Có thể nói chuyện, xem ra không phải quỷ.
A Cửu áp trên người Quân Khanh Vũ, một tay che môi hắn, một tay cầm chủy thủ, cảnh giác nhìn chằm chằm phía trước.
Người kia nói, “Đem vật kia cho ta.” mà không phải là người, vậy thì rất hiển nhiên, hắn không phải tới cứu người, cũng không phải tới giết người.
Chỉ là muốn vật.
Trong rừng vắng vẻ, đầy trời ô bay lượn đã biến mất, chỉ còn lại người kia yên tĩnh đứng xa xa.
Nhưng mà, trong không khí lạnh lùng, A Cửu rõ ràng còn nghe thấy tiếng động của những người khác đang ẩn núp trong bóng tối.
“Xin hỏi các hạ muốn cái gì?”
“Trong tay ngươi, kỳ lân ngọc.”
A Cửu cả kinh, người này làm thế nào biết?
Hơn nữa hắn muốn ngọc bội kia làm gì? Quan trọng hơn chính là, nàng sẽ cho sao? Hiển nhiên không bao giờ!
“Ngươi dám cho hắn.”
Dưới thân, Quân Khanh Vũ đã nghe được thanh âm.
A Cửu vừa định làm cho hắn câm miệng, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay Quân Khanh Vũ đột nhiên nóng lên.
Hơn thế đồng thời, thân thể hắn cũng mất tự nhiên nóng rực, ở trong gió lạnh run lẩy bẩy.
Cúi đầu nhìn lại, A Cửu phát hiện bên môi Quân Khanh Vũ tràn ra máu tươi đỏ sẫm.
“Ngươi…” A Cửu cúi gần ngửi, phát hiện hô hấp hắn dồn dập, trong không khí có một loại mùi thơm lạ lùng, “Quý phi của ngươi hạ dược ngươi?”
Quân Khanh Vũ đỏ mặt, thống khổ cắn môi, “Từ trên người trẫm lăn xuống đi.”
A Cửu rùng mình, cảm giác được phía dưới thân thể hắn rõ ràng biến hóa.
A Cửu xoay người nhảy xuống, Quân Khanh Vũ vội vận khí muốn ức chế cảm giác nóng rực, ai ngờ vừa mới vận khí, một ngụm máu tươi lập tức phun ra.
A Cửu nhìn tình huống hiện tại của hắn, xung quanh lại có phục binh. Nếu cứ tiếp tục như vậy không có biện pháp, hắn nhất định sẽ mất máu mà chết.
Nhìn người mặt nạ kia cũng không có tiến lên, A Cửu bất chấp mang Quân Khanh Vũ nhảy lên ngựa, quất roi mà chạy.
Năm hắc y nhân cầm kiếm từ trên trời bay xuống, chủy thủ trong tay A Cửu ném ra, xuất hiện một tuyết quang, chặt đứt yết hầu năm người rồi lại quay trở về tay nàng.
“Bọn họ nhiều người… Khói lửa, tìm Tả Khuynh.”
Không biết Mạc Hải Đường kia cho hắn uống cái dược gì mà Quân Khanh Vũ càng muốn khống chế lại thổ huyết càng lợi hại hơn.
A Cửu mò lấy trong tay áo hắn, quả nhiên có một chỉ khói lửa!
Giật rụng kíp nổ, ném về phía không trung, pháo hoa màu tím trong nháy mắt nổ tung, chiếu sáng toàn bộ đêm tối.
Người đeo mặt nạ hiển nhiên không ngờ thân thủ A Cửu lại như vậy, thậm chí còn có pháo hoa triệu người, lập tức dùng khinh công chạy như bay mà đến.
Ô trong tay người nọ nhanh như chớp chém về phía A Cửu.
Người nọ tựa hồ vô cùng vội vã muốn cướp ngọc bội, cho nên sát khí mới thập phần sắc bén. A Cửu khẽ cả kinh, chiêu thức thật ác độc, sau đó xoay người, đành dùng cánh tay chặn lại.
Người đeo mặt nạ chớp nhoáng đã tới trước người nàng. Nhưng trong nháy mắt khi muốn chặt đứt cánh tay A Cửu, lại đột nhiên phát ra một tiếng hô nhỏ, “Là ngươi.”
Ô lúc này xoay tròn trở về, người đeo mặt nạ vững vàng đứng trên bạch ô, tóc đen bay lượn, uyển như quỷ mỵ, bình tĩnh nhìn A Cửu.
Cách đó không xa, vài ngọn đèn dầu lóe lên, người đeo mặt nạ giơ tay ngăn cản thuộc hạ phía sau, “Không cần đuổi theo.”
Danh Sách Chương: