"Năm xưa khi thiên quỷ xuất thế, toàn bộ đại lục đều chìm trong khói lửa. Nơi nơi dịch bệnh nơi nơi chiến tranh, máu người nhuộm đỏ lòng sông, thây ma chất chồng thành núi. Đám người đạo phái tự cho là tiếp quản trách nhiệm bảo hộ trần gian kia không ngần ngại đua chen lẫn nhau đi tìm thiên quỷ, lấy danh nghĩa vì dân trừ hại chém gϊếŧ yêu ma tứ phương, không cần biết là tốt hay xấu, chỉ cần không phải người, bọn chúng đều đồ sát không lí do."
"Nếu không phải đại nhân xuất hiện ngăn cản bọn chúng, vạn vật sinh tồn có lẽ đều bị tru diệt quá nửa."
"Đại nhân từ bi nhân hậu không so đo với bọn chúng, bọn chúng lại dương dương tự đắc cho là mình đúng, mãi cho đến khi bản thân bị dạ tập khống chế mới thối mặt đi cầu đại nhân chữa trị."
Năm đó có bao nhiêu thảm, sử sách người đời ghi không hết, chỉ có truyền thừa ký ức từ đời này qua đời khác của tộc trưởng Vương gia mới biết rõ. Từ khi nhậm chức tộc trưởng cho đến nay, đầy đầu Vương Tiêu Đồ đều là cảnh máu me tanh nồng, người so với người càng nhẫn tâm, thế đạo hoang tàn hỗn loạn như sắp đi vào thời kỳ mạt thế.
Thật ra khoảng thời gian ấy cũng có thể gọi là mạt thế, bởi vì triều đình các quốc gia chỉ biết nhắm vào nhau, dịch bệnh như lưỡi đao khai tử từng toà thành, bách tính bình dân không ngừng bị tà vật quấy nhiễu, còn người tu đạo thì chia phe chia phái thành lập đại bản doanh, cho rằng mình là kẻ thoát ly phàm tục không nhúng tay vào chuyện đời.
Vương Tiêu Đồ nhiều đêm gặp ác mộng, trằn trọc trở mình, bởi vì truyền thừa ký ức lẫn lời trăn trối trước khi quy thiên của cha, hắn ta bắt đầu nhìn người em trai của mình bằng ánh mắt nghi kỵ. Cho đến khi hắn ý thức được Vương Tuấn Khải có thể cảm nhận được ác ý đối với mình, Vương Tiêu Đồ mới thu liễm giấu giếm, đối xử bình thường với Vương Tuấn Khải.
Năm ấy Vương Tuấn Khải sáu tuổi, cũng là lúc Tô Nguyệt Tần xuất hiện.
"Tô Nguyệt Tần thân phận là gì?" Vương Tuấn Khải không gọi là "chị dâu" nữa, hắn cảm giác Tô Nguyệt Tần gả cho Vương Tiêu Đồ không chỉ đơn thuần là vì yêu. Lần này Vương Tiêu Đồ trầm mặc, vốn là khinh thường chán ghét Vương Tuấn Khải bỗng dưng trở nên trào phúng giễu cợt: "Cô ta có thân phận gì sao ngươi không tự điều tra đi?"
"Để làm gì?" Vương Tuấn Khải bật thốt, vẻ mặt khó hiểu: "Ta lại không quan tâm cô ta là ai."
"..." Vậy ngươi còn hỏi làm gì? Vương Tiêu Đồ thật sự muốn bóp chết tên oắt con không biết phải trái lại còn thích thọc họng người khác trước mặt, mà hắn ta cũng quyết tâm làm như vậy. Nhớ đến gương mặt kia của Tô Nguyệt Tần, sắc mặt hắn ta mới dễ chịu một chút, cười lạnh: "Không biết thì không biết, sau này ngươi đừng hối hận là được."
Vương Tuấn Khải bẻ lái: "Cho nên Vương Anh Kiệt thực sự không phải là con ruột của ngươi?"
"Tất nhiên là con ruột!" Vương Tiêu Đồ quát lên: "Việc nhà ta không cần ngươi xen vào, ngươi bây giờ nên chết đi thôi!"
Dứt lời Vương Tiêu Đồ lại một lần nữa tấn công Vương Tuấn Khải. Hắn ta rút kiếm, thanh kiếm lập tức biến ra một trăm ảo ảnh phân thân chi chít xoát xoát bay về phía trước. Vương Tuấn Khải cấp tốc phản đòn, vừa chém ảo ảnh thành trăm mảnh vừa suy đoán xem cái nào mới là đồ thật. Hắn linh hoạt lượn vòng trên không trung, tay bắn ra bùa chú kết trận, chẳng mấy chốc đã vây Vương Tiêu Đồ vào trung tâm pháp trận, ảo ảnh kiếm tán loán xoay vòng quanh người hắn ta.
Vương Tuấn Khải chuyên môn nhằm Vương Tiêu Đồ mà chạy.
Vương Tiêu Đồ muốn một kiếm đâm thủng hắn, phân thân chỉ là rút ngắn thời gian, đã tính trước Vương Tuấn Khải sẽ chạy về phía mình, nhếch miệng cười nhạt vẽ một lá bùa trên không trung. Quanh thân hắn ta tức thì phát ra ánh sáng trắng, linh khí tứ phía kịch liệt đổ vào lá bùa, khiến cho nó tự mình bốc cháy dữ dội.
Vương Tuấn Khải chạy một nửa thì dừng lại, ảo ảnh kiếm phía sau bám riết không tha sắp xuyên qua cơ thể hắn, một giây trước khi mũi kiếm cắm vào da thịt, Vương Tuấn Khải bỗng dưng biến mất.
Vương Tiêu Đồ nhíu mày, hai tay kết ấn, linh khí cuộn xoáy thành ngàn vạn cơn lốc đánh về vị trí Vương Tuấn Khải tiêu tung. Không gian nơi đó vặn vẹo đôi chút, một cánh tay đột ngột xuất hiện đem Trấn Ma Đao ném xuống đất, Trấn Ma Đao "ầm" một tiếng biến lớn, như một cột trụ chống trời cắm xuống đáy vực, chuôi đao thẳng tắp biến thành màu đỏ tươi chói mắt, uy áp toàn bộ triển khai. Trên thân đao phản chiếu ra một hình người lơ lửng giữa không trung, ở bên ngoài lại không có ai, không biết có phải là do uy áp Trấn Ma Đao quá lớn hay không, ảo ảnh kiếm không thể đến gần, tiêu tán thành cát bụi.
Vương Tuấn Khải lúc này mới chậm rãi hiện thân.
Vương Tiêu Đồ không ngờ Vương Tuấn Khải lại có thể đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất này, càng tin vào việc hắn là thiên quỷ chuyển thế, ra tay thêm sát phạt, hết sức cẩn trọng tìm cách gϊếŧ Vương Tuấn Khải.
Thiên quỷ sẽ không chết, cho nên hôm nay cái Vương Tiêu Đồ muốn chính là bắt được Vương Tuấn Khải, dùng ngọc nhãn phong ấn hắn tại cấm địa mãi mãi.
Truyền thừa ký ức từng ghi chú lại, chỉ cần dùng ngọc nhãn chôn tại địa phương đã bày sẵn cấm thuật dẫn dụ thiên quỷ đến, sau đó lại vây nhốt hắn đủ một trăm ngày, nung nấu hắn trong minh hoả được lấy từ cực nhiệt chi địa, thiên quỷ sẽ chìm vào giấc ngủ say không tỉnh lại được. Phương pháp này là được tổ tiên Vương tộc thực hiện một lần, cũng là thành công mới dám truyền lại cho đời con cháu, chẳng qua trong quá trình phong ấn xảy ra vài sự cố đặc biệt khiến thiên quỷ chạy mất, chỉ có một phách đã bị minh hoả xích lại không kịp thoát.
Một phách nọ bị giam cầm trong cấm địa không biết bao nhiêu năm, từ đời tổ tiên cho đến đời hậu thế, trải qua thời kỳ dài đằng đẵng đó, Vương tộc rốt cuộc cũng điều tra ra được tung tích của thiên quỷ. Thiên quỷ sau khi thoát khỏi tay đạo phái, hồn đầu nhập luân hồi, nhưng vì hắn không phải là phàm nhân nên hình thức luân hồi cũng không giống người khác.
Mỗi một đời luân hồi, hắn phải tìm thai nhi chết lưu trong bụng mẹ, mượn thực thể đó xuất thế. Nói cách khác, thân thể hắn mượn đều đã chết, sinh tử của hắn không phụ thuộc vào Minh giới, sau khi kết thúc tuổi thọ ở kiếp này, hắn sẽ lại một lần nữa tìm chỗ đáp mới.
Ở đời này, nơi hắn dừng chân chính là Vương tộc. Cha của Vương Tiêu Đồ mãi đến tận thiên quỷ xuất thế mới đoán quẻ ra việc đó, cũng vì vậy mà vận dụng cấm thuật thay đổi ký ức của thiên quỷ, gây ra hoạ sát thân.
Tuy chuyện là do cha chủ động, nhưng Vương Tiêu Đồ nuốt không được mối hận này, hắn ta có bao dung đến mức nào cũng không thể chứa chấp một thành phần nguy hiểm trong nhà, sau khi gặp được một phách năm xưa bị nhốt trong cấm địa, hắn ta càng chắc chắn quyết định của mình.
Vương Tiêu Đồ sử hết lực tạo thành một kết giới vây nhốt chính mình và Vương Tuấn Khải, không có ý định cho ai nhúng tay vào. Vương Tiêu Đồ dùng toàn bộ sở học cả đời mới có thể lôi Vương Tuấn Khải vào không gian này, nếu như thực sự không thể giam giữ thiên quỷ, hai người đồng quy vu tận cũng tốt.
"Hà tất phải làm thế." Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm đối thủ, Vương Tiêu Đồ trước giờ vẫn là một thuật sĩ có năng lực rất mạnh – nếu không thì hắn ta cũng đã không thể ngồi lên chức tộc trưởng. Vương Tiêu Đồ giấu giếm rất tài, thêm vào Vương Tuấn Khải không sống gần gia đình, căn bản không biết thực lực hắn ta như thế nào.
"Nói nhiều vô ích, ý ta đã quyết. Trước kia khi ngươi còn tại thế, ngươi làm ra từng ấy chuyện thương thiên hại lý, bây giờ dù ngươi đã bị sửa ký ức, ngươi vẫn còn tàn hại chúng sinh. Ta đây không phải là đại diện chính nghĩa, càng không phải ngứa mắt ngươi hoành hành bá đạo, ta chỉ là không quen nhìn kẻ được đại nhân che chở không biết đường hối cãi." Vương Tiêu Đồ cười lạnh, một chữ hai chữ đều nhắc tới "đại nhân" khiến Vương Tuấn Khải nhíu mày.
Hắn đánh tới.
"Đại nhân là ai? Ngươi biết gì về người nọ?"
"Ha, nếu đại nhân biết được năm xưa mình hy sinh vì một kẻ không nhớ mình là ai như vậy, chắc chắn sẽ hối tiếc!" Vương Tiêu Đồ huýt sáo, kiếm trong tay lập tức biến thành hình khổn tiên tác, vòng vèo mềm mại đi bắt Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải tránh né, hai tay mở ra một vòng cung, lửa đỏ rực rỡ bùng lên lan toả ra hai nắm tay hắn, làm cho khổn tiên tác do dự không dám đến gần: "Đừng nói chuyện như thể năm đó ngươi chứng kiến mọi thứ, ngươi tôn trọng đối phương như vậy, ăn nói hỗn hào là bất kính."
"Đại nhân không bao giờ câu nệ tiểu tiết, ngài ấy luôn sáng suốt từ bi, chỉ có một lần sai." Vương Tiêu Đồ quát to, kéo đất đá từ dưới mặt đất lên dội về phía Vương Tuấn Khải: "Cũng là do ngươi mà ngài ấy không còn như trước! Sau khi diệt ngươi xong, ta sẽ mang ngài ấy đi!"
Vương Tuấn Khải từ đầu buổi đến giờ vẫn luôn bình tĩnh như nước, nghe đến đây lập tức sắc bén nói: "Nằm mơ!"
Tiếp theo đó, trên không trung rơi xuống vô số bụi nhỏ tựa hạt cát, rào rào rào thổi tới chỗ Vương Tiêu Đồ, một cuộn lốc xoáy kinh hồn táng đảm không biết mọc ra từ đâu quay cuồng bay đến, hắc khí tràn lan ăn mòn cả cây cối xung quanh.
"Phong hồn của ngươi dùng không được." Vương Tiêu Đồ sớm biết chiêu này, dễ dàng phá thoát: "Ở đây không có linh hồn, oán khí lại càng thiếu, bản mệnh chiêu không sử dụng được, ta xem ngươi làm sao chạy trốn!"
Vương Tuấn Khải nhíu mày, quả thật vùng không gian này không phải thế giới bên ngoài, sẽ không cung cấp oán khí cho pháp trận của hắn. Hắn tiên liệu được chuyện này, vốn dĩ không muốn dùng, song hắn lại có cảm giác phong hồn phải xuất hiện vào lúc này mới có thể lôi kéo một vài thứ.
Màn sương mù dưới chân hắn đột ngột tán đi, vật thể lớn dài to đâm thủng hắc khí bay đến.
Tiếng rồng ngâm đại nộ chấn động cả một vùng, cự long vun vút xuyên tầng gió trồi lên, đuôi dài quét qua cây cầu treo, móng vuốt bén nhọn đập vào tầng tầng kết giới thị uy với Vương Tiêu Đồ.
Ai cũng đều không ngờ, kẻ bị phong hồn hút đến đầu tiên là con rồng này.
"Thật đúng dịp." Vương Tiêu Đồ như là nhớ đến chuyện gì đó, cười càng thêm ác khí: "Súc sinh này cũng nên cùng ngươi tuyệt diệt đi thôi, trước kia nó vì ngươi làm nhiều chuyện thế kia, hiện tại ta đem nó ra khai đao, coi như là vì ngươi mở tiệc!"
Rồng lớn nghe thấy tiếng kẻ địch quát tháo mình, bất mãn đập mạnh vào kết giới, nhưng cái lồng tròn này rất rắn chắc, nó một cái vong linh không thể nào đả động, gấp gáp rống rống.
Vương Tuấn Khải trước trấn an nó, ai biết cự long như bị chọc vào vảy ngược, điên cuồng dùng sừng đâm vào kết giới.
Kết giới này hắn đã từng thấy qua, trước kia có lần Hoan thôn gặp phải tai ách thiên giáng, các trưởng lão dùng pháp khí tạo ra kết giới sét đánh không thủng bảo vệ các tộc trú ngụ trong Hoan thôn. Sau khi tai ách đi qua, mọi địa phương xung quanh đều tan tành không còn manh giáp, Hoan thôn lại chẳng mảy may ảnh hưởng, sừng sững như một toà thành bất bại.
Hắn lo lắng cho cái sừng không tồn tại của cự long, Vương Tiêu Đồ cũng vin vào tác dụng kết giới chẳng tin con rồng, kết quả rồng ta đụng ầm ầm một hồi, kết giới vậy mà xuất hiện vết rạn nứt.
Vương Tiêu Đồ: "..."
Vương Tuấn Khải: "Chà..."
Cự long rống rống hai tiếng, há mồm liền cắn rớt kết giới.
Vương Tiêu Đồ biến sắc, bỗng nhiên thốt ra: "Ta còn nói làm sao lại phá được kết giới, thì ra con rồng này sống ở đây quá lâu, đã dung nhập vào không gian."
Vương Tuấn Khải nheo mắt: "Có ý gì?"
"Còn có thể là ý gì? Con rồng của ngươi chỉ là một linh hồn, bởi vì quanh năm không ra khỏi không gian này, đã sớm biến thành một phần của nó. Ta mở ra không gian này nhưng không thể khống chế, càng không thể chống lại những gì thuộc về không gian, ngược lại chúng nó cũng không thể tấn công ta, nhìn xem." Vương Tiêu Đồ nhảy đến trước mặt cự long, chui ra khỏi kết giới. Cự long thấy vậy lập tức quơ móng đi cào hắn ta, đúng là cào không được.
Móng vuốt đen sì sì xuyên qua Vương Tiêu Đồ, như là xuyên qua cái bóng.
Trưởng Tôn Liệt vừa nhác thấy Vương Tiêu Đồ chạy ra, lập tức lao tới. Vương Tiêu Đồ không nghĩ đến vị đạo trưởng trông rất quang minh chính đại này giở trò du kích, không thể không tránh né, vô tình vọt ra xa khỏi kết giới, đợi hắn ta định thần lại, muốn chui vào cũng không được nữa.
"Xảy ra chuyện gì?!" Vương Tiêu Đồ nhịn không được bật thốt, vừa lúc trông thấy người đang đứng trên chiếc cầu treo.
Người nọ mặt mày thanh tú, đôi mắt sạch sẽ trong suốt, dù là đứng trong màn đêm cũng không giấu được quý khí trường tồn.
Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn kết giới đục ngầu bắt đầu cuồn cuộn nổi lên phong ba bão táp, nhấc Trấn Ma Đao lên.
"Hết thời gian một tiếng rồi."
Hết Chương 88