Úc Thiếu Mạc nhíu mày nhìn Ninh Kiều Kiều giống như không nghe thấy dì Lưu nói, đột nhiên anh lạnh lùng cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Ninh Kiều Kiều, cô không muốn lên giường với tôi sao?"
Đây là lần đầu tiên Úc Thiếu Mạc gọi cô là Ninh Kiều Kiều nhưng lại khiến cô lạnh đến tận xương tủy.
Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, nhạy bén nhận ra điều này khiến cả người cô đều dựng tóc gáy!
Anh ấy sẽ làm gì?
Đôi môi Úc Thiếu Mạc cong lên đầy vẻ khát máu, lạnh giọng ra lệnh: "Đều ra ngoài cho tôi!"
Trong nháy mắt tất cả người giúp việc đều biến mất! Trong phòng khách chỉ còn lại Ninh Kiều Kiều và Úc Thiếu Mạc.
Ninh Kiều Kiều hoảng sợ nhìn Úc Thiếu Mạc đang đi về phía cô, cả người không ngừng run rẩy: "Úc.. Úc Thiếu Mạc.. Anh.. Ôi, ôi!"
Trong tiếng thét chói tai thất thanh của cô, Úc Thiếu Mạc mạnh mẽ đè Ninh Kiều Kiều dưới thân, bàn tay xé nát quần áo của cô..
"Làm ơn! Đừng.. Ít nhất cũng không được ở đây! Đây là phòng khách!"
Nhưng yêu cầu của một nhân tình thì sao kim chủ có thể quan tâm chứ?
Trong phòng khách xa hoa yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn tan vỡ của Ninh Kiều Kiều và hơi thở nặng nề của đàn ông..
Từ phòng khách đến phòng ngủ, cuộc tra tấn.. dài vô tận.
Tất nhiên càng ngày Úc Thiếu Mạc càng hưng phấn, còn Ninh Kiều Kiều lại giống như bị phạt.
Cho đến khi cô không chịu nổi ngất xỉu thì động tác thô bạo của người đàn ông trên người cô mới dừng lại.
Úc Thiếu Mạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ninh Kiều Kiều và khóe môi bị cắn rách, ánh mắt dừng trên bờ vai mượt mà thanh tú của cô, giữa tấm khăn trải giường màu đen, bờ vai trắng như tuyết của cô có hơi chói mắt, đôi mắt của Úc Thiếu Mạc Ưng trầm xuống, cúi người mạnh mẽ cắn xuống..
"..."
Người dưới thân tỉnh lại từ trong đau đớn, cuộc tra tấn vẫn còn tiếp tục chưa kết thúc..
Ngày hôm sau.
Khi Ninh Kiều Kiều tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng chói mắt.
Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện khiến Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng đang đứng bên cạnh cô.
Bác sĩ.. Cô đang ở trong bệnh viện sao?
"Cô có thể nghe tôi nói không?" Bác sĩ thấy cuối cùng Ninh Kiều Kiều cũng tỉnh lại liền hỏi cô.
Ninh Kiều Kiều giật mình khẽ gật đầu.
"Cô bị thương và bây giờ đang trong bệnh viện! Bạn trai cô vừa ra ngoài, chờ một lát nữa sau khi anh ta trở về thì cô có thể yêu cầu anh ấy bôi thuốc cho cô! Chỗ nào không hiểu thì đọc hướng dẫn sử dụng là được."
Bác sĩ trung niên cầm mấy ống thuốc mỡ ra, đặt trên đầu giường với thái độ không tốt sau đó xoay người đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bây giờ con gái thật sự không biết tự thương bản thân mình, tuổi còn trẻ mà đã làm loạn với đàn ông, còn chơi SM nữa chứ! Ai, cũng may là mình sinh ra một đứa con trai.."
Ninh Kiều Kiều sửng sốt vài giây, xấu hổ cắn môi.
Cửa phòng bệnh bị bác sĩ đóng lại từ bên ngoài, Ninh Kiều Kiều nhìn xung quanh và muốn ngồi dậy.
Vừa động một chút mới biết cơ thể cô giống như bị xe cán qua, Ninh Kiều Kiều cắn răng chống người để mình ngồi dậy nhưng bả vai truyền đến đau đớn muốn xé rách da.
Chỉ là một động tác ngồi dậy mà cô đã đến toát mồ hôi lạnh rồi.
Đây là một phòng VIP, trong phòng chỉ có một giường của cô.
Ninh Kiều Kiều ngồi dậy thì phát hiện mình đang mặc quần áo của bệnh viện, cô liếc mắt nhìn qua cửa, bên ngoài im ắng không một tiếng động.
Đoán là nhất thời sẽ không có ai vào, Ninh Kiều Kiều liền cởi hai nút trước ngực ra xem bả vai của mình.
Quả nhiên phía trên có hai ba dấu răng xen kẽ, có mấy dấu răng còn đen, còn có chỗ bị rách da.