Vì sợ mất thể diện, nhà chồng chỉ nói với bên ngoài là Hồ Tiểu Muội sinh non, đứa bé kia quá yếu ớt không thể ra ánh sáng nên chỉ được nuôi trong nhà – trong Hồ tộc cũng có không ít trường hợp này nên không ai nghi ngờ. Song mọi việc không dừng ở đó, bởi vì sự kiện này không chỉ xảy ra với một mình Hồ Tiểu Muội.
Chẳng qua, không phải ai cũng giống như bọn họ, thay vì chọn cách giấu giếm mọi người, một trong số những đứa con dâu đã lên tiếng bại lộ tình hình ra, mà nhà chồng cô ta cũng không phải hạng người bội tình bạc nghĩa, cả nhà kéo nhau đến tìm tộc trưởng nói rõ trắng đen.
Đến lúc này sự việc mới vỡ lẽ, thì ra cũng đã có không ít người gặp phải tình trạng như vậy.
"Khi ấy chúng tôi cũng lấy làm lạ, vì sao trong những năm gần đấy trong tộc lại không có nhiều trẻ con như trước. Hồ tộc trước giờ sung túc đông đủ, xảy ra chuyện như thế khiến cho không ít thai phụ đang mang thai suy giảm tinh thần. Đỉnh điểm là việc trong năm này không có đứa bé nào được sinh ra làm cho tộc trưởng phiền muộn, phương pháp là không có, cho nên ông ấy nghĩ đến việc hiến tế thần linh, trấn an người trong tộc..."
"Để trấn an người trong tộc, lão già kia lại chọn cách gϊếŧ người? Nghiệp báo sát sinh vốn đã nặng, gϊếŧ người còn là chuyện kinh thiên động địa, cướp đoạt sinh tử số mệnh và cơ trời, bộ lão không muốn đầu thai nữa sao?" Vương Tuấn Khải giận, hắn đã nói lời này biết bao nhiêu lần. Nhưng tộc trưởng Hồ tộc chẳng phải kẻ hồ đồ như vậy, sực nhớ đến lời Hồ Lưu Ly từng nói, hắn cau mày: "Từ từ, không phải tộc trưởng vừa mới mất à? Ai đang đảm nhiệm chức vụ này vậy?"
"Là anh trai tộc trưởng tiền nhiệm, Hồ Nhị Gia." Hồ Thập Ly dường như không thích nhắc đến cái tên này lắm, vẻ mặt trầm trọng: "Hồ Nhị Gia cũng không phải kẻ ưa làm xằng bậy, chỉ là không hiểu sao ông ta lại chọn cách này..."
"Hồ Nhị Gia? Chính là cái người to con vạm vỡ, suốt ngày lầm lầm lì lì ở trong xó nhà?" Hắn kinh ngạc không thôi, cứ tưởng chuyện tranh đoạt chức vị tộc trưởng chỉ xảy ra trong thế giới của những kẻ ham mê quyền lực, Hồ Nhị Gia hắn biết, kẻ này vừa nhút nhát vừa rụt rè, từ khi nào tiến hóa đến độ nhảy vọt đột biến luôn rồi?
Tộc trưởng đương nhiệm bị Vương Tuấn Khải so sánh như một con chuột đồng làm cho Hồ Thập Ly sợ run, ái ngại gật đầu: "Vâng...Lúc Hồ Nhị Gia nhận chức tộc trưởng, không ít người cũng giật mình như ngài, chẳng qua...không biết Hồ Nhị Gia đã làm việc gì, mấy ngày sau không ai dám hó hé gì nữa..."
Vương Tuấn Khải trầm ngâm, một kẻ tồn tại như không trong gia tộc bỗng dưng ngoan cường đứng dậy, một người được tin đã chết từ lâu đột ngột quay về, còn dẫn theo một con huyết thụ yêu khó lòng đoán được, cộng với hàng loạt sự kiện kỳ lạ xảy ra ở Hoan thôn gần đây, dường như đều hướng đến một thứ gì đó.
Vương Anh Kiệt ngồi một bên im thin thít, mãi đến khi chú cậu ta gãi cằm một cái, cậu ta mới nhỏ giọng hỏi dò: "Chú, vậy chúng ta còn đi diệt Hồ gia hay không?"
"Đi Hồ gia."
Vương Anh Kiệt: "!!!" Chú định làm thật à!
"Đi Hồ gia, nơi Hồ Tiểu Muội sống." Người đầu tiên gặp chuyện huyết thai là Hồ Tiểu Muội, cô ta hẳn là so với ai cũng hiểu rõ hơn. Hơn nữa Vương Tuấn Khải không tin miệng lưỡi thế gian, trong chuyện này còn có rất nhiều uẩn khúc, hắn phải tra cho rõ ràng.
Hắn vốn không định mang Vương Nguyên theo, nhưng ở nơi này trừ hắn ra Vương Nguyên không quen ai hết, để một người vừa suýt chết ở lại một mình tại một nơi xa lạ lạnh lẽo, hắn làm không được.
Hiện giờ trong Hồ tộc canh giới nghiêm ngặt, thậm chí còn điều tra soát các nhà qua một lần, cái chết của tế ti không chỉ khiến Hồ tộc sôi trào mà cả những người không tham gia vào lễ tế cũng rất kinh hoảng. Dù sao tế ti đại diện cho gia tộc, là người chấp hành ý chỉ của thần linh và nối liền quan hệ hai phía, cho dù là thời đại công nghệ này thì địa vị của tế ti vẫn là số một, ngay cả tộc trưởng cũng phải nhường mấy phần.
Tế ti chết, lễ tế bất thành, đồng nghĩa với việc đại nạn sắp đến.
Vương Tuấn Khải chỉ mang theo Vương Nguyên đi, trong túi áo Vương Nguyên lại có một cục lông xám tròn ủm yên lặng nằm đó – Hồ Thập Ly vừa mừng vừa sợ im re co cụm móng vuốt, cậu ta rất sợ hãi Vương Tuấn Khải, là cái sợ xuất phát từ linh hồn của những con mồi đối với thú ăn thịt. Vương Nguyên thì hoàn toàn ngược lại, Hồ Thập Ly từ lúc ngồi trong túi Vương Nguyên, liền cảm thấy cả người thư thái hẳn ra, bệnh căn trong cơ thể dường như đã được giảm bớt, không khí hít vào phổi cũng dễ dàng hơn.
Vì thế cậu ta vô thức rên lên một tiếng, bị Vương Tuấn Khải chọt, Hồ Thập Ly vừa khổ vừa vui mâu thuẫn mà chỉ đường cho hai người Khải Nguyên.
Biệt viện Hồ Tiểu Muội ở nằm cách Hồ tộc khá xa, có thể nói là "khu vực lãnh cung" trong truyền thuyết – cỏ mọc um tùm, cây cối sum xuê, nguyên thủy sinh thái rất tốt, đến độ mấy tên đàn ông con trai trốn vào cũng không ai thấy. Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên lẻn vào bên trong, âm thầm tiếp cận căn phòng Hồ Tiểu Muội.
Tuy nói bọn họ thân là nam đột nhập vào nhà một người phụ nữ rất là bất nhã, nhưng Vương Nguyên không nhìn thấy đường, Vương Tuấn Khải đối với giới tính nữ không hứng thú, lại thêm một con hồ ly lông tóc chưa dài, thấy thế nào cũng là tổ hợp vô hại sắc giới. Mà có lẽ Hồ Tiểu Muội cũng không quan tâm nhiều như vậy, vì khi nhóm Vương Tuấn Khải đến gần, bọn họ trông thấy một cô gái xõa tung đầu óc ngồi bên thềm đốt giấy.
Hồ Tiểu Muội vẻ mặt âm dương quái khí thả tờ tiền đồng vào chậu than, tay cầm chuông lắc lắc, miệng lẩm bẩm không ngừng: "...Sinh nhật của con, mẹ đốt tiền cho con đây, sinh nhật của con, mẹ đốt tiền cho con đây..."
Nhìn bộ dáng thật giống như đã điên rồi.
Bộ dáng đầu bù tóc rối, thần trí bất minh của Hồ Tiểu Muội có thể dọa bất kỳ ai sợ chết khiếp, Vương Tuấn Khải theo thói quen che kín mắt Vương Nguyên, chợt nhớ ra cậu vốn không thấy gì, trong đầu cậu hiện giờ chắc chỉ trông rõ một bóng người màu đỏ bồng bềnh, hắn liền ngại ngùng thu tay về.
Hồ Tiểu Muội đốt tiền giấy xong cũng không vội vào nhà, ngược lại thơ thẩn đứng dậy, bắt đầu ngân nga một bài đồng dao kỳ lạ. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không sao, nhưng Hồ Thập Ly vừa nghe liền run lẩy bẩy, hai chi trước bé tẹo nỗ lực che kín lỗ tai, sợ đến mức suýt tái phát bệnh tim.
Keng!
Cái chuông trong tay Hồ Tiểu Muội đột nhiên bay về phía bọn họ, kèm theo đó là một cỗ lực lượng âm trầm phóng tới. Vương Tuấn Khải chuẩn xác chụp được cái chuông, mang Vương Nguyên đi ra khỏi nơi ẩn nấp.
Vốn hắn cũng không định ở đó đâu, dù sao bọn họ còn phải hỏi Hồ Tiểu Muội nhiều thứ.
Hồ Tiểu Muội âm u nhìn bọn họ, đột nhiên cất tiếng cười khùng khục: "Lần này lại là gì đây? Quỷ mạn đồng, trùng cổ, hay là quỷ chết đuối? Con tang thi lần trước các người đưa đến đây ta còn chưa chơi xong, gấp gáp cái gì chứ."
Trong lòng Hồ Thập Ly run lên, cậu ta tuy là anh họ của Hồ Tiểu Muội, vì tuổi tác và tình trạng thân thể mà không cách nào quan tâm đến Hồ Tiểu Muội. Bốn năm nay cậu ta ốc chẳng mang nổi mình ốc, không hề biết gì về tình trạng của cô gái này, đợi đến hiện tại, Hồ Tiểu Muội đã không còn giống như xưa nữa. Có lẽ khi bọn họ đến đây, Hồ Tiểu Muội hiểu lầm họ là những kẻ do nhà chồng mình phái đến, Hồ Thập Ly áy náy không thôi, định bụng phải giải thích một phen, Vương Tuấn Khải bỗng dưng cướp lời:
"Huyết thụ yêu. Chúng ta hợp tác."
Vẻ mặt trào phúng của người phụ nữ biến mất.
"Các người không phải do Cảnh Hào đưa tới?" Hồ Tiểu Muội đề phòng nhìn bọn họ: "Vương tộc?"
"Cô thử xem xét lời đề nghị của tôi đi?" Vương Tuấn Khải như cũ không khai, chỉ nhếch miệng: "Huyết thụ yêu hiếm có khó tìm, chỉ cần tìm được một con thì nỗi oan ngày xưa của cô liền có thể giải."
Hồ Tiểu Muội trải qua bốn năm tù lỏng, tâm trí kiên định tin vào chồng sớm đã hao mòn, nghe đến đây liền cười lạnh: "Giải hay không giải có gì khác nhau? Người đều đã nhảy vào vực sâu tăm tối, bò ra đến miệng cũng chẳng còn thanh tân."
"Nhưng cũng không thể để kẻ gian nhởn nhơ sống tốt nhỉ?" Vương Tuấn Khải trước giờ không ngại chèo kéo phe phái, lập tức giở thủ đoạn cũ: "Giải quyết huyết thụ yêu, tìm ra chân tướng, tôi giúp cô nói với tộc trưởng kết thúc mối quan hệ giữa cô và nhà chồng, tuyệt không thiệt thòi cho cô."
"Chỉ bằng anh? Một người Vương tộc?" Hồ Tiểu Muội bật cười: "Vương tộc đúng là quý thật đấy, chẳng qua ở Hồ tộc thì cũng chỉ là khách."
"Tốt thôi, nếu cô không muốn hợp tác, đứa con kia của cô cũng sẽ mãi mãi không thể trở về."
Vấn đề này thực sự động chạm đến tâm bệnh của Hồ Tiểu Muội. Mặt cô ta biến sắc, quái dị nhìn bọn một chốc, thế mà đẩy cửa mời bọn họ vào nhà.
Dĩ nhiên không có trà nước gì, Hồ Tiểu Muội bi nhà chồng ruồng rẫy một mình sống ở nơi này, mất đi con, đả kích song trọng khiến dung mạo và sức khỏe tụt dốc không phanh, lại thêm vấn đề huyết thụ yêu, có thể nói là hủy diệt cuộc đời cô ta không sai.
Người sống ở tận cùng đáy xã hội, như chỉ còn bảo trì lại những quy luật sinh tồn phục vụ cho sự sống, tôn nghiêm và nhân phẩm trở thành những thứ đồ đáng khinh, có cũng không tồn tại được lâu. Hồ Tiểu Muội chính là kiểu người như vậy, kéo lê sự sống của bản thân với những nỗi đau tàn phá mỗi ngày, dần dần chai sạn, dần dần mất niềm tin. Thứ duy nhất có thể khiến cô ta động tâm vào lúc này chỉ có thể là tung tích đứa con mình từng sinh.
Hồ Tiểu Muội không tin mình sảy thai, cũng không tin đám máu biết động đó là con mình, theo bản năng cô ta nghĩ có kẻ vu hại bản thân, lén lút nhân lúc cô ta chuyển dạ, bày kế hãm hãi cô ta.
"Có một đoạn thời gian tôi ngủ rất nhiều." Hồ Tiểu Muội không giấu giếm, tương phản, chuyện càng đau thương cô ta càng nhớ kỹ, càng muốn nói ra cho thế gian hay: "Mẹ của Hồ Cảnh Hào từng nói cho tôi nghe, thai phụ ngủ nhiều không hiếm lạ, tôi liền không để ý, sau ngẫm lại...Nhất định có kẻ nào đó cho thêm liều lượng vào thuốc an thai của tôi, làm cho tôi không thể giữ tỉnh táo trước ngày sinh. Lúc tôi sinh con, trong phòng chỉ có bà ta và bà mụ, tôi nhớ rất rõ mình đã sinh ra đứa bé rồi mới ngất đi, sau khi tỉnh lại, đã bị ném vào nơi này."
Hồ Cảnh Hào chính là tên chồng cô ta, hiện giờ bên cạnh gã chắc chắn đã có người đàn bà khác, chẳng qua, Hồ Tiểu Muội không tin người đàn bà đó có thể sinh con cho Hồ Cảnh Hào.
"Tức là, cô vốn không hề trông thấy bãi máu nhúc nhích kia?"
Hồ Tiểu Muội cười nhạt: "Bọn họ không cho tôi thấy, càng không cho tôi ra khỏi nơi này, tôi có lén lút trốn ra, nhưng chưa làm được gì đã bị bắt trở lại." Thậm chí nhà mẹ cô ta còn vì chuyện này mà từng đến tìm nhiều lần, chỉ là không thể qua nổi ải bọn họ.
Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Vậy chuyện bãi máu kia lan truyền ra ngoài cô có biết không?"
Hồ Tiểu Muội hồ nghi: "Ý anh là...?"
"Đã có không ít trường hợp giống như cô, đều sinh ra một thứ huyết dịch liên quan đến huyết thụ yêu. Trùng hợp, Vương gia gần đây xuất hiện một con huyết thụ yêu." Hắn thản nhiên nói ra, vẻ mặt Hồ Tiểu Muội lập tức hiện lên sự cảnh giác: "Các người..."
"Tôi vẫn chưa thấy qua con huyết thụ yêu đó, nhưng cũng sắp rồi. Theo lý thuyết mà nói, huyết thụ yêu không dễ dàng xuất hiện, mỗi lần có một con huyết thụ yêu mới sinh ra thì ắt hẳn khu vực đó đã xảy ra thiên tai chết người, người chết càng nhiều, huyết thụ yêu tân sinh càng mạnh...Ở Hoan thôn mấy năm gần đây không hề có tai ách gì, cho nên..." Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Muội, hoàn toàn không che giấu dò xét: "Hồ tộc các người đã từng làm chuyện gì đó liên quan đến số lớn nhân mạng."
Hồ Tiểu Muội cười lạnh: "Bọn họ có chuyện ác gì không dám làm? Tộc trưởng có lợi hại đến mức nào cũng chỉ là một lão già sắp xuống đất, có thể ngăn được việc người trẻ xuất động? Huống hồ người ở thế hệ này sớm đã không tin vào thần ma quỷ quái, lợi ích trước mắt mới chính là động lực sinh tồn."
Hồ Thập Ly "nằm trong số trên" vô tình trúng đạn, buồn bực lên tiếng: "Tộc trưởng đã chết."
Hồ Tiểu Muội trong lòng sửng sốt, vẻ mặt lại chẳng có bao nhiêu bất ngờ, nhìn Vương Tuấn Khải rồi lại đánh giá Vương Nguyên, nhếch miệng nói: "Đến lúc anh nói cho tôi biết hiện tại con tôi đang ở đâu."
Vương Tuấn Khải nhìn cô ta một lúc, ăn ngay nói thật: "Không biết."
Hồ Tiểu Muội giận dữ trừng mắt.
Trước khi cô ta gào lên đuổi bọn họ ra ngoài, hắn nhanh tay chèn cửa lại: "Nhưng tôi cá là nó đang ở gần đây."
"Cút!!"
Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên chạy biến.
"Này, chúng ta làm vậy có quá đáng lắm không...?" Vương Nguyên thấp thỏm hỏi hắn, nhận lại chỉ là ánh mắt không đồng tình của hắn: "Vương Tuấn Khải tôi nào có nói dối, đứa bé kia quả thật đang sống ở gần đây, chỉ là chúng ta chưa phát hiện ra nó thôi."
"..." Nói thế có khác gì chưa nói? Vương Nguyên yên lặng sờ đầu Hồ Thập Ly. Vương Tuấn Khải nhìn cảnh này không quen mắt, chọt cáo lông xám một cái: "Trở về điều tra xem, trong tộc các người có bao nhiêu trẻ con bốn, năm tuổi."
Hết Chương 26