Trịnh Hàn mở to mắt nhìn Mạc Lưu Ly, nghe nàng nói từng chữ rành rọt, tim hắn bỗng dưng đập loạn nhịp.
Hắn nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt trong veo dường chưa từng bị vẩn đục bởi những mưu kế hèn hạ ở hậu viện phủ Xung vương này.
Trịnh Hàn bỗng nhiên lại như một con rối, không khống chế được chính mình mà thuận theo ý Mạc Lưu Ly.“Được, Bản vương sẽ đích thân giám sát!”Chu Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ si ngốc của Trịnh Hàn, vừa sững sờ lại vừa sợ hãi.
Trịnh Hàn chưa từng dùng ánh mắt đó để nhìn bất cứ nữ nhân nào, kể cả nàng ta.
Chu Vân Nguyệt lập tức cảm thấy nộ khí trong người mình bốc lên ngùn ngụt, khiến cho trái tim trong lồng ngực nàng ta cũng đau nhói từng hồi.Chu Vân Nguyệt phất tay ra lệnh cho đám binh linh lục xét khắp tẩm phòng của Mạc Lưu Ly, Trịnh Hàn cũng bắt đầu theo dõi quá trình lục xét, từng ngóc ngách đều không bỏ qua.Đợi cho Trịnh Hàn quay lưng đi khỏi, Chu Vân Nguyệt ngồi xuống đối diện Mạc Lưu Ly, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập hận thù.“Mạc Lưu Ly, ngươi giỏi lắm, chưa được bao lâu đã có thể câu dẫn Đại vương.
Nhưng không lâu nữa đâu, ta nhất định cho ngươi nếm mùi thất bại!”Mạc Lưu Ly nhếch mép cười lạnh, không thèm đôi co với Chu Vân Nguyệt.
Trong lòng nàng lúc này chỉ không ngừng nghĩ đến Trịnh Hàn, nghĩ đến thỏi vàng kia, phút chốc tim nàng đã đập nhanh đến mức không thể kiểm soát nổi.Trịnh Hàn đi theo đám binh linh lục xét nơi ở của Mạc Lưu Ly, đột nhiên phát hiện trong rương đồ cất giấu dưới gầm giường nàng có một lọ dược nhỏ.
Tên binh lính lập tức lôi chiếc rương ra ngoài, cầm lọ dược dâng lên trước mặt Trịnh Hàn.Trịnh Hàn cầm chiếc lọ màu trắng bé xíu trên tay, nghĩ ngợi một chút, trong đầu bắt đầu có sự nghi hoặc.“Gọi thầy thuốc đến đây cho Bản vương!”Tên binh lính nhận lệnh rời khỏi viện tử của Mạc Lưu Ly, lập tức đi mời thầy thuốc ở trong quân doanh cách đó không xa.Trịnh Hàn quay trở lại vị trí chủ vị, trên tay vẫn cầm lọ dược kỳ lạ kia, ánh mắt nhìn Mạc Lưu Ly có chút dò xét.
Mạc Lưu Ly và Chu Vân Nguyệt đồng thời ngước mắt nhìn lọ dược trên tay Trịnh Hàn, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ riêng.Rất nhanh, thầy thuốc trong quân doanh đã đến diện kiến Trịnh Hàn.
Trịnh Hàn ra hiệu cho ông ta miễn lễ nghi bái phỏng, đưa lọ dược cho người thầy thuốc.Thầy thuốc hiểu ý, đưa lọ dược kia lên mũi ngửi ngửi một hồi, sắc mắt đột nhiên căng thẳng, rất khó coi.“Là thứ gì?”Trịnh Hàn duy trì giọng nói lạnh lùng, hỏi lão thầy thuốc.
Lão thầy thuốc không dám dối trá, liền thành thật thưa:“Bẩm Đại vương, là xuân dược ạ.”.
Danh Sách Chương: