Vừa rồi cô hỏi như vậy chỉ là một loại phản ứng theo bản năng mà thôi.
"Ninh tiểu thư cần gì phải từ chối nhanh như vậy, cô còn chưa hỏi tôi đưa ra giá bao nhiêu."
Giọng nói của Bạch Tuyết nghe rất tự tin, xem ra cô ta đối với giá thầu của mình vô cùng tin tưởng.
Ninh Kiều Kiều hơi giật mình, vừa định nói chuyện, đột nhiên cánh cửa phòng thay đồ bên cạnh bị người ta gõ từ bên ngoài.
"Ninh tiểu thư, cô không sao chứ?" Đó là giọng nói của nhân viên bán hàng.
Ninh Kiều Kiều giật mình, trả lời ngoài cửa: "Ra ngay."
Nói xong, Ninh Kiều Kiều lại cúi đầu nhanh chóng nói vào điện thoại di động: "Mặc kệ cô muốn tôi đi lấy cái gì, tôi cũng không có hứng thú, sau này xin cô đừng vì chuyện này mà gọi điện thoại cho tôi nữa, tạm biệt."
Cô chỉ muốn bình an vượt qua khoảng thời gian này rồi rời đi, không muốn lại gây phiền phức không cần thiết nữa.
Ninh Kiều Kiều biết rõ, Úc Thiếu Mạc không phải người cô có thể chọc vào.
Còn không đợi Bạch Tuyết nói chuyện, Ninh Kiều Kiều trực tiếp cúp điện thoại, mở cửa phòng thay đồ đi ra ngoài, lại ngây ngẩn cả người.
Đứng ở ngoài cửa chính là Lục Nghiêu!
Tim Ninh Kiều Kiều đập nhanh hơn, anh ta có nghe thấy cô nói gì trong điện thoại không?
"Ninh tiểu thư, Mạc thiếu bảo tôi bây giờ đưa cô qua."
Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt công việc.
Xem ra anh ta không nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi của cô, Ninh Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: "Được."
Có thể sớm rời khỏi thế giới xa xỉ không hợp với cô, cũng là một loại giải thoát.
Dùng thẻ của Úc Thiếu Mạc trả tiền, ngoại trừ bộ quần áo quá cỡ của Ninh Kiều Kiều, mười mấy túi còn lại đều do vệ sĩ của Úc Thiếu Mạc xách theo.
Hành động này thật sự quá khoa trương, xung quanh có không ít khách hàng đều nhìn qua, Ninh Kiều Kiều chỉ có thể cúi đầu, tránh né ánh mắt của mọi người.
Đến bãi đỗ xe ngầm Ninh Kiều Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên lại khẩn trương lên, bởi vì điện thoại di động vang lên!
Người gọi điện thoại vẫn là Úc Thiếu Mạc!
Ninh Kiều Kiều ngồi vào trong xe: "A lô?"
"Mua xong rồi?" giọng nói trầm thấp của Úc Thiếu Mạc mặc dù không có chút nhiệt độ cũng vô cũng dễ nghe.
"Ừm, mua xong rồi." Ninh Kiều Kiều nhẹ giọng đáp, bỗng nhiên lại có chút nghi ngờ hỏi: "Sao anh biết tôi mua xong rồi?"
Lúc cô trả tiền, Lục Nghiêu cũng không gọi điện thoại cho Úc Thiếu Mạc, vậy thì sao anh biết được?
"Không phải là cô không biết thẻ ngân hàng có dịch vụ thông báo qua tin nhắn chứ?"
Giọng nói trầm thấp của Úc Thiếu Mạc nghe có chút khinh thường.
"..."
Ninh Kiều Kiều sững sờ.
Thì ra Úc Thiếu Mạc nhìn thấy tin nhắn thông báo cô quẹt thẻ tiêu xài.
"Tôi.. Lát nữa tôi sẽ đến."
Ninh Kiều Kiều cũng không biết nên nói gì, mặc dù Úc Thiếu Mạc không ở trước mặt cô, nhưng cảm giác áp bách mãnh liệt này vẫn khiến cô có chút khó thở.
"Ừm." Úc Thiếu Mạc thản nhiên ừ một tiếng, cũng không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
"..."
Ninh Kiều Kiều kinh ngạc nhìn điện thoại.
Cuộc gọi này có nghĩa là gì? Đặc biệt gọi tới hỏi cô mua đồ xong chưa?
Nơi Úc Thiếu Mạc đang ở là một sân golf, được xây dựng dưới chân núi của một danh lam thắng cảnh cấp 5A, không khí vô cùng tốt.
Ninh Kiều Kiều từ trên xe xuống, bị Lục Nghiêu dẫn đi thay quần áo thể thao, lên xe đi tới trung tâm sân tennis xe tham quan.
Trên sân bóng cũng không nhiều người, Ninh Kiều Kiều chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy bóng dáng Úc Thiếu Mạc.
Mặc dù khoảng cách giữa bọn họ không tính là gần, nhưng Úc Thiếu Mạc thật sự là quá chói mắt, cả người anh dường như phát sáng trong đám đông.