- Em sao vậy? - không quên đỡ cô tựa lưng vào gối.
- Không... không sao - Cô yếu ớt trả lời.
- Dây đàn bị đứt là chuyện bình thường thôi mà. Em chảy máu đau lắm hả?.
- Không đau ạ. - cô đáp.
- Vậy thì vì sao tự dưng mặt em lại trắng bệch như thế. - Anh tiếp tục chất vấn.
Như có điều gì đó vô cùng bất an dâng lên, cô huơ tay tìm balo lấy điện thoại, mở nguồn rồi lập tức bấm gọi cho Thế Khôi. Được thôi nếu anh muốn cô làm bạn gái của anh vậy thì cô sẽ thỏa thuận với anh, sẽ cầu xin anh.... chắc anh sẽ vì cô mà tạm thời không nói ra chuyện này. Điện thoại của anh đã khóa máy, cô lại bấm số gọi cho chị Ân, điện thoại có tính hiệu đỗ chuông nhưng không ai bắt máy. Cô cứ gọi như thế ba, bốn cuộc liên tục, đáp lại vẫn là những tràn tút tút dài lê thê.
Cô thất thểu, chán nản buông điện thoại xuống, cả người như gục ngã, cúi đầu để nước mắt ứa ra. Đức Minh càng lo lắng hơn, anh vội ôm lấy cô, liên tục hỏi:
- Sao vậy. Sao tự nhiên em lại khóc? Nói cho anh biết đi, anh lo lắm.
Cô tựa đầu vào vai anh, để anh dùng đôi tay ấm áp của mình lau nước mắt. Cô vừa khóc thút thít vừa nói.
- Tự nhiên em có một dự cảm không tốt, cảm thấy rất bồn chồn và lo lắng. Không hiểu sao tự nhiên lúc dây đàn đứt trái tim em lại như nhảy ra khỏi lồng ngực, em sợ điềm gì đó vô hình không rõ.... em... em... em linh cảm có chuyện không may đến với chị hai. Em gọi điện cho chị mà gọi mãi vẫn không được, em gọi cho cả anh Khôi nhưng anh ấy đã khóa máy. - Cô lại tiếp tục khóc - Em lo lắng lắm. Có phải em làm sai rồi không?
Đức Minh im lặng một chút, rồi anh ngồi dậy, cầm cây đàn lên và lấy từ trong túi đựng đàn ra một sợi dây đàn dự phòng. Sau đó anh nắm tay cô kéo cô ra ban công ngồi bệt xuống đất. Anh không nói gì chỉ im lặng tháo dây đàn đã đứt ra trong sự ngạc nhiên và khó hiểu của cô. Khi đã tháo xong sợi dây đàn cũ, anh cầm sợi dây đàn mới lên tỉ mỉ lắp vào, vừa lắp anh vừa nói:
- Bão tố có thể đến bất cứ lúc nào, em không thể nào lường trước được, cũng giống như cây đàn này vô duyên vô cớ đứt dây. Em làm sao biết lúc nào nó sẽ đứt, cho dù em có cầu xin nó đừng đứt thì tới một lúc nào đó khi sức chịu đựng đã hết nó cũng sẽ đứt mà thôi. Cái em cần phải làm là học cách thay dây đàn, em hiểu chứ.
Cô đưa đôi mắt ngân ngấn nước mắt nhìn anh. Anh luôn thông qua vài điều nho nhỏ để nói cho cô một bài học lớn.
Anh tiếp tục nói:
- Chuyện gì đến thì cứ đến, em hãy để cho nó đến một cách tự nhiên đi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Cô khẽ gật đầu, trái tim dần ổn định hơn. Lúc này anh cũng vừa thay dây đàn xong, anh đánh vài tiếng, thanh âm lại vang lên như cũ. Thiên Trang mỉm cười nói:
- Hay quá, anh thay dây nhanh thật.
- Thật ra thì cũng không gọi là nhanh đâu. Vì rất ít khi thay dây đàn. - Anh nhẹ giọng trả lời.
- Anh hay chơi đàn mà rất ít khi thay dây đàn, vậy chẳng lẽ khi đàn đứt dây anh sẽ bỏ chúng đi à.
- Đúng vậy. Thay vào cũng không khớp hoàn chỉnh, vẫn có sự chênh phô nhất định, nên vứt nó đi sẽ tốt hơn.
Thiên Trang nhíu mày. Cô nói:
- Nhưng có những thứ thuộc về kỷ niệm vô cùng quý giá mà không thể nào nói vứt là vứt được.
Anh ngẫm nghĩ tí rồi trả lời cô:
- Với anh, nếu đó là vật có ý nghĩa như thế, mà đã hỏng không thể tiếp tục dùng ở hiện tại thì anh cất chúng qua một bên, không vứt đi nhưng vẫn sẽ mua món đồ mới thích hợp để sử dụng, không cố sửa món đồ cũ vì như thế rất miễn cưỡng. Những điều là quá khứ thì không bao gồm hiện tại và tương lai.
- Chị của em là một người rất si tình, chị ấy yêu Thế Khôi và luôn mặc định anh ấy là chồng tương lai của mình. - Cô đột nhiên đổi chủ đề, quay lại câu chuyện ban nãy - không biết sau hôm nay rồi thì sẽ như thế nào, còn có cả ba mẹ em nữa. Haizzz.
- Anh có từng nói với em chưa Trang? Cuộc đời của mỗi con người giống như một bài toán đố vậy. Chỉ có một đáp án đúng trong vô vàng đáp án sai. Và người giải bài toán đó phải tìm ra được đáp án đúng nhất cho cuộc đời mình. Có thể chị em đang giải mã cuộc đời sai phương pháp, nhưng bằng nhiều lần giải sai thì mới có thể tìm ra lời giải đúng. Một đứa bé muốn học giỏi thì phải tự làm bài tập của mình. Em là người ngoài không được phép chỉ điểm, đó là sai luật chơi, sẽ bị giám thị bắt.
- Em biết rồi ạ. - Cô mỉm cười, đứng dậy, nói: - Thôi chúng ta xuống nhà ăn cơm tối cùng mọi người luôn đi anh.
- Được.
Hai người lại cùng nhau xuống nhà. Thiên Trang vào bếp phụ mẹ, chẳng mấy chốc bữa cơm tối đã xong, mọi người ăn uống và trò chuyện vui vẻ.
Sau đó, tất cả lại cùng nhau quay về phòng khách uống trà và ăn trái cây. Nhìn lại đồng hồ đã 8 giờ hơn rồi mà Thiên Ân vẫn chưa về, mẹ cô có hơi chột dạ nhưng không nói gì. Ba thì cau mày lên tiếng:
- Sao giờ này con Ân vẫn chưa về nhỉ? Cũng hơn tám giờ rồi còn gì. Đi đâu thế không biết.
Mẹ cô lên tiếng giải đáp thắc mắc của ba:
- Chiều nay, lúc ra khỏi nhà con Ân có xin phép nói đi chơi với thằng Khôi. Chắc tụi nó đi ăn tối nên mới về hơi muộn tí.
Mẹ của Thế Khôi nghe vậy cũng lên tiếng:
- Em cũng thương con bé Ân như con trong nhà vậy. Có một đứa vừa ngoan hiền lại giỏi giang như Ân làm con dâu là em mừng lắm. - Rồi dì dùng một chất giọng trịnh trọng nói - Nếu đã dự định làm lễ đính hôn vào tháng sau vậy anh chị cho em hỏi lễ nạp tài anh chị có yêu cầu gì không ạ?
- Chèn ơi, hai nhà chúng ta đã thân thiết từ lâu, chị biết tính em mà, em không câu nệ việc đó đâu. Chủ yếu con Ân lấy được người nó thương và hạnh phúc là em vui. - mẹ cô khách sáo trả lời.
.....
Hai gia đình bắt đầu bàn tới tiệc đính hôn nhưng Thiên Trang hoàn toàn không có tâm trạng để nghe, cảm giác hồi hộp lo lắng ban nãy lại quay về. Cô bồn chồn, đứng ngồi không yên. Thời gian trôi qua từng giây, từng phút cứ như cả một thế kỷ. Đức Minh ngồi bên cạnh lặng lẽ nắm tay cô an ủi.
Đang lúc ấy, điện thoại di động của ba Thế Khôi vang lên. Nhìn dãy số phòng trực của bệnh viên gọi đến, ông nghĩ là có việc gấp nên lập tức nghe máy.
"Tôi nghe".
Đầu dây bên kia nói gì đó không rõ, chỉ thấy sắc mặt ông trở nên tái xanh, bật đứng dậy khỏi ghế. Thét lớn: "Sao?". Rồi ông lại nói với chất giọng rất nặng nề "được, tôi tới ngay."
Sau khi ông tắt máy, bác Quách gái lập tức hỏi:
- Bệnh viện xảy ra chuyện gì sao mà ông căng thẳng dữ vậy?
Bác Quách trai vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ông thều thào:
- Bệnh viện gọi tới nói thằng Khôi với con Ân đang nằm trong phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê, nghe công an đưa tới nói là bị tai nạn xe cộ.
- Cái gì? - Cả nhà đồng loạt thét lên.
Sắc mặt ba của cô cũng trở nên trắng bệch, không còn tí máu nào giống như vẻ mặt của ba Thế Khôi; còn mẹ cô và mẹ Thế Khôi thì không ngừng khóc, ngồi xổm xuống khóc nấc lên.
- Con của tôi, Thiên Ân, Khôi... hai đứa, hai đứa sao???. - mẹ của cô gào.
- Không được, không được, vào bệnh viện, vào bệnh viện liền. - Bác Quách gái nói.
- Đi.. đi nhanh lên. - mẹ thúc giục
Hai người phụ nữ cứ khóc, cứ gào thét, lồm cồm ngồi dậy; nhưng vừa đứng lên đã ngã phịch xuống mặt đất. Ba vội chạy đến đỡ, dìu mẹ ngồi lại ghế sofa. Hai người giúp việc trong bếp lúc này đã hay tin, vội chạy ra.
- Bà chủ, bà chủ bà phải bình tĩnh lại. Cô Ân đang cần bà....
Một khung cảnh vô cùng hoảng loạn đang diễn ra trong nhà cô. Thiên Trang cũng như người mất hồn, tay chân bủn rủn, cả người lả đi. Nếu không có Đức Minh bên cạnh đỡ, chắc chắn cô cũng đã ngất xỉu rồi. Anh không ngừng động viên cô.
- Thiên Trang, cố gắng tỉnh táo. Bình tĩnh, em phải giữ bình tĩnh.
Vì anh là người tỉnh táo nhất lúc này, nên anh lên tiếng phân phó hai người giúp việc:
- Chị Hảo, chị mau pha ít trà tĩnh tâm mang ra đây. Còn chị thì mau gọi điện kêu taxi đến ngay.
Hai người nghe Đức Minh phân phó xong thì đồng thời đáp một tiếng "dạ" rồi lập tức làm việc.
Lúc này ba của Thế Khôi và ba của cô đã dần lấy lại được bình tĩnh, ba cô nói:
- Mọi người ở nhà để tôi và anh Quách vào bệnh viện ngay.
- Nhưng xe chưa tới, hiện tại hai bác không thể lái xe được. - Đức Minh lên tiếng. Anh biết bây giờ hai người rất lo lắng cho con mình, tâm lý không ổn định, không thích hợp cho việc lái xe.
- Tôi không đợi được nữa đâu. Chúng tôi phải đi ngay - Ba Thế Khôi nói.
- Nhưng.... - Đức Minh đang do dự, anh có thể lái xe đưa họ đi nhưng còn ở nhà, anh có phần không yên tâm khi để ba người phụ nữ này ở nhà.
- Con cũng sẽ đi - Thiên Trang đang ở trong lòng của Đức Minh đột nhiên lên tiếng.
Anh cúi đầu nhìn cô rồi nói: - Không được, em nên ở nhà, có gì vào sau.
Cô đẩy anh ra, đứng thẳng người dậy, cầm lấy áo khoác cứng rắn nói:
- Em không sao, em đã bình tĩnh lại rồi. Em muốn vào bệnh viện xem chị em thế nào, em không thể ở nhà được. Nếu anh không cho em đi em cũng sẽ gọi taxi mà đi.
Đây là lần đầu tiên anh thấy việc mình giúp cô mạnh mẽ hơn cũng là một sai lầm. Giờ đây phải cô ngoan ngoãn ở nhà thì tốt biết bao. Anh lo lắng cô vào đó lại không chịu nổi, nhưng không cho cô vào cũng không được. Haizzz. Thôi thì anh đi cùng cô, có gì anh sẽ bên cạnh cô vậy.
- Vậy được rồi, để con lái xe đưa hai người với Trang vào bệnh viện. Còn hai bác gái ở nhà có dì Hảo lo.
- Không, - mẹ cô và mẹ anh Thế Khôi từ nãy đến giờ vẫn luôn miệng gào khóc tự nhiên im lặng, đứng dậy, đi ra cửa.- Chúng tôi cũng sẽ đi đến đó. Tôi muốn xem con gái mình như thế nào. Ôi con gái tôi, sao lại vậy chứ.
- Thằng Khôi đó giờ lái xe rất cẩn thận mà... - Mẹ Thế Khôi bật khóc - Con trai tôi, con ơi là con...
Cô im lặng đứng bên cạnh Đức Minh, không khóc ầm lên như mẹ nhưng trong lòng hiện đang có hàng trăm con ngựa chạy rầm rầm, nó đang thi nhau giẫm đạp lên cõi lòng của cô. Lòng bàn tay bóp chặt.
- Thôi được rồi, để con lái xe đưa tất cả mọi người đến bệnh viện, nhưng mọi người phải thật bình tĩnh nhé. - Đức Minh quyết định.
Nói xong anh lập tức nhận lấy chìa khóa xe trên tay ba của Thế Khôi rồi lái xe đưa mọi người đến bệnh viện.