“Hoàng thượng, đây là Đường nhi tự mình nhưỡng mỹ nhân lệ.” Mạc Hải Đường ngồi ở trong lòng Quân Khanh Vũ, một tay quấn quít cổ hắn, một tay cầm cái chén bích lục.
Môi đỏ mọng nhẹ nhàng muốn đặt lên môi của hắn. Quân Khanh Vũ nghiêng đầu tránh né, rót ra một chén khác tự mình uống vào.
“Đường nhi, rượu này có điểm liệt.”
Hắn cười nhạt, lông mày và lông mi dưới ánh sáng dạ minh châu nhu hòa so với cô gái trong ngực còn mỹ lệ hơn mấy phần.
“Vậy hoàng thượng ăn chút sẽ tỉnh rượu.”
Nhìn nàng uy một miếng bánh ngọt, hắn cũng không có cự tuyệt.
Thấy tất cả, A Cửu đến là muốn khởi, Quân Khanh Vũ này đi Mai Ẩn điện, đừng nói ăn cái gì, ngay cả trà đặt bên môi cũng không uống một hớp.
Đột nhiên nhớ tới, nguyên lai là do hắn ghét bỏ Mai Ẩn điện của nàng! Bằng không ngày đó mắt cũng không giống gấu mèo, ngay cả rửa mặt cũng thèm. Cảm tình đêm đó hẳn căn bản không ngủ đi!
A Cửu ngồi ở chỗ cao, cúi đầu dùng vải nghiêm túc chậm rãi cuốn lấy ngón tay mình. Nếu như muốn lấy vật kia, thì phải hảo hảo bảo vệ khớp tay. Dư quang liếc đến hai người trên nhuyễn tháp phù dung, y sam nữ tử đã chảy xuống, lộ ra cảnh sắc kiều diễm.
Màn che hồng nhạt từ từ hạ, A Cửu dọc theo xà ngang ngồi xổm phía trên màn phù dung, có thể thấy rõ ràng Mạc Hải Đường đang từng chút từng chút một cởi bỏ y sam Quân Khanh Vũ.
Chỉ bạc trong tay A Cửu khẽ động, đem y sam ngoài màn kéo vào trong tay. Nhưng mà, không có ngọc bội!
Nàng ló đầu nhìn về phía trong màn, Quân Khanh Vũ đang tà mị tựa ở đầu giường, sợi tóc rơi lả tả như liên, mắt phượng biếng nhác tựa mèo, tiếu tựa phi tiếu bên môi càng làm hắn phát ra vẻ âm nhu không nói lên lời.
Mà trên nửa thân trần kia, quá rõ ràng lộ ra khối ngọc bội, da thịt tuyết sắc, ngọc bội xanh biếc, ở trong không khí ái muội đan vào thành một mảnh cảnh sắc.
Lấy thế nào đây? A Cửu bất định chủ ý, lại đột nhiên nghe thấy thanh âm hắn trầm thấp truyền đến.
“Đường nhi tắt đèn.”
Tắt đèn! A Cửu trong mắt sáng ngời, ở lúc Mạc Hải Đường đứng dậy tắt đèn, trong nháy mắt quyết đoán từ xà nhà nhảy xuống, sau đó cởi ra miếng vải trong tay, đánh ngất Mạc Hải Đường rồi tiến vào màn che.
Trong bóng tối, nàng có thể cảm nhận được tư thế Quân Khanh Vũ bất biến dựa vào chỗ cũ.
“Hải đường.”
Hắn nhẹ kêu một tiếng, tựa đang thở dài.
Mà đồng thời, A Cửu cảm giác được một đạo kích phong sau lưng mà đến, chỉ hướng huyệt đạo của mình.
Hắn muốn điểm huyệt nàng? A Cửu bất định chủ ý.
Nếu như nàng né tránh, Quân Khanh Vũ sẽ hoài nghi. Mà nàng, cũng sẽ đánh mất cơ hội có được ngọc bội.
Chợt lóe niệm một ý nghĩ, A Cửu quyết định hơi chút thiên khai thân thể, sau đó hướng trên người hắn đè xuống, ngay khi tay nàng vừa chạm đến ngọc bội, Quân Khanh Vũ tựa hồ đã có liệu định, giữ lấy tay nàng, xoay người đem nàng ngăn chặn.
A Cửu thầm nghĩ không tốt, nhanh như vậy liền phát hiện. Nhưng mà lại cảm nhận được đối phương mang theo tửu khí nồng đậm thở dốc áp sát trên người nàng, nhiệt độ cơ thể phả ra nóng rực.
Thậm chí lực đạo chế trụ cổ tay còn gia tăng, khiến nàng đau đến ngẩn ra.
Danh Sách Chương: