Mục lục
Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Cửu căn bản không chú ý tới thần sắc hắn, trong lòng chỉ khó hiểu vì sao ngọc bội không ở trên người.

Buổi chiều thái giám đưa tới thánh chỉ sắc phong, lúc đó nàng đã nhìn kỹ chưởng ấn ngọc tỷ, cũng nghĩ lại khối kỳ lân ngọc bội kia…

Chẳng lẽ, ngọc bội không phải ngọc tỷ? Mà cũng có thể… Quân Khanh Vũ này, không phải Quân Khanh Vũ mà Thập Nhất nói…

A Cửu rũ mắt như có điều suy nghĩ. Nhưng động tác này ở trong mắt một kẻ khác, lại thành vẻ trêu đùa.

Trước ngực dị thường lạnh lẽo, A Cửu ngẩng đầu. Quân Khanh Vũ kia đã kéo ngoại sam của nàng ra, ánh mắt trào phúng cùng xem thường rơi trên người nàng.

Hơn thế đồng thời, đầu ngón tay A Cửu còn đang chế trụ lên huyệt vị xương sống thắt lưng hắn.

Quân Khanh Vũ nếu dám cử động. Nàng đảm bảo có thể khiến hắn liệt cả đời.

“Thục phi, ngươi biết trẫm ghét nhất hai loại nữ nhân không?”

“Hoàng thượng người nói.” A Cửu đón nhận ánh mắt hắn mỉm cười.

“Một loại là có tư sắc, nhưng lại tự cho mình là đúng.”

“Một loại khác?”

“A!” Hắn lần nữa nâng cằm nàng, giống như bộ dáng xem con mồi, ánh mắt phi thường chán ghét cùng xa cách, “Một loại khác chính là giống Thục phi, không hề có tư sắc, nhưng lại còn tự cho mình là đúng.”

Nói xong, trên người hắn tản ra một loại sát khí khiến cho người ta run rẩy, gần như sưu cao thuế nặng đem nàng đẩy ra, “Cút!”

A Cửu đại thở phào một cái, y phục cũng không cần chỉnh, xoay người rời đi.

Cút, nàng ước gì có thể cút càng xa.

Nếu như bị Quân Khanh Vũ này phi bỉ, nàng đêm nay sẽ cút khỏi hoàng cung .

Vừa mới chuyển thân, thanh âm chán ghét của Quân Khanh Vũ lại truyền tới, “Ngươi đứng lại cho trẫm!”

“Hoàng thượng, người muốn thần thiếp cút, hay là muốn thần thiếp đứng lại?”

“Cầm đèn, đứng bên ngoài bình phong.” Hắn chỉ tòa lưu ly hoa đăng bên cạnh rồi rút đi áo khoác, nghiêng người đưa lưng về phía A Cửu nằm trên giường.

A Cửu sinh khí, tên hỗn đản này thế nhưng lại muốn nàng cầm đèn cho hắn.

Tóc đen như thủy tiên tỏa trên gối đầu, bóng lưng gầy gò, tư thế ngủ có chút cứng ngắc, bàn tay bên người cũng vô ý thức nắm thành nắm.

Trong học thuyết, người ta nói loại tư thế này chính là biểu hiện nội tâm hắn không có cảm giác an toàn.

Đợi vài giây, A Cửu không có tâm tư quản hắn nữa, liền cầm đèn đi ra bình phong.

Mà đồng thời, người ngủ say bên trong lập tức ngồi dậy, tức giận nhìn chằm chằm bóng dáng A Cửu chiếu qua tấm bình phong. Mặt hắn như trước vẫn đỏ bừng, trán rịn ra mồ hôi hột chưa hoàn toàn lau đi.

A Cửu tắt đèn, ngồi xuống bàn.

Bên trong đèn có long diên hương, không lâu sau khiến nàng cảm thấy choáng váng, liền ghé vào bàn ngủ.

Trong lúc mơ màng, nàng tựa hồ đã mộng một giấc.

Trong mộng, có một tảng lớn xanh thẳm, lại còn có một tảng lớn trắng toát, huyến lệ đan một mảnh trời sạch sẽ, cùng bích lục thảo nguyên.

Nàng đứng trên dốc đá, phía không xa hình như có thứ gì đó đang hướng nàng mà đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK