• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gần giờ chiều khi khách khứa đã về hết, chỉ còn lại vài bàn nhậu và một số cô dì ở quê lên, nhưng họ đều đã theo mẹ vào phòng dành cho khách để nghỉ ngơi thì Đức Minh lên phòng dẫn Thiên Trang ra ngoài. Hôm nay anh không lái moto hay đi bằng chiếc Mercedes màu đen anh thường đi, chiếc xe mà cô đang lên là một chiếc xe hơi kiểu dáng thể thao hai chỗ màu xám bắt mắt, tuy không rành về xe cổ nhưng cô biết đây là một chiếc xe rất mắc tiền. Khi Đức Minh lên xe thì cô nói:

- Anh giàu thật đó, nhiều xe ghê.

Anh mỉm cười, trả lời:

- Muốn chở người đẹp đi hóng gió thì phải đầu tư một chút chứ.

- Cũng không cần phải đốt tiền vậy chứ. Chiếc xe này chắc rất mắc.

- Cũng không quá mắc nhưng vì dòng xe thể thao sản xuất tại Châu Âu, khi nhập khẩu về Việt Nam chịu 300% thuế nên giá cao hơn tí. Nếu so về giá các dòng xe sang trọng của những tay chơi xe khét tiếng hiện nay thì con này thuộc tầm trung thôi. -Anh quay sang nháy mắt với cô - Nay là dịp đặc biệt nên phải lái xe đặc biệt một tí chứ.

- Dịp gì đặc biệt? - Cô mở to mắt hỏi.

- Sẽ nói cho em biết sau. Đi chơi giải khuây trước đã. - Anh nói rồi bắt đầu cho xe lăn bánh.

Xe chạy lòng vòng một lúc, không vào nội ô thành phố, mà hình như đây là đường ra ngoại ô thì phải, nếu cô nhớ không lầm đây là đường vành Đai phía Đông, anh định đi đâu vậy? Người cô đứng ngồi không yên, không phải cô lo lắng mà đang cảm thấy khó hiểu, cộng với vẻ thần bí của anh từ nãy đến giờ càng làm cô thấy tò mò hơn. Cô quay người sang hỏi anh.

- Mình đi đâu vậy?

- Vũng Tàu. - Đức Minh trả lời trong sự bất ngờ của Thiên Trang.

- Cái gì? - Cô hơi sợ thật rồi, cô chưa chuẩn bị gì cả, cô nhanh chóng nói: - Em không có đem đồ theo, cũng chưa xin phép ba mẹ, giờ ra tới Vũng Tàu chắc cũng tầm 5 giờ chiều. Không thể về trong ngày được.

Đức Minh cười, trấn an sự lo lắng của cô:

- Quần áo thì ra ngoài đó em cần gì anh mua cho. Còn về việc xin phép thì ban nãy anh có nói với ba em là: "trong thời gian trước chị em xảy ra chuyện, em cũng lo lắng buồn phiền rất nhiều, nay tạm ổn rồi nên dẫn em đi chơi tí cho khuây khỏa đầu óc",  ba em đã đồng ý cho em ra ngoài đó chơi, nghỉ lại tại khu nghỉ dưỡng của anh Dũng một đêm, sáng mai anh đưa em về.

Thiên Trang nghe anh nói mà hoàn toàn không thể ngờ được. Nhưng rồi cô bất giác tươi cười, đúng thật là cô cũng đang muốn đi đâu đó cho thoải mái đầu óc một tí... anh đang suy nghĩ vì cô đây mà.

- Anh suy nghĩ chu đáo ghê, cũng đã xin phép rồi dại gì không đi. Được chúng ta du lịch thôi.

Hai người chạy khoảng hai tiếng đồng hồ thì đến Vũng Tàu, lúc qua trạm thu phí cũng là lúc ánh mặt trời bắt đầu dịu lại, nắng không còn làm người ta cảm thấy nóng bức nữa. Đức Minh hạ mui xe xuống, Thiên Trang dần dần cảm nhận được vị mát lành của biển, lắng nghe được âm thanh của sóng, đến gió cũng có vị mặn của nước. Cô thích thú cười thật to, thét lớn:

- Biển ơi! Lâu rồi không gặp.

Đức Minh bên cạnh đang lái xe cũng cười to. Nhưng trước khi hai người ra biển thì anh dẫn cô đến một cửa hàng thời trang gần chợ Vũng Tàu, mua vài độ bồ kiểu dáng thể thao năng động, dép kẹp và cả nón, rồi hai người mới hòa mình vào biển.

Cô không ngừng kéo tay anh chạy trên bãi cát, không ngừng nô đùa cùng sóng. Ráng chiều bầu trời đẹp như bức tranh của tạo hóa, tiếng sóng biển rì rầm, nước phả vào chân lành lạnh, cát nóng ấm, những đàn chim trắng chao nghiêng... khiến cô không ngừng xuýt xao, vui vẻ tươi cười, Đức Minh cũng nhiệt tình đùa giỡn với cô, cẩn thận không để cô đi ra những chỗ nước sâu nguy hiểm.

Cô đứng bên triền biển thét lớn:

- Biển ơi, xóa hết buồn phiền của tao nhé.

Đức Minh đứng bên cạnh cũng thét lên

- Biển ơi, hãy luôn mang đến hạnh phúc cho cô gái đứng bên cạnh tôi nhé. Hãy luôn để cô ấy tươi cười.

Đến gần 7 giờ tối, khi biển đã bị màu đen của đêm xâm chiếm, Thiên Trang vẫn còn muốn chơi tiếp, nhưng Đức Minh bảo:

- Muốn chơi nữa thì sáng mai anh dẫn em ra chơi tiếp, bây giờ về tắm rửa nghỉ ngơi tí rồi đi ăn được không? Em nghịch nước cả chiều giờ, gặp gió đêm sẽ dễ cảm lắm.

Cô đành theo anh về resort. Có lẽ anh dặn dò trước, nên vừa đến nơi nhân viên phục vụ đã làm sẵn thẻ check-in đưa cho hai người, và dẫn hai người về phòng. Nói là phòng ngủ nhưng chẳng khác nào những căn nhà cao cấp cả, phải đi qua một khoảng sân rộng, nhiều cây cối, hồ cá, bể bơi mới đến đến nơi ở. Phòng của cô và phòng của anh nằm cạnh nhau.

Khi bước vào phòng cô càng choáng ngợp hơn với nội thất xa xỉ bên trong và tuyệt vời nhất là từ ban công của phòng có thể nhìn ra bãi biển. Thiết kế cửa sổ sát đất làm cho người ta có cảm giác đang nằm ngủ cạnh biển.

Thiên Trang đi quanh căn phòng một tí, sau đó mới đi tắm. Vừa tắm ra thì cửa phòng vang lên tiếng cóc cóc. Cô thắc mắc không biết Đức Minh qua gọi cô đi ăn hay nhân viên phục vụ đến vì việc gì, cô nhanh chóng chải đầu rồi đi ra mở cửa. Cô nhân viên lễ phép cúi đầu chào, cầm túi quà to trên tay lên đưa cho cô:

- Dạ thưa cô, anh Minh nhờ gửi cho cô ạ?

- Đức Minh? - Cô có hơi bất ngờ, nhận lấy hộp quà. - anh ấy có nói gì thêm không?

- Dạ không có. Anh ấy chỉ nói mang túi quà này giao cho cô. Xin hỏi cô có cần phục vụ gì thêm không?

- À không. - Thiên Trang lắc đầu.

- Xin chúc quý khách có một bữa tối an dưỡng vui vẻ và thoải mái tại Resort Zen của chúng tôi. Quý khách cần gì xin cứ gọi vào điện thoại nội tuyến để yêu cầu.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô nhân viên phục vụ đặt tay phải lên ngực cúi đầu chào thêm một lần nữa rồi đi. Để lại một mình Thiên Trang ngơ ngác đóng cửa phòng lại, vào giữa phòng, đặt hộp quà lên bàn nước, hồi hộp mở ra.

Bên trong hộp quà là một chiếc đầm dạ hội màu trắng cổ yếm rất đẹp, thết kế vô cùng tinh xảo, được may một cách tỉ mỉ và chăm chút. Cùng với một đôi giày búp bê gót ba phân theo tone màu áo. Càng ngắm nhìn cô càng thích chiếc váy này, chẳng lẽ anh tặng cô sao, vào dịp gì? Đang muốn tìm điện thoại gọi cho anh thì điện thoại cô đã reo lên. Cô chạy đến cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi rồi nhanh chóng ấn nút nghe.

"Cái váy là sao vậy ạ?"

"Anh tặng em, em tắm xong chưa, nếu xong thì thay đồ đi, khoảng 20 phút nữa anh qua đón em. Mình cùng đi ăn tối, anh có nói sẽ tạo bất ngờ cho em mà."

"Nhưng... nhưng mà... " Thiên Trang còn chưa biết nói gì vào lúc này. Cô lắp bắp.

Ở đầu dây bên kia Đức Minh mỉm cười: "Thôi, nãy giờ anh bận tí việc, giờ anh cũng phải chuẩn bị đây, tí gặp em."

Nói dứt câu anh lập tức cúp máy, không cho cô cơ hội hỏi thêm hay từ chối.

Trong phòng, Thiên Trang suy nghĩ một lúc, cuối cùng cô cũng đi thay bộ váy. Sau khi mặc trên người cô lại càng giật mình hơn, vừa khít với phông dáng của cô; đây là một bộ váy giúp người mặc tôn lên vẻ nữ tính và đường cong nổi bật của cơ thể, xếp eo ba chiều càng thích mắt hơn, nhưng cô thích nhất là tà váy nhẹ nhàng, có độ rũ, mượt mà và bay bổng. Ngắm mình trong gương cô không ngờ mình lại ra dáng thiếu nữ đến vậy. Phần sau của váy khoét sâu khoe được lưng trắng, eo nhỏ nhưng không quá lộ liễu hay phản cảm, rất sang trọng. Cô thầm nể phục mắt thẩm mỹ của anh.

Lúc này cô lại phát hiện thêm trên bàn trang điểm có đặt sẵn một bộ chăm sóc da và một bộ phấn trang điểm tất cả đều đến từ nhãn hiệu mỹ phẩm cao cấp Starherb của Đức Minh. Lần này cô không còn thấy khó hiểu nữa, anh muốn làm gì cô chưa biết, rất tò mò; những đồ trên bàn chắc chắn là anh chuẩn bị. Cô cũng không thể phụ lòng anh được, cô ngồi xuống tự trang điểm cho mình, tuy nhiên cô không trang điểm cầu kỳ chỉ nhẹ nhàng theo đúng sở thích mà thôi.

Vừa chuẩn bị xong thì cô nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, liếc nhìn đồng hồ, biết ai đang đợi ngoài cửa. Nên cô không vội, nhìn mình trong gương lần cuối, mang giày chỉnh chu rồi mới bước ra.

Đức Minh đang đứng bên ngoài, anh cũng lịch lãm hơn ngày thường, khi khoác trên người bộ vest màu ghi, phối cùng áo khỉ trong và quần cùng màu với áo vest; áo sơmi màu trắng, còn caravat thì màu đen điểm trắng, tương phản với gam màu sáng của áo, tạo điểm nhấn nổi bật.

Thấy cô mở cửa, anh ngẩng người trong thoáng chốc, cô không phải quá kiêu kỳ, xinh đẹp nổi bật như những cô gái khác; nhưng vẻ trong sáng, đài các rất hiếm cô gái nào có được, nó thuộc về phần cốt cách và đó mới là thứ chiếm trọn trái tim anh. Đầm dạ hội nhưng cô lại không trang điểm theo lối đậm rực rỡ mà chỉ tông nhẹ nhàng như một búp barbei đang e ấp tại cửa.

Anh đưa tay nắm lấy tay cô, khen ngợi:

- Em rất xinh đẹp.

- Cảm ơn anh, có đi ăn tối thôi mà anh làm em choáng ngợp quá. - Cô ngại ngùng nói.

- Muốn có một bữa tối quan trọng với em, anh phải chuẩn bị thật chu đáo.

- Bữa tối quan trọng ạ? Anh đang định làm gì vậy? Làm em tò mò quá. - Thiên Trang ngượng ngùng, cúi đầu nhìn xuống chân, cô hỏi.

- Đi thôi, tới nơi rồi em sẽ biết.

- Dạ ạ. - Thiên Trang cũng không nói thêm gì, cô rất mong chờ những điều sẽ xảy ra tiếp theo trong đêm huyền diệu này.

Anh dẫn cô ra khỏi cửa resort, bước đến một con đường nhỏ với thật nhiều những bóng đèn led đủ sắc màu, thắp sáng cả con đường. Cô bước lên một thảm cỏ nhân tạo màu xanh thật lớn, đi hoài đi hoài vẫn thấy màu xanh rì của cỏ, hai bên đường còn có có những chậu hoa cải vàng. Thiên Trang đi được vài bước phấn khích níu tay áo Đức Minh:

- Có thảo nguyên xanh, có hoa cải, em còn mặc áo trắng. Thật sự rất giống một bài thơ em viết cách đây rất lâu rồi. Trùng hợp thật đấy.

Đức Minh mỉm cười chầm chậm đọc:

"Em là cô gái ương bướng đúng không

Giấu yếu đuối vào cô đơn kiêu hãnh

Em là cô gái sợ mưa giông và gió lạnh

Trong sâu thẳm là trăm nỗi đợi chờ.

Em là cô gái yêu lắm mùa Thu.

Thích khoác trên mình chiếc váy trắng như bầu trời ngày nắng

Em trong veo trong mái tóc ngắn

Nụ cười xinh tươi, em ngoan hiền.

Em thường mộng mơ về cánh đồng thơm cỏ thảo nguyên

Sợ những ngày tháng ồn ào nơi phố xá.

Em mong manh như cơn gió mùa hạ, mà lòng chứa toàn bão tố

Em thường an ủi mình bằng những niềm riêng.

Em nồng nàn và luôn là chính em.

Bông hoa cải nở trên bãi cát vàng tuổi trẻ

Ai dìu em qua hết đắng cay, ngọt ngào của đời bể dâu

Ai sẽ thương em, cô gái hay u buồn.

Em bản lĩnh và cũng rất kiên cường

Sẽ không bật khóc vì những điều đơn giản.

Trước những ngã rẽ cuộc đời em hy vọng mình vững vàng lựa chọn

Em cô gái nhỏ xứng đáng nhận nhiều niềm vui. Đúng không?"

Cô hoàn toàn không thể ngờ anh biết và thuộc bài thơ này. Chẳng lẽ anh đang cố ý mô phỏng theo bài thơ này sao? Cô kinh ngạc hỏi:

- Vậy anh chuẩn bị tất cả những điều này là theo bài thơ em viết.

Anh gật đầu, cô lập tức hỏi tiếp:

- Vì sao?

- Vì trong bài thơ em có hỏi: Ai dìu em qua hết đắng cay, ngọt ngào của đời bể dâu? Ai sẽ thương em, cô gái hay u buồn? Và anh muốn trả lời câu hỏi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK