• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trịnh Hàn vẫn chưa nhận thức được sự xuất hiện của Mạc Lưu Ly trong thư phòng mình, Mạc Lưu Ly cũng sợ hãi mà nép ở một bên, tay nắm chặt gấu áo, không dám hó hé nửa lời.

Từ chỗ đứng của mình, nàng có thể nhìn xuyên qua bức mành mỏng tang mà thấy được cảnh tượng bên trong.Chu Vân Nguyệt dường như chỉ chào hỏi lấy lệ, rồi không thèm cúi mình mà đi thẳng đến chỗ Trịnh Hàn.

Nàng ta ngồi lên đùi hắn, hai cánh tay non mềm quàng qua cổ hắn, ánh mắt đong đưa tình tứ.

Trịnh Hàn hoàn toàn không bài xích hành động cợt nhả của Chu Vân Nguyệt, một tay ôm lấy thắt lưng nàng ta, một tay nâng chiếc cằm trắng trẻo, thanh tú:- Sao lại chạy đến đây? Có phải ở trong phòng chán chường, lại nhớ Bản vương rồi?Chu Vân Nguyệt vùi má vào vai Trịnh Hàn, cười khúc khích, nũng nịu trách móc Trịnh Hàn vài câu:- Chàng bận chuyện đại sự, chẳng quan tâm đến thiếp, thiếp cũng đâu dám làm phiền, đành phải chạy đến chỗ Vương phi giải khuây.Nói đến đây, Chu Vân Nguyệt giả vờ như đang sực nhớ ra điều gì đó, nàng ta liếc mắt về phía sau bức bình phong:- y da, thiếp quên mất ở đây còn có Vương phi.Chu Vân Nguyệt bước ra phía trước bình phong, tiến lại gần nơi Mạc Lưu Ly đang đứng.

Chu Vân Nguyệt thân thiết nắm lấy cánh tay của Mạc Lưu Ly, ỏn ẻn cười với nàng rồi dắt tay nàng vào bên trong.

Mạc Lưu Ly hơi khựng lại một chút, cảm giác sợ hãi đêm qua vẫn còn ám ảnh nàng, khiến nàng không dám đối mặt với Trịnh Hàn.

Thế nhưng, Mạc Lưu Ly cũng hiểu, nàng không thể cứ đứng sượng trân ở bên ngoài, nhìn tì thiếp và phu quân mình ân ân ái ái với nhau.- Bái kiến Đại vương.Mạc Lưu Ly cúi mình hành lễ, hai mắt vẫn không chịu nhìn thẳng vào Trịnh Hàn, hai bàn tay có chút căng thẳng mà siết lấy nhau.Trịnh Hàn liếc nhìn Mạc Lưu Ly, y phục trang sức trên người nàng vô cùng giản dị, thoạt nhìn có chút mộc mạc, nhưng vẫn toát lên vẻ băng thanh ngọc khiết, trái ngược hẳn với Chu thị luôn yêu thích những thứ xa hoa, tầm thường.


Trịnh Hàn vừa nhìn đã biết Mạc Lưu Ly hoàn toàn yếu thế trước hắn và Chu thị, bộ dạng nàng như con thỏ con bị lạc giữa đàn sói hung tợn, chỉ có thể co rúm người lại một cách nhút nhát.

Trịnh Hàn liền nhếch mép cười:- Ngươi quả nhiên là người nhà họ Mạc, hèn kém ti tiện.Mới gặp nhau ngày đầu sau tân hôn, Trịnh Hàn đã không chút khách khí mà khinh bạc Mạc Lưu Ly.

Điều này khiến cho Mạc Lưu Ly cảm thấy khó chịu và bất mãn.

Đó là chưa kể, đêm qua hắn mượn rượu giả say, hành hạ nàng suốt cả đêm, rồi vứt nàng ở gian nhà lá tồi tàn.

Cách đối xử mà hắn dành cho nàng còn thua cả nô bộc, tôi tớ.

Chừng đó hành động của Trịnh Hàn đủ để Mạc Lưu Ly nhận thức được nỗi căm hận của hắn với nhà Mạc, và sự chán ghét của hắn đối với cuộc hôn nhân chính trị này.

Tệ hại nhất là, Trịnh Hàn trút hết mọi nỗi bức xúc và thù hằn của hắn lên đầu Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly vẫn rũ hai mi mắt, đối với thái độ và hành động của Trịnh Hàn dù vô cùng bất mãn cũng chỉ có thể chịu đựng, không thể phản kháng.

Nàng điềm tĩnh nói:- Thiếp có hèn kém ti tiện đến đâu, thì cũng là Xung Vương phi mà Đại vương minh môi chính thú, dùng kiệu tám người khiêng, rước từ Kinh Thành về thành Định An.

Đại vương nếu khinh thường thiếp, chẳng phải đang tự khinh thường chính mình sao?Trịnh Hàn bật cười, không ngờ nữ tử này cũng có chút cá tính.

Chu thị ở một bên lại cau mày nhìn Mạc Lưu Ly, cảm thấy nàng quả thực ngu si không ai bằng.

Chẳng thà ăn mặc mong manh, lả lơi ong bướm, còn được Đại vương vui vẻ sủng ái vài hôm, nàng ta lại ở đây lên giọng cao ngạo lý lẽ kia cho ai nghe chứ?Trịnh Hàn nhận thức được giọng nói của Mạc Lưu Ly có chút run rẩy, nàng rõ ràng đang run sợ nhưng vẫn cố làm ra vẻ điềm tĩnh mà đáp lời hắn.


Điểm này khiến hắn cảm thấy có chút thú vị.

Hắn đến gần Mạc Lưu Ly, khuôn mặt thờ ơ lãnh đạm, chỉ có đôi mắt là tràn đầy sát khí như loài diều hâu đang chầu chực con mồi.Trịnh Hàn đưa tay nâng cằm Mạc Lưu Ly, để đôi mắt nàng đối diện với hắn.

Hắn quan sát một hồi, rồi quét mắt qua từng đường nét trên khuôn mặt Mạc Lưu Ly.

Bản chất ham mê nữ sắc vốn dĩ cắm rễ rất sâu vào con người Trịnh Hàn, chỉ là hắn luôn dùng lí trí và bản lĩnh của chính mình để khắc chế.

Trịnh Hàn nhìn kỹ gương mặt đẹp tuyệt trần của Mạc Lưu Ly, từng đường nét thanh tú, thoát tục như khiến nam tử hồn xiêu phách lạc.Trong phút chốc, Trịnh Hàn hoài nghi mục đích mà Mạc Liễn Đế phái Mạc Lưu Ly đến thành Định An để hòa thân.

Trịnh Hàn nhếch mép cười, nếu đã như vậy, hắn sẽ không bao giờ để tên cẩu Hoàng đế kia đắc ý.Chu thị đứng ở một bên, lo lắng và căng thẳng khi nhìn thấy ánh mắt thâm sâu của Trịnh Hàn khi nhìn Mạc Lưu Ly, khăn tay trong tay bỗng chốc bị nàng ta vò nhàu nhĩ.Trịnh Hàn nhìn vào đôi mắt của Mạc Lưu Ly, thoáng chốc, vẻ mặt hắn để lộ sự chán ghét cùng cực.

Đôi mắt nàng trong veo và ngây ngô, khiến hắn cảm thấy cái bóng của chính mình trong đôi mắt ấy quá mức lãnh khốc, hung tàn.Và xa lạ đến mức chính hắn cũng muốn quay đầu mà khước từ.Tim Mạc Lưu Ly đập nhanh như muốn văng khỏi lồng ngực.

Ánh mắt Trịnh Hàn lạnh lẽo như hố băng, chôn chặt thân ảnh nàng ở bên trong, nhỏ bé, bất lực và yếu ớt.Nhận thấy Trịnh Hàn và Mạc Lưu Ly cứ như vậy mà chăm chú nhìn nhau, Chu Vân Nguyệt có chút gấp gáp và hốt hoảng.

Nàng ta nhanh chóng lấy lại vẻ kiều mị lả lơi, ôm lấy cánh tay Trịnh Hàn, rồi tựa sát đôi gò đầy đặn của mình vào cơ thể hắn.- Tiện thiếp ở phủ Xung Vương quen được Đại vương cưng chiều, hành xử có chút tùy tiện, mong là Vương phi rộng lượng, không tính toán với tiện thiếp.Trịnh Hàn nghe lời này của Chu thị, môi khẽ nhếch lên.


Ái thiếp ở một bên nũng nịu dịu dàng, sao hắn còn có tâm trí để mắt đến nữ tử đớn hèn ti tiện nhà họ Mạc? Trịnh Hàn buông tay, chán ghét liếc nhìn Mạc Lưu Ly một cái rồi quay sang cưng nựng Chu Vân Nguyệt, ánh mắt vô cùng trìu mến, khác hẳn với khi hắn nhìn Mạc Lưu Ly:- Nguyệt ngoan, nàng ở đây là lớn nhất, ai dám bắt nạt nàng, Bản vương tuyệt đối không tha!Chu Vân Nguyệt ngọt ngào mỉm cười, đôi mắt lúng liếng nhìn Trịnh Hàn, rồi lại liếc nhìn Mạc Lưu Ly.

Mạc Lưu Ly lơ đãng nhìn đi nơi khác, nàng biết rõ ở nơi này, nàng là kẻ thừa thải đáng thương, làm kỳ đà cản mũi phu thê người ta ân ái.- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi quay về phòng đi, đừng lại gần khiến Bản vương chướng mắt!Trịnh Hàn nói chuyện quả nhiên rất tuyệt tình, mà Mạc Lưu Ly thực sự cũng không muốn bản thân phải để tâm đến chuyện này.

Càng tránh xa Trịnh Hàn, cảm giác an toàn của Mạc Lưu Ly càng tăng cao.

Chu Vân Nguyệt liếc nhìn Mạc Lưu Ly, ánh mắt có chút đắc ý không che giấu được.

Ngày hôm nay ở trước mặt Xung Vương, nàng ta ăn mặc điểm trang lấn át cả chính phi như Mạc Lưu Ly, mà Trịnh Hàn không có nửa lời trách mắng, trái lại còn sỉ nhục Mạc Lưu Ly.

Điều này đủ khiến Mạc Lưu Ly hiểu rõ, trong lòng Trịnh Hàn, địa vị của Chu Vân Nguyệt và nàng tựa như một trời một vực.Mạc Lưu Ly cúi người hành lễ, rồi mang theo cảm giác tủi nhục, cô đơn mà quay lưng bước đi, nàng loáng thoáng nghe thấy âm thanh ôn nhu hiếm có của Trịnh Hàn:- Mỹ nhân, bắt nàng đi chung với hạng người kia, đúng là để cho nàng thiệt thòi rồi!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK