Ba bốn nam sinh cũng ghé lại đỡ gã, càng ở gần càng có thể nhìn thấy rõ đôi mắt trắng dã ghê rợn, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh một cách bất thường.
Thế nhưng rõ ràng Tào Khởi vừa rồi còn cười nói cùng họ đây!
"Cậu ta bị gì vậy? Trịnh học tỷ, chị qua đây xem một chút đi!" Mấy người xúm lại định đưa Tào Khởi vào khách sạn, lo lắng hỏi: "Tào Khởi trước giờ đâu có tiền sử bệnh gì kỳ lạ! Có phải là do ăn trúng đồ bậy rồi không?"
"Cậu xem biểu hiện của cậu ta đâu giống trúng thực, hơn nữa đồ cậu ta ăn mọi người cũng đều ăn, lại chỉ có cậu ta xảy ra chuyện!"
"Nói bậy bạ gì đó, cậu muốn tất cả mọi người xui xẻo sao?" Nữ sinh được gọi là Trịnh học tỷ - cũng chính là người chủ trì trò chơi – Trịnh Miên Miên, chỉ huy tất cả mọi người về vị trí cũ: "Trong thời điểm chuyện ma còn chưa kể xong, không một ai được phép rời khỏi vị trí!"
Đàn em muốn nói lại thôi, có vài người trực tiếp vác Tào Khởi lên, mặc kệ cái gì là trò chơi là chuyện ma.
"Nhanh, nhanh, đưa cậu ta lên phòng, tôi có thuốc trị động kinh!"
"Cái gì!? Cậu đi chơi còn mang thuốc động kinh? Cậu có bệnh sao?!"
Tiếng cãi cọ loáng thoáng vọng ra từ trong khách sạn, Diêu Văn vừa kinh ngạc vừa khiếp vía không dám lên tiếng. Tào Khởi là một trong những đối tượng tình nghi của bọn họ, bây giờ gã không còn ở hiện trường nữa, có phải gã sắp chuẩn bị mưu đồ gì bẫy bọn họ vào tròng hay không?
Vừa nãy tình trạng của Tào Khởi rất quỷ dị, nghe người xung quanh nói ban đầu gã vẫn rất bình thường, song sau khi bọn họ đến liền bắt đầu im lặng gục đầu, ai cũng chỉ nghĩ đơn giản là gã nhập tâm vào trò chơi, cố tình tỏ vẻ thần bí để gây sự chú ý. Nếu đến tận bây giờ mà Tào Khởi vẫn còn tiếp tục giả đò thì trò đùa này hơi dai rồi đó, có điều sắc mặt trắng toát của gã cùng đôi con ngươi khủng bố kia chẳng giống giả đò chút nào.
"Liệu có phải gã ngang nhiên xé bùa vứt đi, bất kính với thần minh nên bị trừng phạt hay không?" Diêu Văn thì thầm bên tai Lionel, muốn khảo sát một thanh niên chủ nghĩa duy vật về sự vật nằm ngoài quỹ đạo của thế giới tâm linh. Đổi lại Lionel bấm cậu ta một cái, Diêu Văn đau đến mặt nhăn nhó, rồi sửng sốt nhìn thấy Lionel gật đầu.
"Tào Khởi bị "thứ đó" chi phối rồi." Vương Nguyên thấp giọng giải thích, đôi mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm vào Trịnh Miên Miên, cực kỳ giống kiểu quan sát một bàn cờ, tràn ngập đề phòng: "Từ lúc bắt đầu, nơi này vốn đã có một con quỷ vô hình đứng chờ khai tiệc."
Diêu Văn sởn hết cả da gà: "Cậu thấy nó?!"
"Không thấy. Nhưng nó đang ở tại đây." Vương Nguyên thì thào thốt ra một câu kinh người: "Một trong số những người có mặt ở đây."
"Tiếp, đến câu chuyện thứ hai mươi chín. Chà, đến lượt cậu." Trịnh Miên Miên dường như không nhìn thấy biểu tình sợ sệt trên mặt bạn học xung quanh, chỉ vào dấu ấn đỏ trên nắp chai xoay thẳng về phía Vương Nguyên, Trịnh Miên Miên thu hồi nụ cười, im lìm đặt tay lên đùi, dẫn dắt sự chú ý của mọi người về phía Vương Nguyên.
Cậu mím môi, thật lâu sau vẫn không lên tiếng. Trịnh Miên Miên cũng không mất kiên nhẫn, chỉ lẳng lặng đợi, như một bức tượng gỗ khô khốc cứng rắn, có vô vàn thời gian chờ kẻ thăm viếng mình.
Ngọn nến nhảy nhót trước mặt Vương Nguyên, như một lời nguyền rủa độc ác của mụ phù thủy dành cho nàng công chúa ngây thơ, cười nhạo sinh mệnh yếu ớt bé nhỏ của nàng – giữa thế giới này chẳng khác nào một từ sai chính tả.
"Câu chuyện này là có thật."
Âm thanh mềm mại nhàn nhạt như chỉ tơ chậm rãi khuấy động bầu không khí gượng gạo, Vương Nguyên hơi ngẩng đầu, ngũ quan lập thể trên gương mặt như phủ một tầng sương khói tang thương, chẳng hiểu sao lại khiến người ta vô thức chạnh lòng.
"Ồ? Vậy cậu kể ra xem nào." Giọng Trịnh Miên Miên đột nhiên khàn đặc, nghe vào tai giống như máy radio bị mất sóng vậy. Diêu Văn không tự chủ nắm chặt góc áo Lionel, như thể giây tiếp theo cậu ta sẽ vùng dậy rồi lôi cả bốn người vắt giò lên cổ chạy vậy.
Trò kể chuyện ma này không có gì hay ho hết! – Trái tim thủy tim yếu đuối lương thiện và lao đao giữa dòng đời bạc bẽo.
"Truyền thuyết từng kể về một vị thần tiên đoán."
...
Truyền thuyết từ có một vị thần tiên đoán, trải suốt muôn ngàn ức kiếp, đi hết sơn hà gấm vóc, xem qua giang sơn cơ đồ, cuối cùng trụ lại một tòa thiên cung nằm trên đỉnh phù vân.
Chân mệnh thiên tử là người không tin Thần Phật, dạo chơi ngang qua tòa thiên cung thì trông thấy một mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn. Trong mắt chúng quan thần thì đó quả thật là người sắc nước hương trời, mỹ lệ hiếm thấy, nhưng đối với thiên tử, kia rành rành là một yêu tinh đạo hạnh không dày, lại vì muốn hưởng thụ chút tiên khí từ tòa thiên cung mà mạo hiểm đến gần thiên cung, cũng không sợ bị vị chủ nhân kia phát hiện.
Thần tiên tri đã sớm biết sự hiện diện của yêu tinh, song lại không hề tỏ ý chê trách. Người tu cũng là tu, yêu tu cũng là tu, kẻ nào vi phạm vào quy luật nhân quả thì tự làm tự chịu, chẳng có lý do gì phải bài ngoại. Thiên tử lại không cho là đúng, trong lòng vốn đã không phục thần tiên tri, nghe đến đây liền cho rằng thần tiên tri tư thông yêu ma, vấy bẩn đạo pháp.
Một đạo thánh chỉ ra lệnh cấm tiệt thần tiên tri và yêu tu bước vào lãnh địa vương quốc.
Yêu tu không bị ràng buộc bởi quy tắc nhân gian, hoàng đế ở xa cũng không thể hoàn toàn cấm cản bọn họ tự do đi lại trong vương quốc, nhưng đạo sĩ thì khác. Bọn họ bổn phận là hàng yêu bắt ma, tới một con lại gϊếŧ một con, số lượng yêu tu đoạn thây bỏ mạng nhiều không đếm xuể, huyết khí cuồn cuộn dâng lên tận trời.
"Trải qua đời đời trì đạo tế thế, yêu tu kia rốt cuộc cũng đắc quả, tuy không phi thăng đến thiên ngoại thế giới, lại nắm giữ lực lượng hàng pháp không hề thua kém, sánh ngang hàng với vị tiên tri kia. Sau đó, nó bắt đầu tác quái ở địa phận quốc gia của thiên tử năm nào. Người chết vô số kể, thây chất thành đống máu chảy thành sông, bách tính lầm than lê dân oán thán, dần hình thành một vòng từ trường oán khí quanh quẩn trong lãnh thổ nước nọ."
Vương Nguyên không nhanh không chậm nói, lại có người sốt ruột không chịu nổi mà hỏi kết cục. Chuyện cậu kể đâu giống chuyện ma? Có chăng là một cố sự của yêu quái hủy diệt vương nghiệp mà thôi.
"Vị thiên tử phải tự mình tế trời, tự cắt đầu mình, để máu phun tươi ba thước, sám hối tội lỗi khi ban bố lệnh cấm một cách sai trái." Vương Nguyên ngừng một chút, tựa như ngại ngùng cúi đầu: "Tôi không đọc nhiều chuyện kinh dị, cái này coi như là thứ kinh dị nhất mà tôi biết rồi."
Diêu Văn ở một bên gào thét, đúng! Các cậu cứ kể những câu chuyện như vậy không tốt sao? Tim mạch hài hòa, thân thể khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái!
"Thật không?"
Diêu Văn theo bản năng định hùa theo Vương Nguyên mà nói "thật", nhưng cái âm thanh nghi vấn kia quá mức hãi hùng.
Diêu Văn cứng ngắc lén lút nhìn Trịnh Miên Miên, thấy cô ta đột nhiên trợn trừng mắt, đồng tử đen ngòm nhìn chằm chằm Vương Nguyên, miệng đột nhiên mở lớn đến mang tai, lập lại chuỗi kí tự gần như là vỡ nát: "Có thật không?"
Dưới ánh nhìn cứng đờ của Diêu Văn, mặt Trịnh Miên Miên vậy mà bắt đầu nhúc nhích. Không sai! Cơ mặt căng bóng xinh đẹp của một thiếu nữ thế nhưng nhúc nhích, còn nhấp nhô gợn sóng lên xuống như thủy triều! Diêu Văn nhìn đến há hốc mồm, tiếp theo, khóe môi của cô ta nứt ra, kéo toạc sang hai bên má, chạm đến xương hàm trên mặt mới dừng lại, màu hồng nhạt khỏe mạnh thoái hóa đen sì, khóe mắt cũng chảy xệ xuống.
Ác quỷ tiền mãn kinh!
Bạn đau đầu? Bạn đau bụng, đau vai gáy và các vùng khác trên cơ thể do nội tiết tố estrogen (*) trong cơ thể mất cân đối?
Không sao, đã có giải quyết hoàn toàn mọi ưu phiền của bạn!
Diêu Văn im lặng lau mồ hôi lạnh, khóc không ra nước mắt cố gắng vứt cái dòng quảng cáo đa sắc màu trên ra khỏi đầu.
"Sao cậu không trả lời...?" Trịnh Miên Miên dường như có cố chấp với lời đáp của Vương Nguyên, nụ cười "rộng rãi" trên mặt từ từ biến mất, mấy cái răng sắc nhọn như hề IT cũng bắt đầu thò ra, dày đặc và chi chít giống hệt như khu rừng răng. Diêu Văn một bên thở gấp, bám lấy tay Lionel mà nấc, một bên thầm cảm thấy may mắn vì Vương Nguyên không nhìn thấy gì.
"Cậu. Không. Thèm. Trả. Lời...?"
Trịnh Miên Miên nghiến răng, tiếng kèn kẹt của mấy hàng răng cùng va nhau một lúc như tạp âm đến từ chốn u tối, vẻ mặt dữ tợn như bị hút hết máu, da co quắp rút vào tận xương, khiến gương mặt vốn rất kinh dị dần trở nên ám ảnh, Diêu Văn kém chút bật dậy bỏ chạy, lại bị Lionel và Giang Tĩnh Hằng kìm xuống, gần như rít qua kẽ răng mà nói – Cô ta đã đặt ra một quy tắc, ai rời khỏi vòng tròn này thì chính là tìm chết!
Vương Nguyên bỗng dưng lên tiếng: "Đương nhiên là thật."
"Vậy à, cậu nên đọc nhiều sách hơn đấy." Trịnh Miên Miên mỉm cười, toàn bộ vẻ mặt đáng sợ lúc nãy biến mất không còn sót gì. Cô ta dường như trở về là một nữ sinh hoạt bát tinh quái, còn cười đùa với người bên cạnh nữa.
"Bọn họ không nhìn thấy sao...Cái vẻ mặt khủng bố ấy." Diêu Văn run như cầy sấy, trông thấy vẻ mặt trầm trọng không kém của Lionel, bất giác cảm thấy đỡ hơn tẹo. Trong tình huống này có người cùng sợ với mình...cảm giác này cũng không tệ lắm.
Kết quả Lionel lại nói: "Bọn họ hình như...không phải người."
Diêu Văn: "..."
"Cẩn thận, cô ta muốn lộ rồi." Vương Nguyên khẽ nhắc nhở: "Tiếp theo là đến lượt cậu đó Diêu Văn."
"Hả? Không phải cô ta chơi xoay chai sao?"
"Tên đần này, cô ta như vậy còn không điều khiển được cái chai sao!" Lionel thực sự quan ngại về vấn đề IQ của bạn thân trong trường hợp dầu sôi lửa bỏng này: "Từ lúc bắt đầu trò chơi cô ta đã dự mưu rồi, chỉ chờ chúng ta đạp vào bẫy mà thôi."
Ngay từ đầu, trò chơi này chỉ nhằm mục đích tiêu diệt số người còn lại trong khách sạn.
"Cậu nói gì vậy...? Xung quanh chúng ta còn bao nhiêu là người..." Diêu Văn im bặt, trong một phút mất tập trung cậu ta đã không để ý đến tình hình lân cận, hậu quả là vừa mới quay đầu nhìn một cái liền phát hiện trừ bốn người họ ra, toàn bộ người chơi đều rơi vào trạng thái giống hệt Tào Khởi.
Mẹ ơi, lẽ nào bọn họ đều bị lôi xuống địa ngục hết rồi QAQ?
"Hãy kể một câu chuyện có thật." Vương Nguyên đột nhiên bắt lấy tay Diêu Văn. Tuy rằng không hiểu Vương Nguyên có dụng ý gì, nhưng vì là con người đơn giản nên Diêu Văn không nghĩ nhiều mà lập tức gật gật đầu, nắm chặt tay.
"Lần này là đến phiên..." Trịnh Miên Miên phảng phất như chưa từng lộ ra nanh vuốt, ánh mắt xinh đẹp thế mà thực sự quét đến chỗ Diêu Văn, bờ môi căng mọng thắm sắc son nở nụ cười nhẹ nhàng: "Bạn Diêu Văn."
Diêu Văn bị điểm danh – cảm giác giống hệt cúp học bị thầy quản sinh phát hiện, co rúm một chút, há miệng mấy lần mới lấy lại được giọng.
"Ngày xửa ngày xưa...à, không, không phải, là cách đây không lâu..." Diêu Văn lắp bắp, dưới ánh nhìn chăm chú của Lionel, bỗng dưng không còn quá hồi hộp, hít sâu một hơi bắt đầu câu chuyện: "Có một ngôi trường, được mệnh danh là trường học của thiên tài."
Ở ngôi trường đó, mọi tài năng của loài người sẽ được khai thác triệt để, từ các lĩnh vực thường ngày như kinh tế kỹ thuật, nghệ thuật âm nhạc cho đến một số khả năng đặc biệt như cảm ứng ngoại cảm, nhập vai tâm lý...đều không bao giờ thiếu học sinh.
Người ngoài trường luôn nghĩ, chà, một ngôi trường như thế này ắt hẳn là học phí rất đắc, điều kiện chiêu sinh hà khắc?
Nhưng chỉ có học sinh mới biết, những thứ này không đáng là gì, cái giá duy nhất bọn họ phải trả chính là phần đời còn lại của bản thân. Họ phải học, học cho đến khi sức cùng lực kiệt, rồi biến thành "hộp chứa" cho một loại sinh vật kí sinh mang tên "thiên tài".
"Một loại vacxin được tiêm vào người học sinh, để thúc đẩy tốc độ hoạt động của neuron thần kinh và sản sinh ra tiềm chất có lợi, khiến học sinh phát huy triệt để tiềm năng của mình, đồng thời thể hiện ra tính trạng lặn, để nhà trường tạo cơ hội loại bỏ tính trạng lặn và tiềm năng không mong muốn." Giọng Diêu Văn bình thường rất cao, lúc này lại phá lệ trầm thấp, người mới quen nghe sẽ khá kinh ngạc vì nó giống hệt thanh âm Lionel: "Sau đó những học viên ưu tú sẽ được sao chép bởi các học viên tầm thường, nhà trường bí mật đưa vào cơ thể những thế hệ học sinh sau gene và tế bào thay đổi kết cấu thượng tầng của thế hệ trước, cuối cùng cho ra lò một lớp "thiên tài" mới, kế thừa và phát huy toàn bộ tài năng của thế hệ trước."
"Tựa một ngành công nghiệp, chúng ta đã bị tẩy não như vậy đấy."
End Chapter 7
(*) Estrogen: nội tiết tố, hormone sinh dục nữ giới.