Mục lục
Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Cửu cả kinh, bất chấp tất cả mà phóng chủy thủ trong tay ra, ở lúc hồng ô bay vào thủy tạ, từ trên không trung xuyên qua, cắt thành hai đoạn.

“Hắn thực sự tới.”

Nhìn chủy thủ trên không trung xẹt qua.

Quân Khanh Vũ nhướng mày cười, tựa hồ quên đi chính mình đang nguy hiểm, quay đầu hướng Cảnh Nhất Bích nói.

Mành sa phất qua khuôn mặt hắn, cặp con ngươi màu tím hiện lên mị hoặc và tiểu ý thắng lợi. A Cửu chống lại ánh mắt kia, trong lòng đột nhiên cả kinh biết mình bị hắn phát hiện. Chủy thủ thu hồi bay vào tay, vội vàng lẩn trong bóng tối.

Nhìn A Cửu đào tẩu, Quân Khanh Vũ vội rút kiếm trong tay ra, nhanh chóng đuổi theo.

Mà mấy ám vệ khác cũng lần lượt đi ra cùng người đeo mặt nạ đối chiến.

Mặc dù không có khinh công, nhưng vượt nóc băng tường đối với nàng mà nói bất quá cũng chỉ chuyện nhỏ. Huống hồ cả ngày nay tìm hiểu nàng đã sớm quen thuộc với phụ cận phố lớn ngõ nhỏ.

Thấy Quân Khanh Vũ đuổi theo, Cảnh Nhất Bích đầu tiên là sửng sốt, lát sau mới phản ứng được, dẫn người đuổi theo.

Đế đô đêm nay, toàn thành đều treo đầy hồng sắc đèn lồng, chập chờn dưới ngọn đèn dầu. Thân ảnh A Cửu giống như một con mèo đen, cấp tốc biến mất chỗ ngọn đèn dầu, tĩnh tĩnh đứng trong bóng tối, nhìn Quân Khanh Vũ có chút ảo não ngưng mắt tứ tìm.

Phía sau đột nhiên có người im lặng đi tới. A Cửu xoay người, chủy thủ trong tay bay ra. Người nọ nghiêng người, khó khăn lắm mới tránh thoát, lại bị A Cửu trong nháy mắt đặt chủy thủy tại yết hầu.

Trong bóng tối, nàng ngửi thấy một cỗ hương vị quen thuộc, thậm chí hô hấp mềm nhẹ của đối phương kia cũng rất quen thuộc.

“Thập Nhất.”

Tay phóng sờ lên mạch đập hắn. Rất chân thật.

Cảnh Nhất Bích bình tĩnh nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Rõ ràng không nhận thức, lại hai lần cứu hắn. Thế nhưng đều kêu một cái tên xa lạ —— Thập Nhất!

“Cửu công tử, ngươi đi nhanh đi. Hoàng thượng sớm đã sai người mai phục muốn bắt ngươi.”

Thanh âm hắn ôn hòa, gọi một tiếng Cửu công tử, là tôn xưng của nàng.

“Ta biết.”

A Cửu cười nhạt, đem chiếc hộp đã được chuẩn bị tốt đưa cho Cảnh Nhất Bích, “Này. Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ.”

Cảnh Nhất Bích giật mình đứng tại chỗ cũ, bên môi tươi cười cay đắng.

Người này là người điên sao? Biết rõ nơi này có người mai phục, lại không chú ý đến nguy hiểm mà còn đến nói một tiếng sinh nhật vui vẻ, cùng đưa cho hắn một món lễ vật.

“Cám ơn hảo ý Cửu công tử. Nhưng mà vô công bất thụ lộc. Huống hồ Cảnh Nhất Bích cũng không phải là Thập Nhất mà công tử tìm. Sợ rằng phần lễ vật này cũng là đưa cho hắn đi.”

A Cửu không nói gì, tay vẫn cầm lễ vật, chấp nhất đưa Cảnh Nhất Bích.

“Kia… Cửu công tử có thể hay không nói cho Cảnh Nhất Bích biết, Thập Nhất đó rốt cuộc là ai?”

“Hắn cùng ngươi có lam sắc như nhau, lệ chí như nhau, cái mũi như nhau, bờ môi như nhau. Còn có, hôm nay cũng là sinh nhật hắn.”

Thoáng nhìn thân ảnh Quân Khanh Vũ, nàng lật người nhảy lên nóc nhà, ôn hòa cười, thanh âm có chút khàn khàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK