Nhưng Diệp Khai là người sẽ không đánh lén, thần côn thật sự cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc nghe Trạch Toái nhắc đến cái tên Đường Nhiễm y rõ ràng không chịu nổi mà run lên một cái, sắc mặt tái nhợt không giấu được thống khổ vô tận. Y cố gắng giữ khí thế hung dũng ba đào để đối mặt với Trạch Toái, nhưng cũng lại nhịn không được quan sát Vương Nguyên.
Diệp Khai biết hai mắt Vương Nguyên có tật, dùng ngôn ngữ đương thời mà nói chính là khiếm thị hậu chấn thương. Nhưng vào thời điểm này y bắt đầu hoài nghi về hiểu biết của mình, thần côn chưa từng nghi ngờ mắt của bản thân như y – hôm nay đã bắt đầu ngờ vực liệu mắt Vương Nguyên đã khỏi hay chưa?
Nếu chưa, vì sao cậu có thể "nhìn thấy"? Hay là, có liên quan đến... Đường Nhiễm?
"Ngươi cũng nghĩ là ta là Đường Nhiễm sao?" Vương Nguyên thờ ơ quay đầu bắt lấy ánh mắt của Diệp Khai, thần côn nhanh như chớp lắc đầu, dĩ nhiên là không phải!
Vương Nguyên lúc này mới vừa lòng: "Đường Nhiễm đã chết rồi."
Diệp Khai vốn bồn chồn run run, đột nhiên suy sụp xuống, bả vai ủ rũ ảm đạm, đè nén bi ai gật đầu: "Xác thật..."
Vương Nguyên liếc Diệp Khai một cái, vẻ mặt đồ bán cương thi ngu xuẩn.
Cậu trước giờ không hề lộ ra bất kỳ ý vị trào phúng ai, cũng chưa từng chế nhạo giễu cợt bất cứ người nào cho nên khi Vương Nguyên lộ ra một mặt như vậy, chính bản thân cậu lại thấy không quen. Nhưng mà chẳng phải cậu vốn đã là như vậy sao?
Cậu không phải là một người tử tế.
Khi trong lòng cậu xuất hiện những ý nghĩ phản nghịch thế kia, có một âm thanh nói cho cậu rằng đây là chuyện không nên làm, không phải là phẩm cách của cậu, lại có một âm thanh ở trong ngực vung cước đạp bẹp nó, ngang nhiên hống hách bá đạo chuyên quyền. Cậu không hiểu tại sao lại phát sinh chuyện này, chỉ là Vương Nguyên cảm thấy chính mình nguyên bản phải là kẻ đại nghịch bất đạo, từ trước đến nay không bao giờ sợ sệt thứ gì.
Nhưng có người luôn ở bên tai cậu thủ thỉ, phải thu liễm, phải giấu đi, nếu không cậu sẽ gặp rắc rối không nhỏ.
Quay về hiện trường long trời lở đất, Vương Nguyên nhìn Trạch Toái chạy trối chết cũng không có ý giải thích cho tên cương thi ngàn năm kia về hiểu lầm mà hắn ta tự chế tạo. Có lẽ giờ này Trạch Toái cũng đã biết hắn ta nhận sai người, vẻ mặt thất thố kia so với Diệp Khai còn tuyệt vọng hơn. Vương Nguyên không hiểu tại sao hai cái kẻ đang đánh nhau hăng say này lại sụp đổ nhanh như vậy, trước hết đánh chết Trạch Toái đi, sau đó tìm Vương Tuấn Khải nói chuyện vậy.
Sự kỳ lạ của Vương Nguyên cứ như thế bị coi nhẹ, mà Trạch Toái sau khi bị sét đánh suýt thật sự hồn phi phách tán mới định thần lại suy nghĩ.
Đường Nhiễm trước giờ không phải là người sẽ chủ động thương tổn kẻ khác.
Nhưng tại sao từ giây phút đầu tiên hắn ta nhìn thấy Vương Nguyên, liền cho rằng cậu chính là Đường Nhiễm chuyển thế?
"Trầm tư xong chưa?"
Âm thanh nhàn nhạt vang lên làm cho Trạch Toái giật mình, hắn ta trừng trừng mắt nhìn bản thân bị hút về phía Vương Nguyên, khiếp đảm lại hoảng loạn quay đầu ngược trở lại. Vừa vặn một luồng gió thần tốc ập đến cuốn hắn ta đi, giật Trạch Toái từ tay Vương Nguyên.
Cậu nhìn theo luồng gió mang Trạch Toái chạy như phỏng mông, không thèm truy đuổi, chỉ quay đầu...nhảy xuống đất.
Diệp Khai bi xuân thương thu không kịp cản, trơ mắt nhìn Vương Nguyên từ lầu mười nhảy xuống: "..."
Xét thấy một thân công phu chính tà bất phân của Vương Nguyên, thần côn không lo lắng cậu xảy ra chuyện gì. Chỉ là y bây giờ cũng giống như Trạch Toái, hoàn toàn không hiểu Vương Nguyên lấy đâu ra năng lực giam cầm kẻ khác, cũng không biết tại sao cậu lại thay đổi lớn như vậy.
Cái này...Chân nhân bất lộ tướng, đúng không...?
Mặt khác, Vương Tuấn Khải bị vây nhốt trong căn nhà cùng với tình trạng xói mòn pháp lực.
Hắn âm trầm ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn pháp lực của mình bắt đầu vô dụng với căn phòng, thử triệu hồi một tiểu quỷ lên hỏi chuyện. Nhưng đợi mãi cũng không có tiểu quỷ nào đến, ngược lại là có một phược linh – chính là nạn nhân xấu số nọ - chỉ đáng tiếc đối phương chết không rõ ràng, thần trí còn chẳng khôi phục được.
Ra khỏi căn phòng này đột nhiên trở thành nan đề của Vương Tuấn Khải.
Vẻ mặt hắn không tốt chút nào, bên cạnh hắn - phược linh kia một lần nữa đờ đẫn đi nhảy lầu, lại bị cửa chặn kín, đầu đập bang bang vào cửa, nhìn thấy mà đau đầu. Vương Tuấn Khải đã nghĩ đến biện pháp gọi điện thoại ra bên ngoài để bảo vệ đến mở cửa, sau đó bảo vệ sợ hãi cúp máy cái rụp, hắn chợt nhớ ra người nhà này đã chết từ lâu...
Vương Tuấn Khải ngửa đầu nhìn phược linh phiêu đãng trong không gian nhà, sắp có xu thế trở thành phược linh đầu tiên buồn chết, hắn bèn nghĩ cách đốt khói, chỉ cầu khói có thể lan ra đến bên ngoài, hắn không tin bảo vệ còn không mau chạy lên đây.
Kết quả, đúng là có người chạy lên, nhưng không phải bảo vệ.
Vương Tuấn Khải nuốt một cái bùa tàng hình, mượn tạm chút thuật che mắt còn sót lại giấu mình đi. Kẻ kia lén lút xông vào, căn bản không nghĩ rằng có người ở đây, lập tức lẻn vào phòng ngủ của phược linh, thời điểm đi xuyên qua phược linh còn rùng mình một cái.
"Đường Nhiễm, đây không phải là lỗi của tôi, là do cậu thấy được thứ không nên thấy. Để tránh tai vạ vào người, tôi đây đành phải để cậu hy sinh..." Đối phương lẩm bẩm, vừa bật đèn pin vừa nơm nớp lo sợ nhìn xung quanh. Chẳng biết là giác quan thứ sáu hiển linh bất ngờ hay là trong lòng có quỷ, gã mò mẫm trong phòng ngủ nhưng vẻ mặt không yên, bàn tay run rẩy đụng rơi một quyển sách trên bàn.
"Ôi chao ôi chao..." Gã kia bị dọa khiếp hãi, run bần bật hồi lâu mới hòa hoãn lại, nghi thần nghi quỷ mà tìm đồ. Vật dụng trong phòng ngủ Đường Nhiễm cơ bản không nhiều, gã ta lại khá quen thuộc với căn phòng chứng tỏ quen biết với nạn nhân không cạn. Vương Tuấn Khải im lìm đứng ở cửa phòng nhìn gã thuần thục mò chìa khóa dưới chân giường rồi mở chiếc tủ gỗ bên cạnh, lôi món đồ duy nhất bên trong ra ngoài.
"Cuối cùng cũng tìm được mày, hại tao phải mất ăn mất ngủ mấy ngày nay..." Gã nọ thì thào, xoay người chạy khỏi phòng ngủ.
Vương Tuấn Khải không ngăn cản gã, nhìn gã dễ dàng mở cửa lao ra ngoài, hắn cũng di động hai chân muốn mượn tên đáng ngờ này theo ra, nhưng lại không thành công. Hắn đành ngồi xuống ghế lần nữa, suy đoán về thân phận của gã ta.
Có thể vào được nhà nạn nhân, một là biết phá khóa, hai là có chìa khóa. Gã trộm nọ lưu loát dễ dàng hành sự như vậy hiển nhiên là tình huống thứ hai, hơn nữa gã lại biết chìa khóa tủ đồ của nạn nhân nằm chỗ nào, vậy ắt hẳn gã với nạn nhân có giao tình rất sâu đậm. Hắn gãi cằm, thông qua lời kể của tiểu quỷ trước kia, Đường Nhiễm không hề có bất kỳ bạn bè nào, người thân đã mất sớm từ lâu, trong ngôi nhà cũng không có dấu vết sinh hoạt của người thứ hai. Vậy gã nọ là chui từ đâu ra?
Nếu chỉ là một tên trộm bình thường, gã ta không cần phải sợ hãi khi biết Đường Nhiễm chết.
Thường xuyên tiếp xúc với nạn nhân, đạt được nạn nhân tín nhiệm, lại không phải bạn bè, thì chỉ có thể là người yêu kín? Vương Tuấn Khải liếc mắt nhìn Đường Nhiễm, nhớ lại gương mặt đầy mồ hôi, dù chăm chút không tồi lại chẳng che đậy được bỉ hèn kém duyên, thầm nghĩ chắc là mình lầm rồi.
Hắn lại chẳng phải dạng người thích bổ não chuyện tình cẩu huyết lâm đầu.
Nhìn phược linh bị vây nhốt lại không hề biết là mình đã chết, cũng không nhìn thấy những gì đang diễn ra xung quanh, tư vị của hắn cũng không tốt lắm. Đại khái hiện tại ngoại trừ chưa chết và còn ý thức, hắn cũng giống như phược linh này, chẳng thể rời khỏi căn phòng nửa bước.
Nhưng cái thứ giam giữ hắn lại chẳng hề gây ra chút tổn thương gì ngoài xói mòn linh lực hắn đi, chỉ cần chờ đến khi trời sáng, hắn sẽ có biện pháp thoát ra.
Đúng lúc này, phược linh lại bắt đầu dùng trán đập cửa. Khác với lần trước, vẻ mặt của linh hồn nọ xám trắng nhạt nhòa, đôi mắt vô hồn hiện ra hoảng loạn hiếm thấy. Vương Tuấn Khải nhíu mày, xông đến vươn tay ấn vào trán đối phương, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi.
...
Đường quốc năm thứ mười sáu, hoàng đế đăng cơ lúc còn trẻ, ngoài nhiếp chính vương buôn quyền trục lợi đứng bên cạnh như hổ rình môi ra còn phải dè chừng chính mẫu phi của mình – thái hậu đương thời.
Nhiếp chính vương và thái hậu là cùng một phe, hoàng đế lông cánh chưa cứng chỉ có thể sống ẩn nhẫn mười năm, rốt cuộc bị nuôi ra tính cách táo bạo nóng nảy, tìm được cơ hội quật khởi liền ra tay đồ sát toàn bộ gia tộc nhiếp chính vương, lấy đó răn đe cho thái hậu làm gương. Nhưng thái hậu mấy năm này trầm mê tà đạo, thỉnh một tên pháp sư từ xa đến lập đàn vu cáo hoàng đế là hỗn thế ma vương.
Hoàng đế lập tức biến thành hỗn thế ma vương cho mẹ đẻ chống mắt lên nhìn.
Đường quốc năm thứ mười chín, hòa bình thịnh thế.
Rất nhiều lý thuyết cho rằng hoàng đế tàn bạo như vậy lại có thể dựng lại cơ nghiệp đế vương là do có người nhà trời phù hộ. Mà người nhà trời bọn họ đề cập đến chính là vị quốc sư được hoàng đế mời từ trên núi đến – Đường Nhiễm, tự Vô Không.
Đường Nhiễm đến Đường quốc chẳng bao lâu, quốc gia nhỏ như bán đảo này lập tức phồn hoa hẳn lên, đợi cho đến năm thứ hai mươi mốt, cơ hồ toàn nước đều biết quốc sư là một thiện nhân nổi tiếng.
Dưới trướng Đường Nhiễm có một vị công tử thân thuộc, gọi Diệp Khai.
Đường quốc năm thứ hai mươi hai, Diệp Khai trở thành tiểu tướng dưới triều hoàng đế đương thời, chiến công nườm nượp, lại chẳng muốn thành gia lập nghiệp, đối ngoại thề nguyền chỉ phục mệnh mỗi quốc sư. Có lẽ là do ý chí của y quả quyết quá, hoàng đế cũng không nói gì, chỉ là chưa giao ấn chỉ nguyên soái cho y.
Đường quốc năm thứ hai mươi ba, đột ngột xuất hiện trùng độc phá hoại mùa màng, còn mang cho bách tính một cơn bệnh dịch khủng bố nhất trong lịch sử hình thành quốc gia. Người bị bệnh ban đầu chỉ mất đi ý thức, hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại không có gì khác thường, chỉ là siêng năng đi lễ bái ngôi miếu ở ngoài thành nhiều hơn.
Ngôi miếu này cũng không có gì đặc biệt ngoài việc người được thờ phụng chính là quốc sư.
Ở Đường quốc, đền thờ quốc sư không thiếu, tín đồ cũng rất nhiều, cho nên lúc đầu không ai nghi ngờ những người bệnh này, vẫn nghĩ là do phước lành quốc sư ban cho trị khỏi bệnh. Nhưng đến khi người chết đầu tiên được phát hiện trong miếu, tử trạng thê thảm, toàn thân xám xịt khô quắt lại còn biết cắn người, dịch bệnh chính thức bùng nổ.
Không biết là từ ai bắt đầu, mọi người lan truyền nhau một đoạn cố sự, nói quốc sư đã làm sai chuyện cho nên Đường quốc bị trừng phạt. Một truyền mười, mười truyền trăm, danh tiếng quốc sư dần dần bị phá vỡ theo từng cái chết bất đắc kỳ tử của bách tính. Có kẻ bắt đầu đập phá miếu, hủy tượng, cầm đầu từng nhóm người không ngừng tiến vào hoàng thành đòi gặp mặt quốc sư, ép quốc sư cho bọn họ một công đạo.
Đường quốc rơi vào thời kỳ đen tối không bao lâu, giặc ngoại xâm nhân cơ hội đem quân thôn tính.
Đường quốc năm thứ hai mươi bốn, năm trong số mười một tòa thành của Đường quốc chìm trong bóng tối vô tận, chết chóc không điểm dừng, trong đó có ba tòa thành bị dịch bệnh ăn mòn, hai còn lại bị giặc chiếm đóng, gϊếŧ người cướp bóc, cường thưởng nhân dân, hành hạ ngược đãi, giày vò giằng xéo.
Dân chúng hoặc chết hoặc thoi thóp cầu sinh nằm la liệt dưới đất, khói lửa mịt mù phủ đầy trời, thê lương như sắc máu nhuộm đỏ bức tường thành sụp đổ.
Đường quốc năm thứ hai mươi lăm, lãnh thổ bị rút về còn một phần ba, nội chiến ngoại chiến dồn dập không tha.
Đường quốc năm thứ hai mươi sáu, hoàng đế thân chinh ra trận, bị trúng tên trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
Đường quốc năm thứ hai mươi sáu, hoàng đế băng hà.
...
Đường quốc năm thứ hai mươi tám.
"Ngươi muốn đi? Nếu ngươi đi thì đừng quay trở lại!"
Bạch y của nam tử đã bị nhiễm màu đỏ đen hỗn tạp, giữa khung cảnh hoang tàn đổ nát, nam tử nọ cầm một thanh kiếm đã gảy đôi, máu chảy dọc theo cánh tay ướt đẫm y phục.
"Diệp Khai, nghe lời ta, quay về, đừng đánh nữa!"
"Thứ lỗi cho hạ thần không phụng bồi." Người đối diện trầm mặc rất lâu mới lên tiếng, gương mặt giấu trong mũ giáp đã nhuốm đầy tro than, áo giáp trên người theo động tác quỳ của y phát ra tiếng kêu loảng xoảng, làm cho nam tử bạch y run lên: "Diệp Khai, trở lại!"
"Đường quốc sinh ta, Đường quốc tử ta." Diệp Khai lạy một lạy, xoay người đi không quay đầu.
Hết Chương 63