• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Dừng tay!”Tên binh lính đang khoái trá sờ loạng trên người Mộc Tràm nghe thấy mệnh lệnh như sấm từ Trịnh Hàn, bỗng chợt run rẩy lùi ra một bước.

Hai kẻ đang ghì chặt lấy Mạc Lưu Ly cũng không dám làm càn, lập tức buông tay.

Mạc Lưu Ly vừa thoát khỏi gọng kìm kia, lập tức nhào về phía Mộc Tràm, kéo lại cổ áo đã hở ra một mảng lớn của nó.

Từ trong người nó, một xấp ngân phiếu rơi đầy dưới đất.Mộc Tràm khóc lóc nức nở, ôm lấy Mạc Lưu Ly, ngay lúc này đây, nó chỉ muốn dập đầu mà chết quách đi.


Nhục nhã hôm nay nó phải chịu khiến nó không còn mặt mũi mà sống nữa.Chu Vân Nguyệt liếc nhìn Mạc Lưu Ly đang vỗ về Mộc Tràm ở dưới đất, nàng ta cúi người cầm xấp ngân phiếu lên, lạnh lùng nói:“Xem ra Vương phi và tiện tỳ này có mối quan hệ rất tốt.

Vậy số nữ trang mà muội bị mất không thể tránh khỏi liên can đến tỷ rồi!”Mạc Lưu Ly nghe thấy lời xảo trá của Chu Vân Nguyệt, ánh mắt lập tức ngập tràn lửa giận.

Nàng nắm chặt tay Mộc Tràm, quỳ ở dưới đất hướng về phía Trịnh Hàn mà phân trần:“Đại vương, hôm qua sau khi rời khỏi thư phòng của Đại vương, thiếp quay về tẩm phòng thì đột ngột có một kẻ lạ mặt mang đến cho thiếp một thỏi vàng ròng, không nói không rằng, đi không vết tích.

Thiếp đang cần tiền để có thể sống sót ở phủ Xung vương này, nên muốn đổi thỏi vàng kia ra ngân phiếu để chi tiêu, hoàn toàn không đánh cắp nữ trang của ai cả.


Thiếp cũng mất hết của hồi môn mà Phụ hoàng và Mẫu hậu ban tặng, mong Đại vương tra xét!”Mạc Lưu Ly cúi đầu dưới chân Trịnh Hàn, lời lẽ của nàng vô cùng khẩn thiết lại chân thành, khiến cho tâm hắn chợt xao động.

Trịnh Hàn rũ mi mắt nhìn Mạc Lưu Ly, định mở miệng nói gì đó, thì Chu Vân Nguyệt ở một bên đã lạnh lùng hăm dọa Mạc Lưu Ly:“Vương phi, tỷ nói dối không ngượng miệng sao? Trên đời này làm gì có chuyện phi lý như thế? Muội nhẫn nhịn tỷ để tỷ thành khẩn khai báo trước mặt Đại vương, không ngờ tỷ vẫn còn xảo trá.

Vậy đừng trách muội không nể mặt tỷ!”Chu Vân Nguyệt hất cằm ra ám hiệu cho tỳ nữ theo hầu cạnh mình là Tửu Tâm.

Tửu Tâm cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, bày ra trước mặt Trịnh Hàn và Mạc Lưu Ly.“Thưa Đại vương, nữ trang trong hộp gỗ này là của Trắc vương phi.

Nô tỳ lấy được chỗ nữ trang này ở tiệm cầm đồ ngoài chợ phiên, ông chủ tiệm cầm đồ có thể làm chứng Mộc Tràm mang số trang sức này đến đó cầm để lấy ngân phiếu và bạc lẻ.”Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm mở to mắt nhìn hộp gỗ trên tay Tửu Tâm, lập tức hiểu được toàn bộ mưu mô của Chu Vân Nguyệt.“Chu Vân Nguyệt, là ngươi bày trò hãm hại bản phi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK