh tạm thời tránh một lúc đi!
Tên vệ sĩ vừa bước vào bẩm báo xong, Ngọc thân vương lập tức đứng dậy, sắc mặt có chút khẩn trương, sau đó lập tức khôi phục lại như thường, khi trấn định xong liền quay sang Hồng Dịch phất tay một cái.
- Vương gia, tại hạ cũng tạm thời lui xuống vậy.
Cam Thanh Phong vội vàng nói, rồi quay lại đám người phía sau đánh mắt một cái, rồi vội vàng bước vào bên trong nội đường, ẩn nấp trong đó. Mấy thị nữ cũng nhanh tay thu dọn bát đũa, đồ ăn, thức uống trên bàn.
Tuy nhiên Hồng Dịch lại không đứng dậy, chỉ mỉm cười nói:
- Uy phong của thái tử rất lớn, tại hạ tất nhiên phải ở bên cạnh vương gia mới đúng. Hơn nữa tại hạ cũng muốn nhìn xem tên trưởng tử của Võ Ôn Hầu phủ, Hồng Hi kia, trong suốt một năm nay có tiến bộ gì không? Có đủ tư cách để thừa kế tước vị của Võ Ôn Hầu sau này hay không?
Lúc đầu khi nghe thấy tin thái tử đến đây, vốn hắn cũng muốn tránh đi một lúc, thế nhưng khi nghe thấy có Hồng Hi đi theo thì ngược lại cũng không muốn trốn tránh nữa.
Ngay cả Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ, phụ thân thân sinh của Hồng Dịch mà hắn còn có thể trực diện giao chiến, đấu đá qua lại, thế nào lại để tên Hồng Hi kia vào trong mắt!
Một năm trước, Hồng Hi trong tay cầm trọng binh, thế lực khổng lồ, có thể nói rằng chỉ cần khẽ động một ngón tay út thì Hồng Dịch chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục. Thế nhưng lúc này, bằng vào bản lĩnh của mình, Hồng Dịch có thể tuỳ tiện dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết Hồng Hi.
Thời gian một năm, tuy ngắn ngủi, thế nhưng lại tạo nên sự khác biệt cực lớn, ngay cả thế lực cũng đảo ngược.
Tuy nhiên lúc này Hồng Dịch cũng không có ý định ngay lập tức bóp chết Hồng Hi, mà từ từ chậm rãi hành hạ, khiến cho đối phương phải rơi vào đau khổ tuyệt vọng.
Đối với một nhà của mụ Triệu phu nhân kia mà nói, trực tiếp giết chết bọn chúng, quả thật là quá tiện nghi cho bọn chúng.
- Đúng rồi! Thái tử võ công cao thâm, đạo thuật cũng tinh thâm, uy áp rất nặng, có một đại cao thủ như thế huynh đứng bên cạnh ta cũng giúp ta đỡ lo lắng một chút. Tuy nhiên thế huynh tốt nhất không nên hiển lộ đạo thuật của bản thân. Nếu không thì sau này sẽ khó ăn nói đấy.
Ngọc thân vương căn dặn.
- Vấn đề này là đương nhiên rồi. Tuy nhiên hiện giờ chúng ta cũng phải cho thái tử nếm thử chút ít lợi hại, nếu không hắn còn tưởng chúng ta dễ bị ức hiếp.
Hồng Dịch gật đầu nói.
- Ha ha ha ha. Tứ đệ, đệ thật là cần mẫn đấy, mới sớm như vậy đã thức rồi, lại còn thuộc hạ bàn luận về thuế khoá nữa. Thế nào? Gần đây hộ bộ tiếp nhận vô số công văn thúc dục trợ cấp lương thực, tiền lương quân đội, hơn nữa còn tiền trợ cấp cứu tế thiên tai, tu sửa đê điều, kênh rạch, chắc cũng bận bịu đến tối tăm mặt mũi phải không? Ta biết gần đây đệ gặp rất vất vả nên đặc biệt mang đến cho đệ một vài thứ thuốc bổ, để cho đệ bồi bổ cơ thể. Trong tương lai huynh đệ chúng ta còn phải nhờ cậy vào đệ rất nhiều đấy, đệ không nên làm hại đến thân thể của mình.
Ngay sau khi Hồng Dịch vừa ngậm miệng lại thì hai tiếng cười to ha ha từ bên ngoài truyền tới, sau đó từ hành lang ngoài cửa liền có ba người xuất hiện.
Một người mặc hồng bào (loại áo dài chấm gót), hai tay trống không, mắt ưng, lưng khom như một con rùa, vừa nhìn qua liền nhận ra đây là một thái giám.
Bên cạnh là một nam tử mặc một chiếc áo choàng màu bạch kim, đầu đội kim quan.
Nam tử này chính là đại thống lĩnh Thần Cơ doanh, trong tay nắm trọng binh, quyền thế hiển hách, trưởng tử của Võ Ôn Hầu phủ, Hồng Hi!
Tuy nhiên trong ba người vừa xuất hiện thì Hồng Hi cũng không phải là nhân vật chính. Nam tử đi phía trước bọn họ, thân mặc một chiếc áo bào màu tím, đầu đội ngọc quan, tay cầm chiết phiên, vầng trán tràn đầy khí tức màu tím, phúc lộc không thể lường hết được, người này mới là chính chủ.
Vị mỹ nam tử tướng mạo đường đường chính chính, vầng trán tản ra khí tím kia chính là thái tử Đại Kiền, Dương Nguyên!
- Khí tướng của thái tử Dương Nguyên quả thực phú quý không nói lên lời! Tử khí đông lai! Thảo nào lại có thể ngồi lên vị trí thái tử suốt một thời gian dài như vậy mà không bị lay chuyển! So với hắn thì Ngọc thân vương còn thua kém hơn rất nhiều, uy thế, khí phách, khí chất hoàng giả, rõ ràng là không sánh được với đối phương, không có được uy áp trấn nhiếp tâm linh. Nếu như không có biến cố gì xảy ra thì sau khi hoàng đế trên trăm tuổi, ngai vị của thần khí xã tắc đương nhiên sẽ do thái tử năm giữ! Ngọc thân vương đúng là không có chút hy vọng nào cả. Thế nhưng hiện giờ lại xuất hiện một tên Vô Địch hầu! Tướng mạo của tên Vô Địch hầu kia cũng cao quý vô cùng! So sánh với thái tử thì về phương diện khí thế, quả thực đúng là không phân cao thấp mà!
Hồng Dịch đưa mắt nhìn thái tử Dương Nguyên, trong lòng liền cảm thấy kinh hãi.
Bởi lẽ hắn tu luyện đến cảnh giới cực cao rồi, khám phá được bình chướng sinh tử, đương nhiên sẽ cảm nhận được khí chất hoàng đế cũng như uy áp ẩn chứa bên trong thân thể của thái tử.
Loại khí chất đế vương này cũng không phải là dạng khí lưu, mây mù, mà là thứ khí chất khiến cho tâm linh của con người sinh ra một cảm nhận khó có thể diễn tả thành lời.
Nếu như có đạo sĩ dùng đạo thuật tinh thâm của mình để ngắm thứ khí chất này, nhìn vào trạng thái tinh thần của đối phương mà suy đoán ra thành tựu sau này của hắn, chắc chắn cũng không cách nào đưa ra kết luận chính xác được.
Nhìn thấy từ vầng trán của thái tử Dương Nguyên tản ra thứ khí tím dạt dào, trong đầu Hồng Dịch bỗng sinh ra suy nghĩ đem thái tử so sánh với Vô Địch hầu.
Đột nhiên hắn nhận ra rằng, nếu như thật sự để tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, thì hắn cũng khó có thể nắm chắc được những biến hoá sẽ phát sinh trong tương lai.
- Chậc! Tương lai biến hoá vô thường, linh động mờ ảo, kể cả là thần tiên cũng không nắm giữ được. Tuy rằng "khí" của Ngọc thân vương còn không đủ, thế nhưng đó cũng là do thực lực chưa thực sự cường đại. Nếu như có được thực lực cường đại rồi, có được lòng tin rồi thì tự nhiên sẽ có được thứ khí chất như vậy.
Hồng Dịch thầm cười lạnh trong lòng, đứng lên. Hắn nhìn thấy Ngọc thân vương đứng lên nghênh đón, rồi khom người cúi chào thái tử.
Dựa theo lễ pháp của triều đình, thái tử là người kế vị quân vương, thân vương là thần tử, kể cả là huynh đệ ruột thịt cũng phải hành lễ, thậm chí thái tử còn có thể quở mắng thân vương. Tất nhiên đây là dưới tình huống đối phương mắc phải sai sót, từ đó mới có được lý do khuyên răn dạy bảo.
Trong lúc thái tử và Ngọc thân vương nói với nhau vài câu, khi hai người bước vào trong phòng khách, Hồng Dịch liền cảm nhận được một cái nhìn sắc bén bắn thẳng lên mặt của mình.
Không cần nói cũng biết đó chính là ánh mắt của Hồng Hi.
Hồng Dịch cười lạnh một tiếng, rồi đưa mắt nhìn sang. Quả nhiên lập tức thấy được hai mắt của Hồng Hi sáng loé lên như hai thanh đao, bên trong ẩn chứa một thứ sát khí uy vũ của tướng soái thống lĩnh đại quân.
Ánh mắt của hắn bắn thẳng về phía Hồng Dịch, ngoài sự coi rẻ còn mang theo sự miệt thị sâu đậm.
Những thần thái này của Hồng Hi đều lọt vào trong mắt của Hồng Dịch, khắc sâu vào trong cảm nhận của hắn.
- Hừ! Lại dám ngang ngược miệt thị ta sao? Lẽ nào Hồng Huyền Cơ còn chưa nói với hắn về sự lợi hại của ta hay sao? Đúng rồi, một chuyện mất thể diện như vậy, đương nhiên hắn sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào! Thế cũng được! Hồng Hi à Hồng Hi, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết được sự lợi hại của ta! Ta chỉ cần bằng vào võ công cũng có thể đánh bại được ngươi! Không vội, trước hết cứ đùa với ngươi một lúc đã!
Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ miệt thị khinh thường của Hồng Hi, Hồng Dịch cũng không nổi giận, chỉ hắc hắc cười lạnh một tiếng.
- Hồng Dịch bái kiến thái tử điện hạ!
Chờ Ngọc thân vương và thái tử vào trong phòng xong, Hồng Dịch liền thi lễ với thái từ rồi ung dung ngồi xuống.
Ngay lập tực hai hàng lông mày của Hồng Hi nhíu lại nhìn hắn. Thế nhưng Hồng Dịch lại giống như đổ dầu vào lửa, cười cười một tiếng, không ngờ lại dùng một ánh mắt đầy khiêu khích đáp trả lại Hồng Hi.
Loại ánh mắt đầy khiêu khích này thì cho dù là ai cũng cảm thấy tức giận trong lòng, huống chi là một kẻ luôn coi thường khinh rẻ Hồng Dịch như tên Hồng Hi này?
- Hồng Dịch! Thì ra là ngươi! Ngươi trở lại Ngọc kinh tại sao lại không về phủ thỉnh an phụ thân, mẫu thân hả? Đã vậy mới sớm ra đã đến quý phủ của Ngọc vương gia làm phiền người? Sao lại hành xử không theo quy củ như vậy! Còn nữa tại sao ngươi nhìn thấy thái tử điện hạ lại dám không quỳ xuống? Đây là thứ quy củ gì vậy? Mau quỳ xuống, sau đó lập tức trở về Hầu phủ thỉnh an phụ thân, mẫu thân!
Đột nhiên Hồng Hi mở miệng nói.
Giọng nói của hắn rất gay gắt, mang theo sự nghiêm khắc, rõ ràng là một câu quở trách rất nặng! Tuy nhiên nói về phương diện lễ pháp thì câu này của hắn không hề có bất cứ sai sót nào cả.
Trưởng huynh cũng như phụ thân, huống chi còn là trưởng tử. Hồng Hi quở mắng một đệ đệ thứ tử như Hồng Dịch quả thực là chuyện thường tình, không ai có thể bắt bẻ được gì.
- Ồ? Vừa rồi ta đã hành lễ với thái tử điện hạ rồi mà! Thái tử điện hạ mặc thường phục xuất cung, đương nhiên phải dùng lễ pháp của bình dân mà hành lễ, hơn nữa ta còn là người thuộc giới trí thức, có thể cười vương hầu, khinh thường công khanh. Đây mới là khí phách của danh sĩ. Ta nghĩ rằng thái tử điện hạ cũng không để tâm chút cuồng ngạo của ta đâu. Thái tử điện hạ nổi tiếng thiện đãi với sĩ phu, có lẽ cũng không để ý đến sự cuồng ngạo của ta nhỉ? Còn về phần ta, hôm qua ta đã đến Tây sơn bái mẫu thân, sao lại phải về phủ thỉnh an mẫu thân của kẻ nào nữa?
Hồng Dịch đứng lên, cười ha ha một tiếng, nhìn chòng chọc về phía Hồng Hi, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hẳn lên.
- Đến tây sơn bái kiến mẫu thân? Sao ta lại không biết ngươi có mẫu thân nào ở tây sơn nhỉ? Mẫu thân của ngươi chính là Triệu phu nhân, hiện giờ người đang ở trong phủ. Còn ở vùng núi phía tây kia cùng lắm chỉ là một người di nương (cách gọi thê thiếp của phụ thân) đã chết mà thôi. Bản thân ngươi là cử nhân mà không hiểu được luân thường đạo lý nào sao?
Hồng Hi hắc hắc cười, khoé miệng lộ ra một thứ thần thái đầy tàn nhẫn độc ác khiến kẻ khác nhìn vào mà khiếp sợ, trông chẳng khác nào một con hổ hung tợn đang dần lộ ra nanh vuốt sắc bén của nó.
Khuôn phép của Đại Kiền, mẫu thân của thứ tử là chính thê phu nhân, còn tiểu thiếp cho dù là mẫu thân thân sinh cũng chỉ được gọi là di nương mà thôi. Hàng ngày đều phải thỉnh an mẫu thân, nghĩa là phải thỉnh an chính thê phu nhân, không cần phải thỉnh an mẫu thân thân sinh của mình.
- Ha ha ha ha! Ngươi nói hay lắm! Nói hay lắm! Tuy nhiên ta là kẻ đọc sách, dựa theo lễ pháp từ xa xưa của thánh hiền, chỉ biết người nào sinh ra ta mới là mẫu thân của ta, trong sách của thánh hiền cũng không có hai từ "di nương" này. Tuy nhiên, Hồng Hi, ngươi vốn không đọc sách thánh hiền, chỉ là một kẻ vũ phu lỗ mạng, thế nên dù không hiểu đạo lý này cũng không có gì đáng trách.
Hồng Dịch thâm độc cười một tiếng, giọng nói có vẻ gay gắt, trực tiếp châm chọc Hồng Hi là một kẻ vũ phu, không hiểu lễ pháp.
Đây cũng là câu nói mà tể tướng tiền triều Lý Nghiêm dùng để quở trách Hồng Huyền Cơ.
Hồng Hi tuy rằng cũng đọc qua sách vở, thế nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua thi cử. Còn Hồng Dịch thì có thể nói rằng đường đường là một cử nhân, đệ nhất thủ khoa, đương nhiên là có tư cách nói Hồng Hi là một kẻ vũ phu.
- Ngươi.
Hồng Hi bị Hồng Dịch đáp trả lại một câu, bị chọc giận đến mức máu dồn đỏ lên mặt, tóc tai dựng ngược lên.
Thế nhưng Hồng Dịch lại cười một tiếng đắc ý, không chịu buông tha, tiếp tục nói:
- Tuy nhiên vũ phu cũng có chỗ tốt của vũ phu, có khả năng bảo vệ quốc gia. Tuy nhiên cũng cần phải có bản lĩnh thật sự. Hi ca, ngươi thân là thống lĩnh Thần Cơ doanh, nắm giữ binh quyền, không biết có thể bảo vệ được hoàng thành hay không? Hai huynh đệ chúng ta, lần này ta ra ngoài rèn luyện, học được chút công phu võ vẽ, nhân lúc hôm nay gặp mặt ở đây, ta cũng muốn thỉnh giáo ngươi chút ít. Ngay hôm nay vừa dịp huynh đệ thái tử và Ngọc thân vương cùng nhau thưởng tuyết, hai huynh đệ chúng ta sao không thể vì thái tử và vương gia góp chút náo nhiệt động nhỉ? Không biết ngươi có hứng thú không?
Hồng Dịch vừa nói vừa giơ tay lên, ánh mắt như ngọn lửa hừng hực cháy.
- Ha ha, ngươi chỉ là một thứ tử mà cũng dám phạm thượng mạo phạm ta sao? Địa vị của ngươi ra sao? Địa vị của ta ra sao? Hẳn ngươi phải biết rõ chứ?
Hồng Hi nhìn chòng chọc vào Hồng Dịch, nói xong câu này hai mắt của hắn như vằn đỏ lên, rồi đột nhiên nhếch môi khinh thường cười một tiếng rồi quát lớn.
- Đằng Lôi!
- Có!
Đúng lúc này một thanh âm từ phía xa xa truyền lại. Rất dễ nhận thấy đây là một cao thủ tuỳ thân mà Hồng Hi mang theo, lúc này hắn đang ở một chỗ khác ngồi đợi.
- Ngươi cùng Hồng Dịch thử giao đấu với Hồng Dịch một trận, không nên đánh trọng thương hắn.
Hồng Hi cười lạnh nói một câu rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
- Hừ!
Trong lúc tên cao thủ được gọi kia vừa xuất hiện ở bậc cửa thì Hồng Dịch đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân hình của hắn chợt loé lên, lao thẳng đến trước mặt Hồng Hi một cách quỷ dị!
Một chưởng ầm ầm nện thẳng xuống mặt của Hồng Hi!
