Phảng phất tựa như có vô số khói lửa màu tím trong mắt hắn… Mê huyễn mà mỹ lệ…
A Cửu ngưng mắt, trong lịch sử nghe nói hắn hai mươi lăm tuổi sẽ chết… Ngực nàng chợt trầm xuống.
Lại không để ý đến khóe môi hắn chế nhạo, “Có phải hay không tất cả sát thủ đều có biểu tình lạnh lùng như vậy?”
Lời vừa dứt, vô số mưa tên sát người mà qua, mấy lần suýt trúng bọn họ. Truy binh càng ngày càng nhiều, mà Quân Khanh Vũ vẫn còn tâm tư “Hỏi – đáp”.
A Cửu nhướn mi, trong mắt lướt tiểu ý trên mặt hắn, như phiên hồng xẹt qua mặt hồ, liễm diễm mà kinh diễm. Trong lúc nhất thời, khuôn mặt vốn tươi cười Quân Khanh Vũ thậm chí có một tia kinh ngạc.
Sát thủ này… Cười đến quá yêu dị.
A Cửu hai tay đặt trên lưng hắn, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Sai, lúc sát thủ hoàn thành nhiệm vụ, sẽ cười.”
Mà nhiệm vụ hiện tại của nàng, chính là đẩy hắn xuống, làm bia đỡ đạn.
“Ngươi dám!”
“Ta dám.” Nàng cười, ngữ khí thập phần nghiêm túc.
“Ngươi dám…”
“Hành thích vua sao?” A Cửu nhíu mày, quan sát Quân Khanh Vũ, “Nếu như ngươi thực sự là Quân Khanh Vũ, thì cho dù bây giờ ta có đẩy ngươi xuống, ngươi cũng không chết được.”
“Vì sao không chết được?”
Phía sau truy binh trên trăm, đều mang binh khí đầy đủ, chạy như bay mà cũng gần trở thành tổ ong vò vẽ. Vậy mà A Cửu đáng chết này lại nói là không chết được sao??!
“Bởi vì, tử kỳ của ngươi không phải hôm nay.”
Nói xong, nàng không chút khách khí đẩy hắn về hướng truy binh, hơn thế đồng thời nhảy khỏi ngựa, đu lên đỉnh cây đại thụ chọc trời, thân thể như quỷ mỵ trong nháy mắt biến mất.
Nếu ngươi thực sự là Quân Khanh Vũ, vậy sáu năm sau ngươi hẳn mới chết…
Thân ảnh Quân Khanh Vũ trên không đột nhiên xoay tròn, nhẹ nhàng đáp trên mặt đất. Kiếm khí ngân bạch quang trong tay áo bật ra, nháy mắt đã chặt đứt hàng loạt trận mưa tên, truy binh kêu thảm thiết một tiếng rồi lập tức ngã xuống.
Trong màu đỏ tán loạn, hắn đứng chắp tay, nhếch môi cười nửa miệng. Gió bắc lạnh lùng thổi qua thi thể trước mắt.
Đối mặt với sát khí đáng sợ, bóng lưng như tùng đứng ngạo nghễ kia. Truy binh nhất thời đều dừng lại, không dám tiến lên nửa bước.
Mắt phượng tà tà nhìn hướng A Cửu biến mất, môi không tự chủ được nhếch lên, như hoa như ngọc, nhưng lại là một đóa anh túc cực kỳ nguy hiểm.
Tử kỳ của ngươi, không phải hôm nay.
Không phải hôm nay, vậy là bao giờ?
Phía sau tiếng kêu thảm thiết lần nữa lại vang lên. Không khí tràn ngập huyết tinh, sau nháy mắt lại khôi phục yên lặng. Quân Khanh Vũ lúc này mới chậm rãi quay đầu, đã thấy hai thiếp thân thị vệ của mình đuổi kịp. Theo sau chính là hộ quân thiết sam đỏ tươi.
Mà hai bên, tất cả sát thủ đều ngã xuống.
“Tả Khuynh, hộ giá tới chậm.”
“Hữu Danh, hộ giá tới chậm.” Hai thanh y nam tử quỳ trên mặt đất, thấp giọng nói.
Quân Khanh Vũ không nhìn bọn họ, xua xua tay, sau đó xoay người tiếp tục xem phương hướng A Cửu biến mất, ánh mắt u lãnh. ( Nhất kiến chung tình, ca đang tương tư tỷ ấy chăng? :v )
“Hoàng thượng, những người này xử trí như thế nào?” Tả Khuynh tiến lên một bước, nhẹ giọng hỏi.
Đôi tay thon dài sạch sẽ, khẽ đưa ngang ra bên ngoài, tuấn mỹ mặt lãnh đạm cùng tàn nhẫn. Hắn xoay người bước lên xe ngựa nghênh tiếp, tới cửa, lại bất ngờ dừng lại, “Có biết, quân quốc có một người gọi là A Cửu sát thủ?”
Tả Khuynh cùng Hữu Danh hai mặt nhìn nhau, trong lòng e ngại đồng thanh nói, “Tỳ chức sẽ đi thăm dò.”
Xe ngựa ly khai, lập tức lục sắc bột phấn từ đâu rơi xuống đống thi thể, trong nháy mắt, tất cả thi thể sát thủ đều hóa thành một đám cỏ xanh, dung nhập trong bùn đất, không chút nào dấu vết.
Hóa thi phấn!? Hủy thi diệt tích?!
A Cửu từ sau cây cổ thụ đi ra, nhìn hướng Quân Khanh Vũ ly khai.
Danh Sách Chương: