• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Đủ rồi!” Trịnh Hàn đột nhiên lớn giọng.

“Chuyện lần này Bản vương tự mình xử lý, Trắc Vương phi không cần nhúng tay vào nữa!”“Đại vương!” Chu Vân Nguyệt tức giận giậm chân, Trịnh Hàn nói như vậy khác nào muốn bảo vệ cho Mạc Lưu Ly?“Câm miệng!” Trịnh Hàn quát to.

“Chuyện này còn chưa đủ náo loạn hay sao? Cả ngày các ngươi chỉ biết xào xáo, hậu viện phủ Xung vương không lúc nào yên! Lui xuống!”Trịnh Hàn nổi giận cực kỳ đáng sợ, Chu Vân Nguyệt nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của hắn, thức thời mà im bặt, không dám hé răng nửa lời.


Nàng ta dù bất mãn, cũng phải rời khỏi viện tử của Mạc Lưu Ly.Đợi Chu Vân Nguyệt khuất bóng khỏi cửa viện, Trịnh Hàn mới cúi xuống nhìn Mạc Lưu Ly đang ôm Mộc Tràm trong tay.

Hắn không nhanh không chậm nói với nàng:“Ngươi muốn thoát khỏi phủ Xung vương sao? Bản vương sẽ không để ngươi được toại nguyện!”Mạc Lưu Ly biết rõ hắn sẽ nói ra lời này, nàng không để lộ ra biểu cảm nào khác, chỉ ngồi ngây ngốc nhìn mặt đất.

Mộc Tràm lại khóc lóc bò đến dưới chân Trịnh Hàn, không ngừng níu lấy vạt áo dài, cúi đầu cầu xin:“Đại vương, xin người minh xét cho Vương phi.


Vương phi vô tội!”“Ngươi nếu muốn minh oan cho ả thì tự đến hình lao khai báo đi!”Trịnh Hàn lạnh lùng nói, rồi tung chân đá Mộc Tràm ngã ra đất.

Mạc Lưu Ly vừa nghe đến hình lao, sống lưng nàng đã lạnh toát.

Nàng có thể tưởng tượng được hết thảy nhục hình bức cung dã man nhất ở nơi đó, nàng nhất quyết níu lấy Mộc Tràm, ôm chặt nó vào lòng:“Mộc Tràm, ta không cho phép em đi.

Chúng ta từ từ nghĩ cách, em không được đi đâu hết!”Đến lúc này, Trịnh Hàn mới nhìn thấy giọt nước mắt trong suốt như pha lê chảy dọc gò má của Mạc Lưu Ly, hắn bất giác muốn đưa tay lau đi giọt lệ uất ức kia của nàng, trong lòng trỗi dậy một cơn đau âm ỉ.Trịnh Hàn cảm thấy bản thân mình như đang bị thôi miên, hắn rút ra một thỏi vàng ròng, ném xuống đất nơi Mạc Lưu Ly đang quỳ ôm lấy Mộc Tràm, lạnh lùng nói:“Đây là thưởng cho ngươi đêm trước đã hầu hạ Bản vương! Chuyện hôm nay chưa chấm dứt đâu!”Nói rồi, Trịnh Hàn rời khỏi tẩm phòng lụp xụp của Mạc Lưu Ly, để lại nàng ngơ ngác, sững sờ ngồi dưới đất, hết nhìn nén vàng kia, rồi lại nhìn theo bóng lưng vững chãi dần khuất xa của hắn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang