• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người giúp việc chuẩn bị hành lý là chuyện đương nhiên, không ngờ dì Lưu lại để cho Ninh tiểu thư tự chuẩn bị!

Cũng may Ninh tiểu thư này nhìn qua cũng không giống người biết thổi gió bên gối, nếu không thì đám người dì Lưu.. ha ha.

Lục Nghiêu cười hai tiếng đầy ẩn ý, nhấc chân đi ra ngoài cửa.

Dì Lưu từ phía sau nhìn bóng lưng Lục Nghiêu, nhíu mày.

Lên xe và đến sân bay, Ninh Kiều Kiều được đưa đến phòng chờ VIP.

Trước đây chỉ xem trên tivi, bây giờ Ninh Kiều Kiều đã thực sự được ngồi ở bên trong.

Sau khi Lục Nghiêu sắp xếp cho Ninh Kiều Kiều xong, để lại cho cô một vệ sĩ rồi vội vàng rời đi.



Ninh Kiều Kiều nhìn bóng lưng Lục Nghiêu đang gọi điện thoại ở bên ngoài, ngồi trên ghế sô pha chờ, trong lòng suy nghĩ chờ đến lúc gặp Úc Thiếu Mạc nên nói như thế nào.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân, Ninh Kiều Kiều đã có chút buồn ngủ mở mắt ra, nhìn ra cửa.

Chỉ thấy thân ảnh thon dài của Úc Thiếu Mạc được rất nhiều người vây quanh đang đi tới.

Anh thật sự là một người đàn ông thích hợp được vây quanh như các vì sao, giống như trời sinh đã mang theo một cỗ khí chất vương giả.

Úc Thiếu Mạc cũng không đi vào trong phòng chờ VIP, bóng dáng thon dài dừng ở cửa, đôi mắt ưng âm trầm nhìn Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng ra lệnh: "Lại đây!"

Ninh Kiều Kiều đứng lên đi về phía Úc Thiếu Mạc, vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.

Khi còn cách Úc Thiếu Mạc vài bước, người đàn ông vươn tay nhanh như tia chớp, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.

Chóp mũi Ninh Kiều Kiều ngửi thấy mùi rượu, nhất thời có chút không quen nhíu mày, Úc Thiếu Mạc uống rượu?

Xung quanh có vài người đi theo Úc Thiếu Mạc, còn có Lục Nghiêu mà Ninh Kiều Kiều quen biết cũng đứng ở một bên.

Úc Thiếu Mạc không coi ai ra gì mà ôm cô, Ninh Kiều Kiều có chút mất tự nhiên đỏ mặt, hơi giãy dụa, có chút kháng cự Úc Thiếu Mạc.



"Thật giống!" Đột nhiên Úc Thiếu Mạc lạnh giọng nói một câu không đầu không đâu.

"Cái gì?"

Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc, con ngươi như đá lưu ly lấp lánh dưới ánh đèn.

"Đôi mắt của cô giống như một quả nho!" Úc Thiếu Mạc nói rồi cúi đầu xuống dùng cánh môi chạm vào mắt Ninh Kiều Kiều.

Ninh Kiều Kiều nhắm mắt lại theo phản xạ, lại nhận thấy Úc Thiếu Mạc không phải đang dùng môi chạm vào cô, mà là đang dùng răng cắn, nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

"Úc Thiếu Mạc, anh buông tôi ra."

Nỗi sợ hãi quen thuộc dâng lên khiến cả người Ninh Kiều Kiều nhịn không được mà run rẩy.

Cô cảm thấy hàm răng của Úc Thiếu Mạc giống như muốn cắn đứt nhãn cầu của cô qua mí mắt.

"Tại sao phải buông ra?" Giống như không cảm nhận được được nỗi sợ hãi của Ninh Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc cười lạnh nói: "Lúc tôi nhìn thấy đĩa nho kia bèn nhớ tới ánh mắt của cô nên đặc biệt sai người dẫn cô tới đây cho tôi xem, quả nhiên rất giống!"

Thì ra vì như vậy nên anh mới bảo Lục Nghiêu dẫn cô tới đây! Lý do này thực sự là..

Ninh Kiều Kiều run giọng nói: "Vậy bây giờ anh có thể buông tôi ra, để tôi trở về không?"

Nhìn kìa, bây giờ cô có thể đi không?

"Buông cô ra?"

Đôi môi mỏng không chút cảm xúc của Úc Thiếu Mạc thật sự rời khỏi mí mắt của Ninh Kiều Kiều, anh lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

Ninh Kiều Kiều gật đầu, lấy hết dũng khí nói: "Tôi không có chuẩn bị hành lý, bây giờ anh cho tôi về được không? Ngày mai tôi còn phải đi tìm việc.. Dù sao thì anh cũng không định đưa tôi đi công tác."

Anh chỉ vì chút nho mà tùy hứng muốn gặp cô, vậy bây giờ lòng hiếu kỳ cấp cao của anh đã được thỏa mãn, anh có thể để cô đi được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK