- Trang! em sao vậy? Có phải anh ta gây khó dễ cho em không.
Thiên Trang bình tĩnh ngồi xuống ghế, trả lời:
- Anh ấy không gây khó dễ cho em, thậm chí em còn mong anh ấy mắng chửi em, cãi cọ với em nhưng anh ấy hoàn toàn không như thế, anh ấy lặng lẽ ký vào đơn ly hôn, trả nhẫn cưới lại và ra đi.
Trên gương mặt Thế Khôi hiện một tia vui vẻ ích kỷ. Anh với người qua nắm lấy tay cô, cười nói:
- Thế thì tốt quá. Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lại rồi.
- Không, em sẽ không bắt đầu lại với anh đâu anh Khôi - Cô yếu ớt nói - Em sẽ không ký vào đơn ly hôn với Đức Minh. Em sẽ đi nhận tội, cầu xin anh ấy tha thứ và níu kéo cuộc hôn nhân này.
- Em nói cái gì thế Trang? - Thế Khôi trợn to mắt.
- Anh Khôi! Những gì em nói ban nãy là quyết định cuối cùng của em. Có nhiều chuyện không thể nào lý giải được, có những tình cảm như hoa Quỳnh lặng lẽ nở về đêm, đến khi người ta phát hiện ra thì nó đã nở bung hết cánh sắp tàn rồi. Hôn nhân của anh và chị hai dừng lại là vì cả hai người không yêu nhau; còn hôn nhân của em và Đức Minh ban đầu xuất phát từ tình yêu của riêng anh ấy nên nó gặp nhiều sóng gió, suýt nữa thì dừng lại; nhưng bây giờ em nhận ra em cũng đã yêu anh ấy. Hôn nhân xuất phát từ tình cảm của cả hai người thì không có lý do gì để dừng lại cả. Anh còn trẻ, tương lai còn mở rộng, anh có thể tìm được một người con gái nào đó thật sự yêu anh. Khi sống bên cạnh người mình yêu và cảm nhận tình yêu họ trao mình, anh sẽ thấy niềm vui và hạnh phúc thật sự là như thế nào.
- Anh hoàn toàn không hiểu, không hiểu em nói gì cả - Anh căng thẳng nhìn thẳng vào cô - Anh đã tìm được cô gái đó rồi, người đó là em. Em chính là niềm vui và hạnh phúc của anh.
- Không phải, luôn là sai người sai thời điểm. Anh Khôi à, anh đã ngộ nhận tình cảm với em - Cô lắc đầu, nói tiếp - Hôm nay em trong khoảnh khắc bị bỏ rơi em mới nhận ra trong gần 400 ngày làm vợ của Đức Minh, em đã bỏ rơi rất nhiều cảm xúc của em và của ảnh, việc đó diễn ra hằng ngày, cái mới che lấp cái cũ. Để rồi hôm nay đỉnh điểm của sự mâu thuẫn xảy ra, em mới nhận ra mình đã bỏ quên điều quan trọng nhất đó là được sống trọn vẹn bên cạnh người mình yêu trong chính giây phút nó diễn ra, vì chính em thiếu xót khi không nhận ra em đã yêu Đức Minh. Như một lỗ thủng, tất cả cứ trôi đi vun vút.... và giờ em hối hận vì điều đó.
- Bây giờ đây anh như một thằng ngu mất trí - Anh khủng hoảng nói - Em có thể giải thích rõ cho anh hiểu không Trang?
- Tình yêu của chúng ta chưa bao giờ có bắt đầu đúng nghĩa để nói rằng cần kết thúc cả, nó chỉ rơi vào "nốt trầm" trên bản nhạc lệch vào 3 năm trước, khi em sẵn sàng dừng yêu đơn phương anh, chúc phúc cho anh với một tình yêu hoàn hảo hơn. Nhưng rồi anh lại chọn để những năm cuối cùng trong thanh xuân của mình trôi qua trong hoang mang và muôn nỗi nhọc tâm. Lúc em quay về, lúc anh mong quay lại quá khứ, anh đến và nói sẽ yêu em gấp đôi ba lần trước đây, mong em quay lại bên anh, nhưng thứ đã qua rồi thì không cách nào quay lại, nước mắt em chảy ngang, nỗi u uất khiến em vài lần trùng bước và giờ đây nếu em còn tiếp tục yếu đuối nữa thì em sẽ mất đi yêu thương thật sự của đời em. - Thiên Trang dừng lại một tí rồi nói tiếp: - Đúng thật là 3 năm trước khi em nói em không yêu anh nữa, không phải vì tình yêu đã kết thúc, không phải vì cảm xúc trong em trở nên chai lì mà vì trái tim em đã kiệt sức, mối dây đồng cảm đã sờn mục nên nói không yêu anh là cách cứu vớt những gì tốt đẹp còn sót lại giữa cả anh, em và chị Thiên Ân; may ra khi nào đó chị ấy vô tình biết được câu chuyện này, vô tình ba người chúng ta có gặp nhau trong một mái nhà, cùng nhau ngồi ăn bữa cơm vẫn còn mỉm cười được vì bịn rịn cũ.
Thế Khôi chết lặng hồi lâu, anh nhìn cô như một kẻ xa lạ:
- Vậy bây giờ tất cả sáng tỏ rồi, không còn gì vướng bận giữa hai chúng ta nữa....
- Xin anh nghe em nói nhé anh Khôi, vì em cũng không còn nhiều thời gian nữa. Em muốn được một lần trải hết suy nghĩ của mình ra với anh. - Thiên Trang cắt ngang lời của Thế Khôi, cô dừng lại tí, nhấp ngụm cà phê rồi nói tiếp: - cũng chính vì chuyện đã qua với anh mà khi đến với Đức Minh em luôn trong tư thế phòng vệ. Về nước gặp anh khổ sở, cố gắng chứng minh tình yêu của mình với em, còn em vẫn đi tìm tình yêu mà không nhận ra nó đang bên cạnh mình, hồi ức quá mạnh mẽ nên tình yêu mới len lói làm em không hề hay biết, nó lấn át cả những hạnh phúc đang diễn ra trong hiện tại; nỗi mong mỏi anh cũng được hạnh phúc chưa khi nào vơi trong em; em biết vô ít và nó đang tổn hại đến tình yêu hiện tại. “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”, chúng ta không thể là chúng ta trước đó, khi mọi đổi thay tiếp diễn và đến hay đi là điều tất yếu. Em thường ngược dòng quy luật, em không vượt qua được sự ám ảnh đã tồn tại quá lâu đến mức thành đá sỏi để có thể tiếp tục lừa dối tất cả trong sự vô tư nhất, em đã trưởng thành, em đã mạnh mẽ hơn xưa. Và Đức Minh đã mở khóa trái tim em ra một lần nữa.
Anh ngồi chết lặng tại chỗ, lạc lõng, cô độc; ánh mắt anh đen và sâu vợi. Anh như đang cố hiểu những lời cô nói, nhưng xem ra anh vẫn hoang mang, bất lực.
- Ý em nói, em không còn yêu anh? - Anh như người thất thần hỏi. - Anh đã thất bại trong tình yêu rồi phải không Trang?
- Đức Minh nói với em rằng: "chỉ có cách cư xử thất bại, không có tình yêu thất bại". Tình yêu luôn là vậy, về bản chất nó chưa bao giờ thay đổi, chỉ có chúng ta là thay đổi mà thôi. Em đặt tay lên ngực mình, bắt nó yêu anh, bảo nó anh là người thật thà nhất, đừng nghĩ đến việc ruồng bỏ anh, bắt nó dành tình yêu cho anh; nhưng không còn được nữa anh à, nơi đó không còn dành cho anh nữa. Em đã tìm đủ lý do A b c để yêu anh, tìm đủ x y z để dừng với Đức Minh nhưng tình yêu với anh ấy càng lúc càng lớn, còn tình yêu dành cho anh thì như nhánh cây khô cằn từ rất lâu không thể nào tái sinh.
Anh giương mắt nhìn cô không chớp, hồi lâu dường như anh đã hiểu ý của cô, anh nhắm mắt, mắt anh long lanh nước.
- Em lại đâm anh một nhát dao rất đau đó Trang à. Đau hơn cả nhát dao ngày trước em từng đâm anh - Anh cười cay đắng nói.
- Đừng như vậy mà Thế Khôi! - Cô gượng an ủi anh - vết thương nào cũng khiến cho người ta trở nên hằn học và giận giữ, dễ làm người ta phủ nhận sự tồn tại của những cố gắng thay đổi, nên anh hãy quên nỗi đau của vết thương đi anh nhé. Em luôn dành cho anh một sự tôn trọng và một tình cảm nhất định, chưa bao giờ bớt đi trong từng ấy năm qua. Em từng yêu anh và chờ đáp lại nhưng không một tín hiệu hồi âm.... và giờ khi em trở về trong vô thức em bỏ sự phòng vệ với một người con trai khác, em đã yêu anh ấy nồng nàn, ngày tháng bên anh ấy em vô cùng hạnh phúc. Anh hãy quên đi giấc mơ có em. Mong anh sẽ có hạnh phúc mới trọn vẹn, hãy để một người con gái khác xứng đáng hơn em lấp đầy địa cầu yêu thương của anh.
Cô lặng lẽ nhìn khóe mắt đỏ hoe, và những giọt nước mắt đang rơi ra của anh. Cô đưa bàn tay lạnh lẽo của mình lên vuốt ve những giọt nước mắt ấy. Cô tiếp tục nói:
- Nước mắt rơi rồi cũng sẽ khô nhanh thôi, anh hãy mau tìm lại chính mình, nhoe miệng cười vui với mọi người. Em không cố đẩy anh xa em, thực lòng em luôn muốn xem anh như người anh trai của mình. Anh vẫn sẽ có một vị trí danh dự trong trái tim em. Ngày mới sẽ lên bình yên và em sẽ ngủ yên trong quá khứ của anh, như một phần đời dịu dàng trôi qua... chúng ta sẽ cùng thay đổi để sống tốt anh nhé. Mong anh sẽ luôn mạnh mẽ, ngọt ngào, không mang theo tổn thương về chuyện của em hay đoạn hành trình ngắn ngủi với chị Ân. Tất cả đã an giấc, xem như không tồn tại nếu không nhắc đến, chúng ta sẽ không đem nó vào tương lai của mình. Hứa với em được không anh?
Nghe cô nói xong, anh bất giác nở một nụ cười thê lương.
- Bất luận thế nào cũng cảm ơn em hôm nay dành thời gian an ủi anh. - Anh dừng lại tí bởi quá xúc động, sau đó anh nhắm mắt để bình ổn tâm trạng: - thôi được rồi, hôm nay đây anh xin nhìn nhận mình thua, thua thật sự, thua cả trong suy nghĩ của em. Anh cũng không ngờ Đức Minh lại ảnh hưởng với em như thế, anh ta làm em trưởng thành rất nhiều. Anh chưa từng nghĩ lại có một ngày nghe em nói chuyện một cách chín chắn như thế. Vậy cũng tốt, ít nhất em đã tìm được đáp án hạnh phúc của mình, trở về bên cạnh anh ta đi, anh không phiền em nữa đâu.
Nói xong Thế Khôi chống tay lên bàn, đứng bật dậy, bước đi. Cũng không nói câu "tạm biệt" nào với Thiên Trang cả. Cô ngồi nhìn theo bóng anh, cho đến khi anh đi rồi mới sực nhớ lại thời gian, nhìn đồng hồ treo tường đã 9 giờ 15 phút rồi. Thời gian nói chuyện với Thế Khôi kéo dài hơn dự định. Cô vội vàng cầm lấy túi xách, chạy ra khỏi quán, tranh thủ chạy đến công ty Đức Minh, hy vọng vẫn còn kịp.
Nhưng khi cô vừa đến đại sảnh công ty, gặp nhân viên tiếp tân nói muốn lên gặp Chủ tịch Hà thì nhận được tin:
- Thưa bà Hà, cuộc họp được rút ngắn hơn dự kiến. Lúc 9 giờ đã họp xong và chủ tịch đã đi ra ngoài rồi ạ.
Cô nghe thế, thì người như nhũn đi, cô rất muốn gục ngã ngay lúc này, chẳng còn tí sức lực nào nữa. Nhưng cô biết, cô không thể từ bỏ, bây giờ mà cô gục ngã thì cô sẽ mất anh vĩnh viễn. Vậy nên cô nhanh chóng chạy ra ngoài, bắt một chiếc taxi đi thẳng ra sân bay.