Vì Thiên Trang chọn phương pháp sinh thường nên Đức Minh cũng được đi vào phòng sanh. Khi chích thuốc trợ sanh, khi cơn đau dồn dập, khi cô gồng mình chịu đựng, anh luôn bên cạnh, nắm chặt tay của cô, động viên cô:
- Bà xã, cố lên em... bà xã cố lên em.
Tuy cô cũng không quá đau, chỉ rặn theo bác sĩ ra lệnh nhưng nhìn mặt cô lấm tấm mồ hôi, trán nhăn lại mà anh đau lòng không dứt.
Lúc hai đứa bé lần lượt ra đời, lúc được đặt vào lồng ấm để vệ sinh cá nhân hay cắt dây rốn... Đức Minh đã khóc rất nhiều. Còn cô sau khi sinh xong rất mệt mỏi, nhưng hạnh phúc được làm mẹ níu lại chút lý trí cuối cùng của cô, cô nhìn theo bóng dáng ông xã phía xa, nhìn hai con đang được bác sĩ kiểm tra kỹ càng mà cảm thấy bây giờ đây dù cho ông trời có lấy đi mạng sống của cô, cô cũng không màng. Cô chỉ mong những điều tốt đẹp nhất đến với hai con của mình thôi.
Tối hôm đó, có lẽ mãi mãi Thiên Trang sẽ không biết còn có sự xuất hiện của một người nữa trong bệnh viện đó là Thế Khôi.
Hơn 21 giờ đêm, vừa đặt chân xuống sân bay Việt Nam sau hơn một năm đi theo đoàn bác sĩ không biên giới đến khắp các quốc gia nghèo trên Thế Giới, những vùng biên cương để khám chữa bệnh thì anh mới quay về thăm gia đình. Đúng dịp Thiên Trang sanh em bé, nên anh sẽ tranh thủ đến bệnh viện thăm cô trước khi về nhà. Sân bay đêm vắng, tản mát vài người đưa tiễn, người đi vội đi, người đưa bịn rịn lưu luyến. Có lẽ do tâm trạng trống vắng, và cả sự hồi hộp cho chuyến quay về lần này của mình, cả chút gì đó nỗi nhớ quê hương, hờn mác của một chuyến đi xa cả năm trời mà khi quay về không ai ra đón. Cộng hưởng các tâm trạng bồn chồn khi nghe việc cô gái anh yêu sinh con đầu lòng. Nói chung, trong người Thế Khôi có một tâm trạng ngột ngạt khó lý giải, nhìn xung quanh thấy đâu cũng nhạt nhẽo. Anh tưởng thế, hoặc cố tình thấy như thế. Nhưng khi xe chạy ra tới cửa sân bay, anh thấy bóng dáng nhỏ nhắn và quen thuộc của cô gái ngồi bên cạnh mình trên máy bay khi nãy. Nhìn cô gọi điện thoại cho ai đó, sau lại cau mày, rồi buồn bã cúp điện thoại, đưa tay gọi taxi nhưng đây là đường một chiều, chỗ cấm đậu đỗ xe nên đương nhiên không một chiếc taxi nào dừng lại trước mặt cô cả. Lần đầu tiên trong đời, Thế Khôi nhiều chuyện, quan tâm đến một người xa lạ. Anh nói với tài xế cập xe vào lề, hạ kính chắn gió xuống, nói với cô gái kia vài câu:
- Chào em, em có cần giúp đỡ gì không?
- Dạ, anh là... - cô gái khom người nhìn vào trong xe, nhíu mày khi thấy anh khá quen, nhưng không nhớ là ai. Cô cũng nghe bảo: "Sài Gòn rất nhiều người lừa đảo, phải cẩn thận", nhưng nhìn mặt anh, cô lại không thấy vẻ cần đề phòng đó, nên cũng không quá chú ý. Chỉ đơn giản thấy anh xa lạ, nên hỏi thăm thôi.
- Anh là người ngồi bên cạnh em trên máy bay. - Thế Khôi mỉm cười, lịch sự giới thiệu.
- À, em nhớ rồi. - Cô gái nở nụ cười rực rỡ như ánh bình minh trong đêm tối.
Trong một thoáng giây nó đó, Thế Khôi như bị hút hồn. Anh vội mở cửa, bước xuống xe, đề nghị:
- Ở đây rất khó đón xe. Việt Nam cũng không giống như Đức, con gái đứng một mình trong đêm rất nguy hiểm. Em lên xe đi, về đâu anh chở về luôn.
Cô gái hơi lưỡng lữ, nhìn dòng xe đang chạy ào ào ra, nhìn phố phường xa lạ, nhìn chiếc điện thoại di động trong tay. Hơi mím môi tí, cô bé chậm chạp đáp:
- Vậy thôi, phiền anh vậy. Em cũng không biết gì về Sài Gòn, bạn em thì có việc đột xuất không đến đón được.
Anh mỉm cười, giúp cô để túi vali ra sau xe, sau đó cùng cô lên xe. Đoạn đường từ sân bay vào thành phố hơn 45 phút, có bạn tâm tình cũng tốt. Anh cũng không muốn một mình cô đơn trong đêm đầu tiên về lại Việt Nam, vì cô đơn làm mình luôn trở nên nhỏ bé. Như từ trong một cơn mộng mị nào đó, Thế Khôi nhìn thấy ánh sáng của ngôi sao băng xẹt qua.
Anh chống tay lên thành cửa sổ, cơn gió thu se lạnh, anh xoay người nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh. Bắt đầu hỏi chuyện với cô:
- Em về Việt Nam thăm nhà hay đi du lịch?
- Dạ không ạ. Ba mẹ và anh hai em ở bên Đức hết, chỉ mình em về Việt Nam để làm việc thôi ạ.
- Thế em làm việc ở đâu? Học ngành gì?
- Em học bác sĩ, chuyên khoa Ung bướu. Em về theo diện trao đổi bác sĩ với bệnh viện Quốc tế K.V. Sẵn em thấy Việt Nam có một nền y học Đông Y rất phát triển, các người bệnh là kiều bào Việt hay truyền tay nhau phương pháp ăn gạo lức muối mè, uống Khổ qua hay Sừng Tê Giác trị ung thư. Em biết là không có tác dụng gì, nhưng khi tìm hiểu về các thành phần trong đó em thấy rất hay, gần giống như hóa chất trong các loại thuốc sử dụng cho bệnh nhân ung thư giai đoạn đầu. Nên em rất muốn nghiên cứu thêm về nó, kết hợp nó vào việc điều trị ung thư, hy vọng sẽ có đột phá nào đó trong y học. Đem chút sức mình cống hiến cho nước nhà.
Thế Khôi nghe cô nói, mới đầu thì trố mắt kinh ngạc, sau đó anh cười cười, gật đầu, khen cô có cái nhìn tinh tế. Cô khẽ mỉm cười, hỏi anh:
- Có lẽ anh là người sống ở Sài Gòn này nhỉ? Anh làm nghề gì? Qua Đức du lịch hả?
- Anh ở Sài Gòn từ nhỏ, làm chung nghề với em. Nhưng anh làm khoa Nội tổng hợp. Một năm qua anh đi theo đội bác sĩ Không biên giới lang thang khắp nơi, chỗ nào có bệnh nhân cần thì ở lại. - Rồi anh khen ngợi: - Em qua Đức với gia đình chắc lâu rồi nhưng vẫn nói rành tiếng Việt nhỉ?
- Ôi vậy thật may mắn, em lại gặp một bác sĩ ở đây - cô reo mừng vì sự thú vị này - Em qua Đức từ năm 12 tuổi, đến nay cũng được 15 năm rồi. Ở ngoài đường thì em sử dụng tiếng Anh là chính, còn khi về nhà em và mọi người vẫn nói chuyện với nhau bằng tiếng Việt để không bị mất gốc. - Cô gái tươi cười và trả lời.
Lúc này, xe cũng lăn bánh vào trung tâm thành phố. Thế Khôi nhìn dòng xe cộ không ngủ của Sài Gòn một lúc, biết rằng đã quay lại chốn cũ. Anh hỏi:
- Đêm nay em định ngủ ở đâu?
- Anh đưa em đến một khách sạn nào đó ở Quân 5 đi, nghe bảo bệnh viện chỗ em làm ở quận 5. Tối rồi chắc không thể nhận phòng ở khu tập thể bệnh viện đâu, sáng mai nhận phòng vậy, giờ đến khách sạn nghỉ ngơi trước.
Nghe xong, anh nói với bác tài xế:
- Vậy cho chúng cháu đến khách sạn Windsor plaza đi. - Rồi anh quay sang nói với cô: - Từ bệnh viện này đến chỗ em làm chỉ mất 5 phút đi bộ thôi, rất tiện lợi nhé.
- Vâng, cảm ơn anh nhiều nhé. Thật may vì gặp được anh.
Thế Khôi không nói gì nữa, đưa mắt nhìn về phía xa. Cô gái cũng quay qua, bắt đầu khám phá Sài Gòn đêm. Đến khi về tới khách sạn, cô cảm ơn anh rồi vội vàng xuống xe, bác tài xế cũng xuống xe, mở cốp giúp cô lấy hành lý. Một nhân viên trong khách sạn đẩy xe hành lý giúp cô.
Anh ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng nhỏ một lúc, nghĩ ngợi gì đó rồi mở cửa xe bước ra, giúp cô cầm túi, cùng cô đi vào làm thủ tục check in. Rồi tiễn cô đến cửa thang máy, lúc này anh mới nói:
- Em có thể cho anh xin số điện thoại không? Dù sao em cũng chỉ ở Việt Nam một mình, có gì cần giúp đỡ thì gọi cho anh.
- Dạ được ạ - Cô gái không nghĩ nhiều, tươi cười trả lời: - Số điện thoại em là 0949xxx082.
Thế Khôi bấm số, nhưng khi bấm lưu mới phát hiện ra mình chưa biết tên của cô. Anh phì cười:
- Mình gặp nhau cả ngày rồi, mới phát hiện chưa biết tên của em.
Cô gái cũng buồn cười, trả lời:
- Em tên Hoàng Ngân. Còn anh tên gì.
Anh bấm lưu tên cô vào điện thoại, rồi bấm nút gọi qua số điện thoại của cô một cái. Ngẩng đầu lên, anh trả lời:
- Anh tên Thế Khôi, rất vui vì được gặp em
- Em cũng thế. Hôm nào em sẽ mời cơm anh để cảm ơn anh.
- Không có gì đâu, em cứ vào nghỉ ngơi đi. Thôi anh về nhé.
- Dạ, tạm biệt anh.
- Ừ, tạm biệt em.
Sau đó, hai người xoay người, đi hai hướng khác nhau. Thế Khôi không đi xe nữa vì bệnh viện rất gần nên anh chọn cách đi bộ trên phố.