Mạc Lưu Ly dẫn theo Mộc Tràm rời khỏi từ đường nhà họ Trịnh, khuôn mặt nàng bình thản, ung dung, như thể chuyện vừa xảy ra đối với nàng không chút trọng lượng nào.
Mộc Tràm đi ở phía sau, lo lắng nhìn vẻ bình đạm của Mạc Lưu Ly, chỉ khẽ níu tay áo nàng:- Vương phi, người… cam tâm tình nguyện để bị giam lỏng thật sao?- Nếu không thì sao? – Mạc Lưu Ly cười hỏi.Mộc Tràm không nói gì, chỉ hậm hực thở gấp.
Nó biết rõ Vương phi bị người ta hãm hại, Xung Vương ở trước mặt các trưởng lão không những không nói đỡ cho chính thê một lời, lại còn sỉ nhục nàng, hạ thủ với nàng ngay trước từ đường nhà họ Trịnh.
Tốt xấu gì nàng cũng là con dâu mà Trịnh gia dùng kiệu lớn rước về.Mạc Lưu Ly hiểu rõ tâm sự của Mộc Tràm, chính nàng cũng biết rõ bản thân phải chịu uất ức và thiệt thòi rất lớn, nhưng hiện tại nếu không nhịn xuống thì nàng có thể làm gì? Huống hồ, đối với nàng, chuyện có được nhà họ Trịnh thu nhận hay không, cũng không quan trọng.Mạc Lưu Ly bị đưa đến hậu viện, nơi có căn nhà tranh vô cùng tồi tàn mà nàng vẫn ở.
Nàng cùng Mộc Tràm vừa bước vào trong, cánh cửa lớn hậu viện đơn sơ kia đã vội đóng kín lại.
Mạc Lưu Ly nhìn lên trên bầu trời xanh thẳm, không nén được một tiếng thở dài.Điều mà Mạc Lưu Ly nàng khao khát nhất trong cuộc đời này có lẽ là tự do.Sau khi Mạc Lưu Ly bị giam lỏng, nàng cùng Mộc Tràm lại quay về cuộc sống như trước đây.
Thường ngày, đồ ăn thức uống cùng quần áo của nàng vốn đã đơn sơ, đạm bạc, nay lại càng thiếu thốn.
Mỗi ngày, nếu không phải cháo lỏng kèm chút rau đã héo úa từ lâu, thì chính là vài cái bánh bao đã hơi bốc mùi, thậm chí còn có mốc.Mạc Lưu Ly trong lòng ngầm hiểu, đây đều là những loại trừng phạt mà Trịnh Hàn dành cho kẻ ô uế dám xâm phạm vào chốn từ đường thiêng liêng của nhà họ Trịnh.Mạc Lưu Ly suy đi nghĩ lại một hồi lâu, cảm thấy cuộc sống này nếu cứ tiếp diễn, không biết nàng và Mộc Tràm chịu đựng được bao lâu.
Dù ở trước mặt Trịnh Hàn nàng tỏ vẻ quật cường, không chịu khuất phục, cũng không hề sợ chết, nhưng dù sao bản năng con người vẫn là muốn sống, ở bên nàng còn có Mộc Tràm, nàng thực sự không nỡ để nó chịu uất ức cùng nàng.Mạc Lưu Ly lục lọi của hồi môn của bản thân, đem chiếc nhẫn ngọc mà Quý phi ban tặng nàng trước lúc thành thân ra, hi vọng có thể thay đổi được tình thế.- Vương phi, người định bán cái nhẫn này để đổi đồ ăn sao? Nhẫn này là Quý phi ban tặng, em thấy tiếc lắm.Mạc Lưu Ly lắc đầu, nói:- Nhẫn này thực chất cũng chỉ là thêu hoa trên gấm.
Năm đó ta thay Trưởng công chúa gả đến thành Định An, Quý phi chẳng qua chỉ muốn dùng thứ phù phiếm này làm ta an lòng, khuất phục.
Hiện tại, bán cái nhẫn này đi, ta sẽ mua một hít hạt giống rau quả về trồng, mua hai ba con gà, chắc cũng đủ mua một ít vải rẻ tiền nữa.Mộc Tràm gật gật đầu nhìn Mạc Lưu Ly, cảm thấy nàng dường như không hề có chút sợ hãi, bi thương nào.
Đối diện với nó, Vương phi chủ tử vẫn bình thản, điềm đạm, thực sự là một nữ tử mạnh mẽ quật cường.Mạc Lưu Ly đem chiếc nhẫn ngọc đến trước cửa hậu viện, nhỏ tiếng gọi một viên gác cổng.- Vị đại ca này, không biết có thể cho ta hỏi thăm một chút không?Viên gác cổng thấy Mạc Lưu Ly thò đầu qua khe cửa, liền tiến lại hỏi nàng:- Vương phi, người không thể ra ngoài được, xin đừng làm khó thuộc hạ.- Ta không có ý đó! – Mạc Lưu Ly cười nói – Ta chỉ nhờ đại ca giúp ta một việc nhỏ mà thôi.Viên gác cổng thấy Mạc Lưu Ly có thái độ hòa nhã, nên căng thẳng trong lòng cũng thả lỏng bớt.
Hắn cúi đầu nhìn nàng hỏi:- Vương phi muốn thuộc hạ làm gì?- Là thế này, - Mạc Lưu Ly đưa chiếc nhẫn ngọc ra – Ta muốn nhờ đại ca bán giúp ta chiếc nhẫn này, sau đó mua giúp ta một ít hạt giống cây rau ngắn ngày, một vài con gà mái, với chút vải vóc rẻ tiền, số dư còn lại, đại ca cứ giữ, xem như là ta cảm tạ ngươi.Viên gác cổng nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, viên ngọc trên nhẫn sáng bóng, trong suốt, dù hắn không biết đến những thứ xa hoa, cũng có thể nhận ra món đồ này có bao nhiêu quý giá.
Hắn cảm thấy đề nghị của Mạc Lưu Ly thực sự không tệ, nói không chừng lần này hắn có thể kiếm được một khoản kha khá để lo cho mẹ già ở nhà.Viên gác cổng nhận lấy chiếc nhẫn, gật đầu đồng ý với Mạc Lưu Ly.Ngày hôm sau, Mạc Lưu Ly theo đúng hẹn đứng chờ viên gác cổng ở cửa hậu viện.
Nàng đi qua đi lại trước cửa, quá giờ hẹn đã một lúc lâu nhưng người không thấy đâu, trong lòng nàng có chút sốt ruột.Đột nhiên, cánh cổng lớn hậu viện mở ra, một đoàn binh lính hùng hổ bước vào, dọa cho Mộc Tràm sợ đến xanh mặt.
Mạc Lưu Ly nhìn đám binh lính đằng đằng sát khí, tim nàng bắt đầu đập thật mạnh, nàng lùi về sau vài bước, cố gắng bình tĩnh quan sát tình hình.- Các vị hôm nay đến đây là có chuyện gì?Tên cầm đầu đám binh lính không nói gì, khuôn mặt đầy vẻ kiêu căng, ngạo mạn, phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ phía sau.
Hai tên binh lính lập tức lôi người vào trong đình viện.- Á!Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm vừa nhìn thấy thảm trạng của người bị kéo lên, nhịn không được sợ hãi hét lên một tiếng.
Kẻ vừa bị đánh đến thịt da mơ hồ, máu chảy thành dòng kia không ai khác chính là viên gác cổng hôm qua đã hứa giúp Mạc Lưu Ly bán đi chiếc nhẫn ngọc, đổi lấy thức ăn.Mạc Lưu Ly nhận ra người nọ chỉ còn hơi thở thoi thóp, toàn thân đầm đìa máu, tim nàng đập thình thịch, tay chân run rẩy.
Nàng không dám nhìn thẳng hắn, chỉ quay mặt đi nơi khác, cố kìm nén nước mắt và tiếng thở gấp gáp trong lồng ngực.- Đại vương có lệnh, Vương phi bị cấm túc, không được giao tiếp liên hệ với bên ngoài.
Tên súc sinh này dám kháng lệnh của Đại vương, tội đáng muôn chết!Mạc Lưu Ly hít sâu một hơi, biết rõ Trịnh Hàn là cố tình muốn thị uy với nàng, cắt đứt đường sống của nàng, để nàng khổ sở sống không bằng chết trong hậu viện âm u, ẩm mốc này.
Nàng bình tĩnh đối mặt với quan binh nọ:- Đại vương chỉ nói bản phi không được ra ngoài, cũng không cho ai lui tới, bản phi thực hiện đúng theo mệnh lệnh, không hề bước nửa bước ra ngoài, mà lính gác kia cũng không bước chân vào hậu viện, tại sao đại nhân lại lạm dụng tư hình?- Lạm dụng tư hình? – Tên binh lính cười to – Đây là hình phạt của Đại vương dành cho kẻ dám ở thiên hạ của nhà họ Trịnh mà tiếp tay cho người nhà họ Mạc!Mạc Lưu Ly chấn động, đứng chôn chân tại chỗ.
Trịnh Hàn căm ghét nhà họ Mạc, căm ghét cả nàng, hận đến mức muốn dồn nàng vào đường cùng ngõ tận, không chốn dung thân.
Lúc này, nàng hiểu ra, dù nàng có bao nhiêu lí lẽ hợp tình hợp lý, nàng cũng nói không lại được nhà họ Trịnh.- Bản phi đã hiểu.
Đại nhân nếu không còn việc gì khác, có thể lui về hồi báo với Đại vương.Tên quan binh nọ nhếch miệng cười khẩy, dẫn theo đoàn binh lính và viên gác cổng thoi thóp kia rời khỏi viện tử rách nát của Mạc Lưu Ly.
Cho đến khi đoàn người kia khuất sau cánh cổng đóng chặt, Mạc Lưu Ly và Mộc Tràm mới run rẩy ngồi xuống đất.- Xung Vương, hắn quả nhiên là kẻ tàn độc vô tình.
Để thị uy với ta, hắn không nương tay giết chết một mạng người, còn là người trong vương phủ của hắn.Mộc Tràm sợ hãi ôm lấy Mạc Lưu Ly, trong lòng chủ tớ bọn họ đều biết rõ, cuộc sống sau này sẽ vô cùng chật vật khó khăn, không biết có giữ nổi mạng sống hay không..
Danh Sách Chương: