Mục lục
Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước xe ngựa, Cảnh Nhất Bích mặc áo choàng trắng đón gió, phong tư lỗi lạc, tuyệt thế khuynh thành.

A Cửu dừng một chút bước chân, đột nhiên không dám đi tới, đáy lòng có một loại tội ác, có một loại tự trách.

Nàng đã từng đáp ứng Thập Nhất, nàng sẽ không rời không bỏ hắn.

Nàng cũng chỉ nghĩ bồi hắn cả đời.

“Nương nương, ngươi hôm nay tinh thần có chút không tốt.”

Thanh âm như gió mát kéo tới, A Cửu khổ sở ngẩng đầu, nhưng không nhìn ánh mắt hắn, “Tối qua không nghỉ ngơi tốt.” Nói xong, chột dạ lên xe ngựa, lại thấy Cảnh Nhất Bích còn chưa đi lên, trong lòng lộp bộp nhảy nhót, chẳng lẽ, Quân Khanh Vũ cũng đến?!

“Bích công tử, chúng ta đi trước đi. Mộ Dung Tự Tô sợ rằng đã đến.”

“Nương nương không đợi hoàng thượng?” Ánh mắt Cảnh Nhất Bích lơ đãng rơi vào cổ nàng, tựa hồ thấy cái gì đó, ánh mắt không khỏi ngẩn ra, “Nương nương hôm qua nói ngươi sẽ chơi cờ thưởng trà, mà hoàng thượng lại cực kỳ tinh thông cờ vây.”

A Cửu thân thủ che cổ, nơi đó là tối qua Quân Khanh Vũ thô lỗ cắn xé lưu lại dấu vết. Nàng vội đem khăn lụa lấy ra, làm cổ áo che cản dấu vết.

“Chơi cờ không nhất định là cờ vây.” A Cửu vừa muốn giải thích, lại thấy Quân Khanh Vũ chậm rãi từ đằng xa đi tới, dưới ánh mặt trời, tuấn mỹ thế nhưng âm trầm dọa người, giống như đem toàn bộ băng tuyết Đế đô quét lên, tử đồng đảo tới đảo lui trên người nàng liếc một cái, sau đó lãnh lệ nhìn xe ngựa.

A Cửu giật mình, vô thức nắm chặt tay, sau đó híp mắt, thẳng thắn vờ ngủ.

Chỉ chốc lát hắn lên xe, ba người đồng hành, bầu không khí trước sau như một xấu hổ, nhưng thật ra thỉnh thoảng hai người bọn họ cũng nói mấy câu, mà A Cửu lại không có tâm trạng nhàn rỗi đi nghe.

Toàn thân đứng ngồi không yên, mặc dù đã nhắm mắt nhưng vẫn cảm giác được ánh mắt Quân Khanh Vũ thăm dò nhìn chằm chằm nàng.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, Cảnh Nhất Bích trước xuống xe ngựa, thế là bên trong cũng chỉ còn lại hai người.

Cảm giác được áp bách kéo đến, A Cửu vô thức hướng bên trong co rụt lại, bả vai đột nhiên bị người chế trụ, đau đến nỗi khiến nàng thình lình mở mắt, chống lại ánh mắt Quân Khanh Vũ đông lạnh.

“Tối hôm qua ngươi ở đâu?”

“Phương hoa viên.” Nàng như thế trả lời, tư thế đối mặt hắn ở trên thế này làm nàng nhớ lại tình cảnh tối qua… Bất an, khủng hoảng và tự trách lại lần nữa lan tràn trong lòng.

“Vậy ngươi tối hôm qua đối trẫm làm cái gì?”

Sắc mặt hắn còn vẻ sau say rượu mà tái nhợt, đầu óc hỗn loạn, tối hôm qua mơ mơ hồ hồ nghe thấy một nữ tử kêu tên hắn, nhưng khi tỉnh lại lại thấy ở cung điện của chính mình.

Tả Khuynh nói, tối hôm qua hắn uống rượu say, Thục phi nương nương vì hắn cởi áo rửa mặt, sau đó đưa hắn trở về.

Nhưng không biết vì sao… lại luôn cảm thấy thiếu cái gì đó?

“Ngươi uống rượu say, ói ra đầy đất, ngay cả cái đệm cũng bẩn.” Nàng tránh được ánh mắt hắn xem kỹ, nhìn về phía một bên, thân thể bị hắn đè nặng không thể nhúc nhích, thậm chí cảm thấy hô hấp còn khó khăn.

“Kia… Trẫm có nói qua cái gì không?”

“Có. Ngươi nói bẩn muốn chết!”

“Vì thế ngươi cởi y phục trẫm?” Hắn hít một hơi khí lạnh, “Hồ cừu đệm kia ngươi làm bẩn?”

“Hoàng thượng, thần thiếp không dám.”

Hắn quả nhiên hoàn toàn không nhớ rõ, mơ hồ rõ ràng trong quá trình hắn tựa như một đứa nhỏ tìm kiếm, không hô một tiếng tên nàng, không phải Thục phi, mà là Mai Nhị.

Phản ứng như vậy, chỉ là bản năng sinh lý của một thiếu niên, có thể nói giống như mộng.

Nghĩ tới đây, A Cửu thở dài một hơi, hắn rốt cuộc cái gì cũng không biết, đáy lòng có một loại khó hiểu thất lạc.

Bởi vì, nàng hô tên hắn cả đêm…

A Cửu cắn môi, tại sao mình lại thất thần? Nàng buôn bán lời, tối qua được cùng bạch nam ngủ một chỗ.

“Hồ cừu ở đâu?” Bả vai lại một trận đau nhức, Quân Khanh Vũ ánh mắt nhiễm tức giận, “Ngươi lấy ra đây, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

“A?” A Cửu cho là mình nghe lầm.

Bỏ qua chuyện cũ… Sắc mặt hắn khó coi như vậy, căn bản nguyên nhân bởi vì tối qua nàng làm hư đệm hồ cừu của hắn?

“Ném.”

“Ngươi! Mai Tư Noãn!”

Hắn mỗi lần thật sự tức giận sẽ trực tiếp kêu tên nàng —— Mai Tư Noãn.

“Đừng tưởng trẫm hiện tại với ngươi không có biện pháp, đem nó lấy ra.”

“Đã ném đi, ta tới chỗ nào lấy.”

Nàng ném cái gì chứ, căn bản là trực tiếp đốt.

“Cho dù có ném đi, ngươi cũng phải nhặt về cho trẫm.”

Giọng nói tức giận nặng nề, tựa hồ rất xúc động.

“Không nhớ vứt ở đâu. Ngươi bảo ta đi nhặt, ta nhặt ở đâu?” Bả vai bị hắn nắm chặt, A Cửu cảm thấy khó hiểu sợ hãi, đưa tay lên muốn thử đẩy hắn, “Không phải chỉ là hồ cừu thôi sao, ngươi cần gì cứ chấp không buông tha.”

Lời nàng nói tựa hồ càng chọc giận hắn, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, thân thể lập tức bị kéo lên xe.

“Thả ta!”

Nàng căm phẫn ngẩng đầu nhìn hắn.

Bên trong, không khí ngưng tụ sát ý, tựa như mưa đá muốn cuốn phăng tất cả.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Đáy mắt hắn, có một tia chán ghét, có một tia sát ý.

Nhìn nàng quật cường, trong mắt không một tia khiếp sợ, Quân Khanh Vũ hận không thể băm nàng ra làm nhiều mảnh.

Hai người vẫn duy trì tư thế đối địch mờ ám như thế, thẳng đến khi mành xe bị kéo lên. Cảnh Nhất Bích đứng ngoài thử ho khan một tiếng.

A Cửu dùng lực thoát khỏi kiềm chế, sau đó cơ hồ như chạy trốn mà nhảy khỏi xe ngựa, theo bản năng trốn ra sau Cảnh Nhất Bích, trừng mắt nhìn Quân Khanh Vũ.

Quân Khanh Vũ bị đẩy nên hơi lảo đảo, lại nhìn đến nàng trốn sau lưng Cảnh Nhất Bích, sắc mặt càng đen thui.

“Hoàng thượng, phía trước truyền tin, Mộ Dung Tự Tô đã đến.”

Cảnh Nhất Bích quay đầu nhìn A Cửu, “Nương nương, chúng ta chỉ có thể đưa đến đây. Phía trước có người của Mộ Dung Tự Tô.”

A Cửu gật đầu, khuôn mặt Cảnh Nhất Bích luôn làm nàng thấy yên tâm.

“Ngươi thực sự không cần dẫn theo người?”

Ngữ khí Cảnh Nhất Bích có phần hơi lo lắng. A Cửu nói hôm nay sẽ chơi cờ phẩm trà, nhưng mà về phần này nàng lại không thông thạo. Hơn nữa xem bầu không khí trong xe ngựa vừa nãy, hắn khẳng định Quân Khanh Vũ sẽ nhất định không đi.

“Không cần. Ta có thể.” A Cửư quay đầu nhìn Quân Khanh Vũ sắc mặt vẫn như cũ xanh xám, “Hoàng thượng, ba ngày sau, thỉnh người thực hiện lời hứa.”

Khuôn mặt nàng tươi cười, nhưng ngữ khí lại mang theo sự xa cách như lần đầu tiên gặp mặt.

Quân Khanh Vũ hơi nhíu mi, lãnh đạm nói, “Thục phi, nếu chuyện này không thành, toàn bộ Mai Ẩn điện của ngươi sẽ phải bỏ mạng.”

Nhìn bầu không khí giữa hai người lại gia tăng bất hoà, Cảnh Nhất Bích bất đắc dĩ đi đến trước người A Cửu, “Nương nương, vi thần tiễn người một đoạn, có một số việc cần nói, có lẽ sẽ hỗ trợ phần nào.”

Quân Khanh Vũ thấy vậy liền tựa vào vị trí, đầu quay qua một bên, không để cho bất kỳ ai thấy được sắc mặt, nhưng bạc môi nhẹ mân lại tỏ rõ sự mất hứng.

A Cửu chỉnh lại y sam, sau đó tiêu sái cùng Cảnh Nhất Bích đi vào trong đoàn người.

Thân hình hắn cao gầy, thỉnh thoảng lại hơi nghiêng, tránh cho người khác va vào nàng.

Bởi vì rất gần, cho nên A Cửu rõ ràng có thể ngửi được mùi hoa lan thoang thoảng trên người hắn.

Cảm giác như vậy, làm A Cửu vô pháp dời đi ánh mắt, thẳng đến khi Cảnh Nhất Bích qua lại, nàng mới vội vàng cúi đầu, che đi hai gò má đỏ ửng.

“Nương nương, hoàng thượng thường ngày rất ít khi tức giận.”

Hắn không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng mà quen biết Quân Khanh Vũ nhiều năm như vậy, hắn hiểu rõ Quân Khanh Vũ là một thiếu niên vô cùng ẩn nhẫn.

Nhưng mà gần một tháng qua, Quân Khanh Vũ có nhiều lần suýt không khống chế được cảm xúc. Mà ánh mắt cùng hành động ban nãy, có thể nói là lần đầu tiên Cảnh Nhất Bích nhìn được.

A Cửu thở dài: “Hôm qua ở Phương Hoa viên, chỉ là không cẩn thận làm bẩn hồ cừu trên nhuyễn tháp mà thôi…”

Cảnh Nhất Bích đi phía trước hơi dừng cước bộ, tựa hồ đoán được Quân Khanh Vũ vì sao tức giận, “Hôm qua, là ngày mất của mẫu thân hoàng thượng.”

Cảnh Nhất Bích nói mẫu thân, không phải mẫu phi.

“Vậy hồ cừu…”

“Tất cả mọi thứ trong Phương Hoa Viên đều là di vật của mẫu thân hoàng thượng. Mười mấy năm qua, hoàng thượng đều vô cùng trân quý. Thậm chí còn không cho phép bất luận kẻ nào được bước vào. Nửa tháng trước, hoàng thượng có làm mất một khối ngọc bội, nghe nói là từ khi sinh ra đã mang theo bên mình, ý nghĩa vô cùng quan trọng.”

Di vật?

Tâm A Cửu đột nhiên căng thẳng, bỗng nhớ lại những lời đau thương và tuyệt vọng hôm qua hắn nói với nàng…

“Hoàng thượng thấy thẹn trong lòng, cho nên càng thêm bảo vệ hết thảy. Nương nương vứt đi hồ cừu, lại tìm không được, cho nên hoàng thượng càng thấy mình vô năng, không có cách bảo vệ những di vật ấy.”

“Bích công tử, hoàng thượng mấy tuổi thì vào cung?”

“Nương nương sao có thể biết?”

“Hoàng thượng hôm qua uống say đã nói.”

A Cửu cúi đầu, nhỏ giọng mở miệng.

“Hoàng thượng nói?” Cảnh Nhất Bích dừng chân, đáy mặt xẹt qua một tia khó có thể tin.

Chuyện năm ấy, hoàng thượng chưa từng đề cập với bất kỳ ai, kể cả người con gái hắn thích. Vậy mà bây giờ, hắn lại nói cho nàng?

Ánh mắt nhìn A Cửu mang theo thâm ý khác biệt cùng sự tìm tòi nghiên cứu, “Sau khi mẫu thân hoàng thượng qua đời, người mới được đưa vào cung. Năm đó hoàng thượng bảy tuổi.”

“Bảy tuổi?”

Tất cả huyết mạch trong cơ thể A Cửu đều ngưng trệ.

Bảy tuổi… Hắn nói trước khi vào cung, mẫu thân hắn đã coi hắn như nữ hài tử để dạy dỗ.

Hắn nói, hắn ghét phải lặn lội đường xa, ghét những căn phòng ẩm mốc…

Một con người tôn quý đứng đầu Quân quốc, lúc trước rốt cuộc đã phải trải qua những gì?

A Cửu đột nhiên cảm thấy chính mình đã sai!

Hắn nói, Mai Nhị, ngươi có hay không muốn bảo hộ một người? Chính bản thân nàng ban đầu còn không rõ lắm hắn muốn bảo hộ người nào. Nhưng bây giờ nàng rốt cuộc đã hiểu. Mười mấy năm qua, thứ mà Quân Khanh Vũ muốn bảo hộ, duy nhất chỉ có tất cả di vật của mẫu thân hắn! Mà di vật lại hai lần bị huỷ, hơn nữa đều huỷ trong tay nàng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK