• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đêm Trung Thu năm đó có lẽ là đêm Trung Thu dài nhất trong đời Mạc Lưu Ly.Nàng nằm trên chiếc giường rộng lớn và êm ái, cơ thể chòng chành theo từng động tác của Trịnh Hàn.

Từng tấc da thịt nàng đều nhiễm màu phiếm hồng, một vài nơi còn lưu lại dấu vết hoan ái đỏ thẫm, vừa đáng thương, lại vừa mê hoặc lòng người.Xuân dược trong cơ thể của Trịnh Hàn đã mất tác dụng từ lâu, nhưng hắn vẫn không thể nào khống chế được khao khát và ham muốn của chính mình đối với Mạc Lưu Ly.

Càng đắm chìm trong cơ thể nàng, hắn càng muốn trói chặt nàng bên cạnh mình, mong cho đêm nay dài thật dài, dài đến vô tận.Bởi vì sáng ngày mai, thức dậy, hắn sẽ là Xung vương Trịnh Hàn, còn nàng là Quận chúa Mạc Lưu Ly – con gái của kẻ địch mà cả đời này hắn thề sẽ không đội trời chung.Một vài canh giờ trôi qua, Trịnh Hàn ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp như tiên nữ giáng trần bên dưới cơ thể mình dần dần lịm đi.


Không biết nàng đang đi vào cơn mộng mị nào đó, hay nàng đã thấm mệt đến mức ngất đi.Ngay cả khi Mạc Lưu Ly không còn ý thức, đôi lông mày của nàng vẫn không ngừng chau chặt lại.

Rốt cuộc trong lòng nàng có bao khó chịu, phẫn uất và bi thương?Trịnh Hàn buông Mạc Lưu Ly, nhìn ngắm nốt ruồi bên dưới cánh môi đỏ mọng đã bị cắn đến sưng tấy lên.


Những ký ức năm nào lại hiện về trong tâm trí hắn.

Sáu năm rồi, không ngờ cô gái nhỏ năm nào ngồi co rúm dưới gốc cây, ngây dại nhìn con gấu đen hung hãn sắp cướp đi sinh mệnh của mình, lại trở thành một thiếu nữ xinh đẹp đến thế, quật cường đến thế!“Ta điên rồi sao? Ả là Quận chúa của nhà họ Mạc! Tỷ tỷ và phụ mẫu đã chết như thế nào? Sao ta có thể phút chốc liền quên?”Trịnh Hàn hít một hơi sâu, nhìn nữ nhân kiều diễm mà đáng thương, không còn chút ý thức nằm sóng soài trên giường mình.

Tình cảnh đêm nay giống hệt như đêm tân hôn của hắn, khiến hắn có chút ngây ngốc không biết chính mình nên làm gì.Lúc này, một bà mụ lớn tuổi đứng hầu ở bên ngoài cửa phòng của Trịnh Hàn lên tiếng nhắc nhở hắn:- Đại vương, đã quá giờ Tý, Vương phi… không thể lưu lại tẩm phòng của Đại vương.Trịnh Hàn như người tỉnh mộng, chợt nhớ ra từ lúc xưng vương lập phủ cho đến nay, Trịnh Hàn hắn vẫn luôn kiêng kỵ người ngoài, dù là thê thiếp cũng không được phép qua đêm ở tẩm phòng của hắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK