Vương Nguyên không phải khiếm thị bẩm sinh, nguyên nhân khiến cậu mất đi thị giác là do một tai nạn xảy ra khi cậu chỉ mới bốn tuổi. Bởi vì sự việc phát sinh lúc Vương Nguyên còn quá nhỏ, cậu hầu như không còn nhớ rõ chi tiết diễn ra như thế nào nên chỉ biết mắt trúng phải độc tố của một loài động vật, không thể chữa cũng không có cách cứu vãn, từ đây về sau phải chấp nhận sống trong u ám vĩnh viễn.
Tình trạng của Vương Nguyên có thể coi là sang chấn tâm lý nên não bộ chủ động phong ấn những ký ức gây hại cho tinh thần và cơ thể, chỉ chừa lại kỉ niệm đẹp trước khi tai nạn xảy ra, vì vậy đối với thế giới đa sắc lại vô cùng cầu kỳ này, cậu vẫn hay thường xuyên tưởng niệm.
Sau chừng ấy năm đối diện với màn đêm đen tối, cậu không bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại được trông thấy ánh sáng một lần nữa.
Sự tập trung của Vương Tuấn Khải dồn hết vào điểm sáng tại chiếc ghế vàng.
Đặt chiếc ghế tại một nơi cao quý, bên cạnh còn có hai bức tượng biểu thị quyền lực, kẻ có thể ngồi trên chiếc ghế này khẳng định địa vị không thấp, hơn nữa còn có mối quan hệ không cạn với chủ nhân huyễn cảnh.
Sở dĩ Vương Tuấn Khải suy nghĩ như vậy là bởi vì hắn có thể nhận định tên chủ nhân kia còn tại nơi này, lại không thể biết chính xác hắn đang đứng ở đâu. "Mùi" của hắn ở khắp nơi, lúc tụ tập lúc phân tán, như một thứ virus lan truyền tứ phía, gần như bao trùm cả đại điện.
Vương Tuấn Khải chỉ có thể mang Vương Nguyên trước tiên tìm nơi có thể quan sát toàn cảnh.
"Lần này lại là ai đây? Ba ngày săn quỷ kết thúc, hội chúng ta còn không có diệt được quỷ cấp 5!"
"Ngươi tưởng diệt quỷ cấp 5 dễ lắm sao? Đừng nói đến chuyện đánh thắng nó, ngay cả tìm cũng khó! Thành chủ đại nhân đặt điều kiện quá hà khắc, dũng sĩ bình thường không còn cơ hội trở mình!"
"Ngươi nhỏ giọng chút ai, oán ai cũng được, oán thành chủ cẩn thận đầu rơi nhanh! Xem pháp trường kia đã hành quyết bao nhiêu người, ta thấy mảnh đất này đều bị máu của họ ngấm nhũn cả rồi..."
"Bên đó." Vương Nguyên đột nhiên chỉ vào ba tên yêu quái cầm trường cung nấp sau gò đất cao cao, nghi hoặc nói: "Bọn họ nói chỗ này là pháp trường, chuyên dùng để xử lí dũng sĩ."
Dù cậu không thấy Vương Tuấn Khải, nhưng tay cậu bị hắn nắm, lại cảm giác hương vị thanh đạm của hắn quấn quít bên chóp mũi, Vương Nguyên không có lí do gì để sợ hãi. Hình dáng của những người dân bản xứ ở đây rất kỳ quái, không có cách giải thích nào hợp lý hơn việc bọn họ chính là yêu quái.
Một đám yêu quái nhìn đồng loại hành quyết một yêu quái khác, thấy sao cũng là chuyện bình thường. Chẳng qua một chuyện bình thường như thế cớ vì sao lại được xuất hiện trong huyễn cảnh này mà không phải là cảnh tượng nào khác?
Buổi hành quyết đến rất nhanh, bởi vì mặt trời sắp lặn.
Vương Nguyên sững sờ nhìn ánh sáng tắt lịm trong chớp mắt, không hiểu sao cậu nghĩ rằng chủ nhân huyễn cảnh đang cố ý làm cho hai người bọn họ xem nên tua nhanh thời gian. Người bị hành quyết này...rất có thể chính là điểm mấu chốt giúp họ thoát khỏi huyễn cảnh.
Đám đông tập trung đến gần chiếc ghế vàng, cách trung tâm khoảng năm thước thì dừng lại. Một người đàn ông khoác áo choàng trắng chễm chệ ngồi xuống ghế, phất tay ra hiệu áp giải tội nhân hôm nay lên.
Tay chân kẻ kia bị gông bằng xiềng, một đầu tóc rối trắng toát rũ rượi phủ xuống gương mặt đầy sẹo. Đôi mắt hắn vẫn còn tỉnh táo, lại bị một tầng máu đục ngầu che đậy, những vết thương khắp thân thể không biết từ khi nào đã bắt đầu đổ mủ, lồi lõm dọc ngang khiến người ta sợ hãi.
Trong một khắc hắn ngẩng đầu lên, Vương Nguyên sửng sốt.
Người này, có một gương mặt rất dữ tợn, bởi sẹo, bởi vết cắt, nhưng cậu lại nhìn ra được diện mạo chân thật của hắn rất bắt mắt.
Cũng rất quen thuộc.
Dung nhan kia đánh sâu vào linh hồn cậu, tựa lời nguyền khắc vào xương cốt, thôi miên huyễn hoặc cậu, rằng dù cho có đầu thai chuyển kiếp thật nhiều lần về sau, người đó cũng sẽ giữ nguyên khuôn mặt đó.
Đó là ai?
Đó rốt cuộc là ai?
"Hắn sắp chết."
Một câu của Vương Tuấn Khải thức tỉnh lo sợ của cậu, Vương Nguyên thế mới phát hiện mình chỉ nhìn người kia một lần thôi lại có ấn tượng sâu sắc như vậy. Vừa rồi là do tâm của chính bản thân cậu xao động hay là do tà thuật đến từ kẻ nấp trong bóng đêm kia? Vừa rồi...
Vương Nguyên lắc lắc đầu, xua đi những suy tư hỗn độn, kẻ dưới kia đã bị mang đến trước mặt người đàn ông áo choàng trắng. Những yêu quái khác đè hắn quỳ xuống trước mặt ông ta, sự khuất nhục phẫn uất phát ra từ cá nhân bị tập thể bài xích lớn đến nỗi biến thành áp lực vô hình. Vương Tuấn Khải nhíu mày, thứ "mùi" mà hắn ngửi được, có lẽ chính là "oán hận"?
"Nếu bây giờ ngươi biết quay đầu sửa sai, tự mình nhận tội phản bội thành chủ, có thể ta sẽ cho ngươi một cái chết êm ả." Người đàn ông áo choàng trắng gõ nhẹ chiếc trượng trong tay, lạnh lùng nhìn tội nhân đã không còn sức tranh cãi trước mặt: "Phản bội thành chủ là một tội ác vô cùng nặng nề, huống hồ ngươi chủ động liên hệ kẻ địch, quy thuận loài người, còn cùng một pháp sư ký khế ước, hẳn là ngươi đã đoán được cái chết không còn xa."
Tội nhân im lặng một lúc, hắn lúc lắc đầu ngẩng lên: "Ta có tội gì?"
"Tội của ngươi chính là ngu xuẩn." Áo choàng trắng nhíu mày: "Xem ra ngươi không có ý hối cãi. Các ngươi mang hắn đi tróc da, chặt đầu rồi chôn vào huyết hải, để hắn mãi mãi không được siêu thoát."
Tiếp theo đó chính là một tràng cảnh máu me be bét.
Vương Tuấn Khải vốn không muốn để Vương Nguyên xem, nhưng cậu nói mình có thể chịu đựng được, chẳng qua cậu càng xem càng lạnh người, bởi vì suốt thời gian hành hình, tội nhân kia vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh lãnh đạm tựa như kẻ bị chặt đầu lột da không phải là hắn vậy. Cậu có thể tưởng tượng được những lưỡi dao cùn đen nhẻm đó cố ý cứa vào da thịt hắn, làm thế chắc chắn hắn sẽ bị đau mà kêu thét tuyệt vọng, kẻ khoác áo choàng trắng vẫn luôn tỏ thái độ cao cao tại thượng, nhưng ông ta đã sắp không còn kiên nhẫn. Ông ta muốn phá vỡ sự thản nhiên chờ đợi cái chết của tội nhân, lại không có cách nào trông thấy hắn lộ ra thần sắc hối hận đau đớn.
Hắn không khuất phục.
Đáy lòng Vương Nguyên nói như vậy.
Vương Tuấn Khải nhìn đầu mi nhíu chặt của cậu, ánh mắt lóe lóe, hắn thừa dịp đao phủ vung tay kết thúc sinh mệnh tội nhân, che mắt Vương Nguyên lại.
"Không sao...Đây chỉ là những sự kiện xảy ra rồi." Vương Nguyên cầm tay hắn, thở dài: "Tôi chỉ là không thể tin được, loài người lại nghĩ ra vô số cách hành hạ đồng loại thế này."
"Góc khuất trong trí tuệ đến từ tạo hóa mà thôi." Vương Tuấn Khải quay đầu, buổi hành hình kết thúc, thi thể của tội nhân vẫn bị để lại pháp trường, xem ra đám yêu ma nơi này dự định để thi thể phơi nắng dầm sương, thảo nào oán hận lại dày như vậy.
Vốn hắn muốn đi xuống xem xét thi thể một phen, chỉ là hắn nháy mắt mấy cái, trời đã hoàn toàn tối đen. Khi hắn nhíu mày cố suy nghĩ dụng ý của ảo cảnh, một người lén lút đến gần pháp trường, mang theo một cái túi lớn - chính là cô gái Vương Nguyên trông thấy khi vừa xâm nhập huyễn cảnh.
Cô ta nâng đầu tội nhân lên, nhanh chóng giấu vào túi, không ngại máu me dính dấp, thoăn thoắt trốn đi.
Vương Tuấn Khải cùng Vương Nguyên đi theo cô gái nọ đến căn nhà thợ rèn, tận mắt chứng kiến cô ta đem cái đầu đặt trong một cái hòm gỗ, tiếp đến dán một lá bùa lên, thành kính quỳ xuống khấn niệm.
Không mất bao nhiêu thời gian, cái đầu trong hòm đột nhiên mở mắt.
Vương Tuấn Khải hai người còn chưa kịp kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt biến hóa khôn lường, hắn cau mày phát hiện hai người bọn họ đứng ở trung tâm đại điện, nhận ra bọn họ đang đứng ở vị trí đầu tiên khi bước vào huyễn cảnh.
Vương Nguyên sững sờ nhìn cô gái kia một lần nữa đi xuyên qua cơ thể Vương Tuấn Khải, đến chỗ thợ rèn. Tiếp theo đó, toàn bộ cảnh tượng diễn ra lặp lại một lần nữa, không có gì khác thường, vẫn là tội nhân kia, vẫn là kẻ khoác áo choàng trắng, vẫn là một buổi hành quyết dã man khủng bố, kết thúc bằng một đôi mắt mở to.
Đây là một vòng lặp chết.
Đợi đến khi bọn họ đứng ở vạch xuất phát lần thứ ba, Vương Tuấn Khải đã thử qua tất cả những lá bùa hắn biết.
"Vòng lặp này không phải là tà thuật, nó nằm trong tồn lực thời gian nên bùa không thể phá giải, trừ phi chúng ta tìm được phương pháp ngưng đọng vòng lặp, làm cho tuyến thời gian của nó không có cách nào lăn về phía trước, mới có thể dừng vòng lặp này lại."
"Chúng ta phải làm thế nào?"
Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn tội nhân lại bị đem lên pháp trường, hắn cũng không nắm chắc tỷ lệ thành công. Chủ nhân huyễn cảnh cho bọn họ nhìn thấy những hình ảnh này, ép bọn họ rơi vào vòng lặp này, chắc chắn sẽ có đường ra, song hắn không biết nếu dùng sai cách có ảnh hưởng gì đến huyễn cảnh hay không.
"Chủ nhân huyễn cảnh khẳng định có quan hệ không cạn với tội nhân kia, trước khi đến đây tôi cảm thấy nơi này âm khí không nặng, oán khí lại nhiều, chỉ có khả năng chủ nhân huyễn cảnh chính là kẻ bị hành quyết kia, hoặc là người thân cùng huyết thống. Cảnh cuối cùng chúng ta trông thấy chính là cô gái đó, cô ta mang đầu của một tội nhân về nhà mà không có chướng ngại gì, chứng tỏ cô ta biết cái đầu có tác dụng gì đó. Hơn nữa cô ta lại làm cho cái đầu mở mắt, tức là..." Vương Tuấn Khải trầm trọng nói: "Tức là tội nhân kia vẫn chưa chết hoàn toàn."
Vương Nguyên không hiểu gì cả: "Có khả năng đó sao?"
"Một nhà đạo thuật cổ từng sáng tạo ra một loại pháp thuật dời hồn thế thân, tên như thuật, có nghĩa là mang một hồn một phách người sống rút ra khỏi cơ thể, gắn vào một hình nhân giấy, nếu thân thể nguyên thủy tử vong, chỉ cần đem số hồn phách cất trong hình nhân chuyển dời đến một thân thể xương thịt mới, người đó sẽ sống lại." Hắn ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Bất quá thứ đó là tà thuật không ai công nhận nên không có nhiều sách vở ghi chép, hơn nữa lúc cô gái mang đầu tội nhân về nhà, chúng ta cũng không nhìn thấy hình nhân giấy nào."
Vương Nguyên ngập ngừng: "Anh nói...chính bản thân cô ta, có phải là hình nhân giấy hay không?"
Vương Tuấn Khải giật mình, lôi kéo Vương Nguyên: "Tối nay chúng ta sẽ đi xem thử."
Vì thế, thay vì đứng xem buổi hành quyết, hai người đứng trong góc nhà cô gái nọ. Không nói thì thôi, hai đại nam nhân trừng trừng theo dõi một cô gái có phần khiếm nhã, chẳng qua cô gái này không hành động như người bình thường nên Vương Nguyên cũng không thấy xấu hổ cho lắm.
"Cậu cứ nghĩ chúng ta đang tra án." Vương Tuấn Khải nghiêm túc bình phẩm: "Nếu chúng ta ngần ngại, sẽ có thêm nạn nhân."
"Ừm, ừm." Vương Nguyên hít một hơi, chóp mũi ngửi được mùi nến, cậu cau mày. Chỉ thấy cô gái kia quỳ xuống giữa một đồ án hình tròn, trong phòng tối tăm chỉ còn ánh nến nhập nhoạng. Chỉ phút sau thôi, cô ta đột nhiên ngã xuống bất tỉnh, mà bên ngoài cũng vang lên tiếng hô hào đòi gϊếŧ tội nhân.
Vương Tuấn Khải tính toán, thời gian này chính là lúc người kia bị chém đầu, bởi vì hắn cắt một phách đi theo nên bản năng nhạy cảm giảm đi rất nhiều, hắn không nhìn thấy luồng khí lạnh bò từ khe cửa đi vào, cũng không nhìn thấy hồn phách tội nhân kia từng bước từng bước xâm nhập cơ thể cô gái.
Vương Nguyên lại trông rõ mồn một.
Cậu khiếp sợ nhìn luồng khí đỏ tươi từ từ ăn mòn linh hồn cô gái, thay thế cô ta sử dụng thân thể, tiếp đến cô ta tỉnh lại rồi đi đánh cắp cái đầu...
Không thể để cho cái đầu mở mắt!
Cơ hồ là đồng thời, cậu lao đến xô đổ chiếc hòm. "Cô gái" chỉ mới đem chiếc đầu trở về, nhìn thấy cái hòm lăn lộc cộc xuống đất, cảnh giác rút dao ra nhìn tứ phía.
Cô ta không thấy được mình – Vương Nguyên niệm nhỏ, đang khi không biết làm sao ngăn cản chuyện tiếp theo, Vương Tuấn Khải đã nắm tay dúi cho cậu thứ gì đó.
"Đến tìm chiếc ghế vàng." Vương Tuấn Khải nhỏ giọng thì thầm: "Cầm thứ này đặt lên đó."
Vương Nguyên cảm nhận thứ trong tay an tĩnh như chết, song không hiểu sao cậu lại nghĩ rằng nó là một sinh vật sống. Cậu gật gật đầu, nhìn cô gái kia lần nữa rồi chạy ra khỏi nhà.
Đêm tối đen như mực.
Hết Chương 32