Đối với một đứa trẻ còn chưa hiểu được chuyện đời, ba chữ "không có mặt" tương đương với quái nhân dị dạng khác xa người thường. Mà Tiểu Càn lớn lên trong hoàn cảnh đặc thù, lại sống cùng một kẻ bị đồng loại coi là dị biệt, tự nhiên không quá sợ hãi, chỉ là run lên lập cập không nói được chữ nào. Người bị hủy mặt nó đã thấy rồi, người không mặt vẫn là lần đầu chạm trán.
Vương Tuấn Khải không đề phòng được chuyện này, vì vậy Tiểu Càn không biết tiếp theo phải ứng đối như thế nào, chẳng qua chả biết là thế đạo đổi dời hay phúc vận của nó linh ứng mà Tam công tử đá văng cửa hào hùng khí thế chấn nhiếp sơn hà rồi lại không dám tiến vào phòng Vương Tuấn Khải nửa bước. Tam công tử có thể tùy ý đi lại trong Vương gia, lại chẳng làm sao đi vào căn phòng này, đủ để biết y không phải bị kim quang hộ thân hay là đạo gia thuật pháp ngăn cấm, mà bởi tại trong phòng có rất nhiều quỷ quái.
Một đứa trẻ da dẻ trắng bệch ngồi xổm cạnh bệ cửa trợn trừng ánh nhìn lạnh ngắt chăm chú quan sát Tam công tử; trên xà nhà tuôn xuống mấy mảnh vải trắng toát đung đưa đung đưa thuộc về một kẻ mặc áo thiền sư, trông chắp tay trang nghiêm kính cẩn là thế nhưng phía sau lưng lại phóng ra không ít lông đuôi; một kẻ khoác áp giáp cũ mục nát bốc mùi chiến trường lẳng lặng gác đao đứng ở góc phòng, sắc đao bén nhọn, chỉ chực chờ bọn vô danh tiểu tốt không biết chọn đường ngoan cố kề vào... Vương Tuấn Khải bị cả Hoan thôn lẫn Vương tộc kinh sợ kiêng dè, có lẽ phần lớn là do nguyên nhân này.
Huyết thụ yêu nắm chặt áo Tam công tử, kéo y lùi về phía sau, không dại dột mà đâm đầu vào chỗ hiểm. Xem ra Vương Tuấn Khải tuy đem Tiểu Càn làm thế thân che mắt người nhà nhưng không quên bảo hộ thằng nhóc, trận thế này hắn dựng đủ lớn, không cầu diệt thù, chỉ cần kinh động tới Vương Tiêu Đồ là Tam công tử sẽ bị nghi ngờ.
Trong thâm tâm của Vương gia hậu nhân, nuôi yêu dưỡng quỷ là tà ma ngoại đạo, vi phạm cấm chú có thể bị trục xuất khỏi Vương tộc. Song Vương Tuấn Khải sống đến bây giờ, rời ra bổn tộc đi nơi khác ở, liên tục mang theo không ít thứ âm tà bên mình mà tên vẫn còn lù lù trong gia phả - người ngoài không sao nghĩ ra được, tại sao trưởng bối lại chẳng trừng trị hắn, con cháu trong nhà thì nhất mực đinh ninh, hắn là lổ hỗng trong gia quy.
Các bậc lão thành trong nhà biết lý do, lại tỏ ra thanh cao trân quý, ngại giải thích lý luận với con cháu một, ngại mất mặt mũi Vương tộc đến mười. Họ vừa dung túng vừa dè chừng Vương Tuấn Khải, chẳng muốn kẻ như hắn tồn tại trong gia tộc, lại sợ hắn vừa dứt áo ra đi thì cơ đồ sụp đổ, Vương gia suy kiệt không còn tăm tiếng.
Người ngoài không biết, nhưng Tam công tử lại biết.
Y đứng trước cánh cửa mở toang, huyết thụ yêu không ngừng lôi kéo y trở về, Tam công tử nghiêng đầu dưới màn mưa một hồi lâu mới nhấc chân rời đi, khuôn mặt phẳng lì dần dần mọc ra mắt mũi, hệt như tượng đất sét.
Tiểu Càn ngây người rất lâu, sau cùng sực tỉnh là lúc Vương Tuấn Khải trở về.
Hắn toàn thân ướt sũng, người đang được hắn bế cũng không khá hơn là bao.
"Anh Vương Nguyên...!" Tiểu Càn thảng thốt, chạy đến phụ giúp Vương Tuấn Khải một tay mang Vương Nguyên đi bồn tắm, nó đã chuẩn bị sẵn nước tắm, vốn nếu Tam công tử tùy tiện xông vào thì nó sẽ nhảy vào bồn tắm tỏ vẻ mình rất "bận". Tiểu Càn hai mắt đăm đăm nhìn Vương Nguyên gục trong ngực Vương Tuấn Khải, có hơi lo lắng hỏi nhỏ: "Anh Vương Nguyên bị sao vậy?"
Vương Tuấn Khải không trả lời, sắc mặt rất khó coi. Hắn đặt Vương Nguyên vào bồn tắm rồi nhanh chóng chà lau giúp cậu, loại bỏ bùn đất và cây cỏ xác xơ trên người cậu, sau khi tắm rửa sạch sẽ đâu vào đó liền ôm Vương Nguyên lên giường nằm, còn lại cho Tiểu Càn chăm sóc.
Hắn cố ý để huyệŧ kia tập kích Vương Nguyên một lần, xem rốt cuộc Vương Nguyên bị Hồ gia bắt chỉ đơn thuần là muốn gϊếŧ hiến tế hay là còn nguyên nhân khác.
Lần thứ nhất có động tĩnh, là bọn chúng cử một con quỷ sơ sinh tới thôi miên Vương Nguyên, đưa cậu đến đài tế. Vương Tuấn Khải đi theo Vương Nguyên một đường, cùng cậu đi xuống con đường bậc thang tối om dưới đài tế, cùng cậu chứng kiến vô số thi thể trẻ em cô đơn nằm dưới đó. Thế hắn mới biết được, Hồ gia ác lắm, hắn đoán Hồ gia làm chuyện tày đình khó tha thứ, lại không ngờ vì sự hưng thịnh của gia tộc mà bọn họ dám gϊếŧ trẻ con luyện thành quỷ mạn đồng rồi sai khiến chúng nó bám vào thai nhi đang thành hình để rút đi vận khí cha mẹ chúng nó.
Những đứa trẻ Hồ tộc cũng không hề mất tích, mà thay vì được nuôi dạy như con nít bình thường, chúng bị bắt nhốt trong hầm ngầm, ngày ngày thụ hưởng "đặc ân" của gia tộc, được bảo bọc một cách dị hợm chỉ vì lão tộc trưởng sợ thiên kiếp sẽ giang1 xuống đầu chúng.
Hoan thôn tách biệt với thế giới bên ngoài, không có chính quyền, không có luật pháp, mất đi một đứa trẻ cũng không ai thèm tìm, nếu người nhà nó không muốn quan tâm thì đứa trẻ đó sẽ vĩnh viễn biến mất một cách bí ẩn. Hắn không đếm được số trẻ con bị gϊếŧ là bao nhiêu, nhưng đám thi thể chất chồng cùng oán khí thơ ngây mà nồng đậm đến gay mũi kia nói cho hắn biết số lượng không dưới một trăm.
Chúng nó chết lúc tuổi quá nhỏ, chúng nó không cam tâm, vẫn luôn nỉ non khóc lóc mỗi khi trời mưa xuống, dùng phương thức nguyên thủy thê lương vô tận để biểu đạt với thế gian rằng mình rất đau đớn.
Trẻ con là thiên địa linh khí cùng phúc đức cha mẹ tạo thành, có cảm ứng với chúng sinh thiên hạ. Chúng nó ở dưới đài tế này bị áp quá nhiều năm, rốt cuộc hình thành một lực lượng âm oán ảnh hưởng đến hậu thế Hồ gia.
Vì sợ đời sau bị tuyệt diệt, Hồ gia mới bắt Vương Nguyên làm tế phẩm, hòng ngăn cơn giận của những đứa bé kia, chịu tội thay cho bọn họ và con cháu bọn họ, đồng thời mãi mãi áp chế chúng, không cho chúng siêu thoát.
Vương Nguyên tài cán mức nào, chết một lần lại có thể cứu cả vùng đất?
Vương Tuấn Khải rũ mắt, hắn khoanh tay đứng bên cửa sổ, màn mưa bên ngoài như tiếng kêu thét xé rách sự bình yên của bình địa này.
Vương Anh Kiệt được thả về ngay thời điểm hiện tại, song cậu ta không dám náo loạn gây sự với cha mình như mọi khi, mà lén chuồn vào biệt viện của Vương Tuấn Khải.
Và rồi cậu ta thấy chú mình ôm một cậu nam sinh nằm trên giường ngủ ("• ω •")?
Vương Anh Kiệt che miệng, liên tục lùi ra sau, vừa lúc đụng phải nhóc hồ ly đang bưng một thau nước đi ngang, hai người "a" một tiếng ngã chỏng vó.
"Thì ra chú không có nói giỡn..."
Vương Anh Kiệt chỉnh tề đặt tay lên đùi, ngó nghiêng nhìn Vương Nguyên còn ngủ mê, che mặt thấp giọng nói: "Chú, tốc độ cũng nhanh quá đó, lần trước con đến nhà chú còn chưa thấy cậu ấy, hôm nay mới cách có bao nhiêu thời gian đâu mà chú đã "hành sự" xong xuôi hết cả rồi..."
Vương Tuấn Khải: "Chú mày không biết cậu ta là người lần trước chú mày đòi chú đi cứu?"
Vương Anh Kiệt sợ hết hồn: "Là cậu ta?"
Trong lòng không ngừng hò hét. Mó mó mó mó mó chú mình đúng là biếи ŧɦái có thừa! Mới ba ngày đã làm thịt con người ta! Nghĩ xong bắt đầu nhìn đối phương bằng con mắt không đồng tình, vừa nhìn đã biết cậu nam sinh là dạng ngây thơ ôn hòa, như vậy mà chú cũng ra tay cho được, thảo nào từ bé đã cố ý tự sống xa nhà, hóa ra là không muốn ai biết mình có sở thích biếи ŧɦái!
Vương Tuấn Khải chẳng cần biết thằng cháu mất nết nhà mình nghĩ gì, chỉ trầm giọng hỏi: "Nếu có một ngày, một người thân của chú mày làm điều sai trái với lý tưởng chú mày thì sao?"
"Chú nói cái gì vậy?" Vương Anh Kiệt ngoài mặt tỏ ra rất khó hiểu, trong lòng đã hoàn toàn tin chú mình là biếи ŧɦái. Đó! Thấy chưa! Ổng nói như vậy chính là đang tự bạch rằng chính bản thân ổng đã làm chuyện sai lầm với cậu nam sinh kia và đang sợ bị mình ghét bỏ!
"Đến lúc đó, người chú mày cần bảo vệ nhất chính là mẹ chú mày." Vương Tuấn Khải lại tiếp tục giảng đạo lí, song người nói một lời, người nghe ra một nghĩa, chẳng ăn nhập gì nhau.
"Đúng rồi, chú có biết Hồ gia đang tập kết tộc nhân lại không?" Vương Anh Kiệt vỗ tay một cái: "Vương bá đến hang diện bích đón con nói, bọn họ tập kết người ngựa rất đông, cơ hồ là toàn bộ trai tráng và vu nữ, cũng không biết để làm gì mà thanh thế lớn như vậy."
Vương Tuấn Khải nhíu mày, nghĩ tới việc trước khi rời khỏi căn ngầm dưới đài tế, hắn đã "tiện tay" làm không ít chuyện tốt, thầm đoán có lẽ Hồ tộc đã phát hiện ra điều kỳ quái, cử người đến điều tra xem xét.
Vương Tuấn Khải vốn không nghĩ Hồ tộc sẽ tra lên đến trên đầu mình, dẫu sao hắn quá mờ nhạt trong cộng đồng, có nghi ngờ cũng không đến lượt hắn. Song tới khi Hồ tộc kéo bè lũ lượt đến trước cổng Vương gia đạp tường nhà, Vương Tuấn Khải mới biết bọn người này chẳng những thích bao che khuyết điểm mà còn vô cùng yêu mến việc ức hiếp kẻ yếu.
"Hồ tộc hôm nay phải đòi một cái công đạo."
Con trai cả của tộc trưởng tiên phong đi trước, mang theo người của mình đòi bác Vương mở cửa đón khách. Bình thường Hồ tộc cùng Vương gia là quan hệ hòa hảo, nước sông không phạm nước giếng, nhưng Vương gia có thể áp chế Hồ tộc, Hồ tộc lại không thể chống cự Vương gia, thấy thế nào Hồ tộc bọn họ cũng ăn thiệt, cho nên trưởngg bối vẫn luôn giáo dục con cháu rằng Vương tộc ỷ vào thiên ý mà ngấm ngầm khinh thường bọn họ. Mối quan hệ trông có vẻ là êm đềm này đã sớm rạn nứt từ lâu, Hồ tộc nhân cũng sớm muốn thay đổi cục diện, hôm nay cố ý đến tìm Vương Tuấn Khải gây sự cũng là nhân cơ hội này vả mặt Vương gia.
Nghe nói Vương Tuấn Khải không mặn mà với thân thích gia đình, nhưng Vương gia chắc chắn sẽ không để hắn một mình đối đầu.
Bác Vương nhìn đèn đuốc sáng rọi cả một vùng trời, quả thật không thích hợp cho vào uống chén trà, liền sai người làm đến gọi gia chủ tới, bản thân mình đứng tại cổng câu giờ.
Chẳng qua Vương Tiểu Đồ không đến, người đến lại là Tam công tử.
Lần này Tam công tử đi một mình, chậm rãi bước lên bệ cửa cao cao mà nhìn Hồ gia tộc nhân. Ánh mắt y rất lãnh đạm, bởi vì quá hờ hững mà bị Hồ tộc coi là xem thường, giờ phút này y đứng ở giữa hồng tâm như làm bia ngắm sống, không ít kẻ rục rịch muốn nhắm vào y đề bùa chú nguyền rủa.
Đương lúc gã con cả muốn cứng rắn xâm nhập, lão tộc trưởng đột nhiên giữ vai gã lại, ánh mắt đăm đăm âm u mà nhìn Tam công tử. Nếu không phải gã nhìn được người này có đạo hạnh không tồi, lão thực sự sẽ nghĩ Tam công tử chính là tế phẩm chạy mất.
"Tam công tử, nể tình hai gia tộc chúng ta từng có giao hảo, đưa Vương Tuấn Khải nhà các người ra đây đi." Tộc trưởng kiên nhẫn thương lượng: "Hắn có liên quan đến một vụ mất trộm trong Hồ tộc, vật bị mất đối với Hồ tộc có ảnh hưởng trọng đại, nếu hắn không trả lại vật đó, hậu quả hắn gánh vác không nổi đâu."
"Vương gia còn cái gì không có mà Vương Tuấn Khải lại phải đi trộm?"
Hồ tộc: "..." Kênh kiệu đến thế là cùng!
"Vả lại, nếu muốn bắt Vương Tuấn Khải, hà cớ gì các người lại đem theo cả tộc nhân đến đây làm mình làm mẩy?" Tam công tử chẳng hề khách khí, đuổi người viết ra mặt: "Hồ tộc đã suy thoái đến độ không dám đơn độc nói lý?"
"Tam công tử, ta nể mặt Vương tộc trước giờ không làm chuyện gì có lỗi với Hồ tộc nên mới chờ đến bây giờ, ta không cần biết công tử có hiểu lầm gì với chúng ta mà nói nhiều lời như vậy, nhưng hôm nay Vương Tuấn Khải ta nhất định phải có, nếu không cho dù có phá hủy mối quan hệ lâu dài giữa hai dòng tộc ta cũng phải bắt hắn cho bằng được!" Lão tộc trưởng biết kéo dài thời gian lâu sẽ không có lợi cho bọn họ, chẳng qua hôm nay lão cũng không thực sự muốn bắt Vương Tuấn Khải. Dựa theo sự hiểu biết của lão đối với Vương gia, không mất bao nhiêu thời gian Vương Tuấn Khải sẽ tự mình dẫn xác đến, hơn nữa toàn gia không ai can thiệp vào chuyện của hắn.
Mục đích của lão hiện tại là gây sức ép cho Vương gia, mà Vương Tuấn Khải là kẻ không thích bị liên lụy cũng không muốn mình làm liên lụy đến ai, sớm muộn gì hắn cũng sẽ lọt vào tay lão, chẳng phí nhiều sức.
Mà Vương Tuấn Khải quả thật đang khởi hành đến Hồ tộc, người đã mất công đến tìm hắn, hắn phải đáp trả một phần quà lễ, tiện thể lấy lại cả vốn lẫn lời mới được.
Hồ tộc bây giờ trống rỗng chỉ còn cái vỏ, bên trong lãnh địa cũng chỉ còn lác đác vài người già không nơi nương thân cùng phụ nữ yếu đuối không dám tham gia gân hấn. Vương Tuấn Khải đi đến trước cửa nhà Hồ Tiểu Muội, khua chiêng gõ trống đập cửa nhà cô ta rồi chạy biến.
"Là thằng ôn dịch không có đầu óc nào? Nửa đêm còn kéo đến nhà bà quấy phá!!!"
Hồ Tiểu Muội rít lên chạy ra, song bên ngoài im ắng phát sợ làm cô ta đề phòng. Chẳng qua cô ta vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe thấy mấy tiếng trẻ con cười khanh khách vang vọng khắp nơi.
Hết Chương 30