Một chưởng này của Hồng Dịch lao tới với tốc độ cực nhanh! Cơ thể của hắn trong lúc chớp động lập tức tạo thành vô số ảo ảnh nối tiếp nhau, bất thình lình bạo phát một chiêu như vậy, cho dù là bất cứ ai cũng trở tay không kịp!
Huống chi hắn vừa tu luyện thành hai huyệt khiếu Địa Cực, chân pháp thối công mau lẹ vô cùng, tập kích từ một cự ly gần như vậy, thực lực có thể nói là ngang ngửa với một cao thủ võ đạo đỉnh cấp đại tông sư, linh nhục hợp nhất.
Hồng Hi vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì lập tức thấy trước mặt có ảo ảnh chợt loé lên, bằng vào tu vi cảnh giới đại tông sư như hắn không ngờ lại không thể nhìn thấy được đối phương ra tay như thế nào, trong lòng cảnh giác mãnh liệt, liền gầm lên một tiếng thật lớn, cấp tốc xoay người lại. Cơ thể của hắn linh hoạt đến cực điểm!
Thế nhưng thối pháp (công phu của chân) cũng như thân pháp của hắn so với Hồng Dịch còn thua kém một bậc, hơn nữa võ công của hắn xem ra cũng thua xa Hồng Dịch.
Cơ thể của hắn vừa xoay ngược lại thì trên khuôn mặt của hắn liền phát ra một tiếng bốp, Hồng Hi lãnh đủ một cái bạt tai.
Cái bạt tai này mang theo lực lượng rất lớn, chẳng khác nào đập vào da trâu, truyền đến tai mọi người một tiếng bốp rất rõ ràng, vang vọng khắp phủ đệ.
Hồng Hi lãnh phải cú bạt tai này xong, cả người xoay hai vòng giữa không trung rồi ngã nhào xuống đất, sau đó nằm gục trên mặt đất, từ trong miệng phun ra hai chiếc rằng đầy máu!
Tất cả mọi người trong phòng đều ngây người ra!
Ngay cả Ngọc thân vương lẫn thái tử đều sửng sốt!
Không một ai có thể ngờ rằng Hồng Dịch trong lúc nói chuyện lại giáng xuống một cái bạt tai, đánh cho Hồng Hi nằm lăn ra mặt đất, gãy mất hai cái răng.
Sự việc diễn ra quá nhanh, ngay cả suy nghĩ trong đầu cũng không kịp xoay chuyển.
Hồng Hi đường đường là một đại thống lĩnh, không ngờ lại bị bạt tai một cái, nằm lăn ra đất, ngay cả một cơ hội ngăn cản cũng không có!
- Hai khiếu Địa Cực này quả nhiên là thần diệu!
Sau khi bạt tai Hồng Hi xong, trong lòng Hồng Dịch bình tĩnh phẳng lặng như mặt nước, không hề lo sợ về hậu quả việc hắn vừa mới làm xong.
Hiện giờ hắn đang ngẫm nghĩ lại sự lợi hại của hai khiếu huyệt Địa Cực được ghi lại trong nửa bộ Hiện Thế Như Lai kinh.
- Tuy rằng võ công của ta có cao hơn Hồng Hi, nhưng vào thời điểm trước khi tu luyện thành hai huyệt khiếu Địa Cực thì cũng không có khả năng quật hắn lăn ra đất như thế kia.
Võ công của Hồng Dịch hiện giờ đã vượt xa Hồng Hi.
Thân thể của hắn trải qua Điện Quang Diệu Thể Thuật của Thần Tiêu đạo rèn luyện, hơn nữa còn được phục dùng máu Tà Thần, ngưng tụ thành công Thượng Cảnh Bát Thần, luyện được một huyệt Cốc Thần, hai huyệt Địa Cực, kể từ khi luyện thành Chân Võ Thánh Thể thì cơ thể của Hồng Dịch đã mạnh mẽ đến một mức độ khó có thể tưởng tượng được!
Hiện giờ Hồng Hi cũng chỉ đạt tới cảnh giới đại tông sư mà thôi, so với Xích Truy Dương cũng không hơn kém la mấy, sao có thể là đối thủ của Hồng Dịch nữa?
- Ôi chao! Sao ngươi lại không đỡ được như vậy? Ta vốn cho rằng thống lĩnh của Thần Cơ doanh, bảo vệ sự an toàn của hoàng thượng, ngay cả một con muỗi bay qua cũng có thể phát hiện được cơ mà? Võ công của ngươi sao lại yếu đến như vậy? Phụ thân không truyền Chư Thiên Sinh Tử luân cho ngươi sao?
Hồng Dịch sau khi quật cho Hồng Hi nằm lăn xuống đất liền cất giọng đầy kinh ngạc nói.