Mấy hôm trước anh có tiếp nhận một bệnh nhân điều trị bỏng, lúc thăm khám xong, người nhà đi theo anh ra ngoài, "Bác sĩ ơi, có tiện nói vài câu không ạ?"
Hạ Tư Hành, "Anh cứ nói đi."
"Chuyện là thế này..." Người nhà bệnh nhân xoa tay, hơi ngại ngùng, "Tôi và vợ đều là người làm công, tiền lương một tháng của hai vợ chồng cũng chỉ được năm sáu ngàn tệ, mà tiền trị bệnh của mẹ tôi một ngày đã ngốn hết ba ngàn tệ, nhà tôi quả thật... không biết phải làm sao."
"Vết thương của mẹ anh hiện giờ rất dễ bị nhiễm trùng, nếu đưa đến khám trễ sẽ không thể nào giảm nhiệt, có thể dẫn tới nhiễm trùng máu." Hạ Tư Hành nói.
Người nhà bệnh nhân kia trầm mặc một lúc.
Anh ta lại hỏi, "Có thể xuất viện không?"
Uông Húc bên cạnh nghe thế thì cất cao giọng, "Đương nhiên là không rồi! Anh có biết nếu làm thế sẽ khiến cho mẹ anh..."
"Uông Húc!" Hạ Tư Hành nghiêm giọng ngắt lời anh chàng, ánh mắt lạnh lùng quét qua, "Yên lặng."
"Có thể là do tôi chưa nói rõ tình huống hiện tại của mẹ anh, là thế này..." Hạ Tư Hành thuật lại tình huống của bệnh nhân nghiêm trọng lên một tí, nhưng cuối cùng vẫn không thuyết phục được.
Người nhà bệnh nhân vẫn kiên trì, "Gia đình tôi muốn làm thủ tục xuất viện."
Hạ Tư Hành đáp, "Được rồi."
Uông Húc đang nổi giận đùng đùng cũng ngơ ngác, anh chàng không tài nào hiểu nổi, người trước mắt có phải là Hạ Tư Hành mà mình vẫn luôn thần tượng hay không? Uông Húc nghiến răng nghiến lợi, "Hạ Tư Hành..."
Hạ Tư Hành điềm tĩnh, "Lớn gan đấy, dám gọi cả họ tên của tôi."
Anh lại hỏi, "Có biết đây là đâu không mà cậu dám lớn giọng?"
Giọng Hạ Tư Hành không cao không thấp, không chút cảm xúc, nhưng lại có thể trấn áp được cơn giận của Uông Húc. Uông Húc gằn giọng, giận dữ chỉ trích, "Bác sĩ Hạ, vì sao anh lại đồng ý để bệnh nhân xuất viện? Tình hình hiện tại của mẹ anh ta thế nào anh là người hiểu rõ nhất, nếu xuất viện... bà ấy có thể sống được bao lâu? Ba năm? Ba tháng? Hay ba mươi ngày?"
Không ai biết cả.
"Vì anh ta là người nhà của bệnh nhân." Trái ngược với Uông Húc đang rống khàn cả giọng, Hạ Tư Hành lại rất bình tĩnh.
Khi thăm bệnh xong, Hạ Tư Hành không trở về khoa ngay mà rẽ vào cầu thang thoát hiểm.
Cửa sổ khẽ mở một khe nhỏ, mấy bông tuyết bay lạc vào đây đều bị hơi ấm hòa tan thành nước, bám lên khung cửa sổ.
Hạ Tư Hành, "Không phải đây là chuyện khá phổ biến trong khoa Bỏng hay sao?"
Uông Húc sững sốt.
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi?" Hạ Tư Hành bỗng hỏi câu này.
"... Hai mươi."
"Hai mươi à..." Hạ Tư Hành lau sạch hơi nước trên ô cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, "Chiếc BMW màu đen kia là của cậu phải không?"
"... Hả?" Uông Húc ngơ ngác, nương theo tầm mắt của anh, gật đầu đáp, "Đó là xe của ba em, em lấy đi đỡ."
"Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là kiểu mới nhất của năm nay đúng chứ? Giá cũng khoảng tám trăm ngàn tệ nhỉ?"
"Tám trăm hai mươi ngàn tệ."
"Chẳng trách."
"Hả?" Uông Húc càng thêm khó hiểu.
Hạ Tư Hành nói, "Cậu mới hai mươi tuổi đã có thể lái một chiếc xe trị giá tám trăm ngàn tệ, nhưng bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh kia đã tám mươi tuổi, nhưng có lẽ cả đời này của bà ấy cũng không thể kiếm được hai trăm ngàn tệ."
Uông Húc cười giễu, sao có thể thế được.
"Giá cả ở thế kỷ trước có thể giống với giá cả ngày nay ư?" Hạ Tư Hành cười, "Khi tôi và bạn gái mới yêu nhau, lúc ấy chỉ cần năm, sáu ngàn tệ là có thể mua được một cái điện thoại, bây giờ phải hơn mười ngàn tệ, đấy là mới có mấy năm thôi. Cậu và bệnh nhân kia kém nhau cũng phải sáu mươi tuổi, về hỏi ba cậu xem hồi bé ông ấy đi học một năm mất bao nhiêu tiền."
Uông Húc im lặng không lên tiếng.
Hạ Tư Hành nói tiếp, "Đối với cậu, năm ngàn tệ chỉ đáng giá một bộ đồ, nhưng đối với gia đình kia, đó là tiền lương bọn họ phải làm lụng cực khổ cả một tháng trời mới kiếm được. Chỉ vẻn vẹn mấy ngày hôm nay, bọn họ đã tiêu hết số tiền mà họ vất vả tích góp được.
"Uông Húc, cậu dựa vào đâu mà ngăn không cho bọn họ xuất viện? Chỉ dựa vào việc cậu là bác sĩ thôi ư? Hay là bây giờ cậu chạy đến đó rồi nói, đừng xuất viện, tiền chữa bệnh của bác sau này để tôi chi."
"Cậu có biết mỗi năm khoa Bỏng có bao nhiêu bệnh nhân vì gia cảnh khó khăn mà từ bỏ việc điều trị không? Có phải sau này mỗi lần gặp một hoàn cảnh éo le cậu đều sẽ chi tiền cho họ không?"
Yết hầu Uông Húc như nghẹn lại, hóa ra Hạ Tư Hành bảo "Chẳng trách" là nói chẳng trách cậu không thể đồng cảm với cái nghèo.
Anh chàng đáp, "Nhưng em không thể nào nhìn bệnh nhân cứ thế mà xuất viện."
Hạ Tư Hành nói, "Chúng ta là bác sĩ, bác sĩ cứu người chứ không phải là chúa cứu thế, cậu hiểu ý tôi chứ?"
Uông Húc rướn cổ, "Em vẫn không hiểu."
Hạ Tư Hành như có như không liếc anh chàng một cái, "Vậy thì cậu cứ về mà suy nghĩ cho kỹ, không nghĩ được thì đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Uông Húc, "Ok, em xin nghỉ phép."
Hạ Tư Hành, "Đổi nghề đi."
Uông Húc hét ầm lên, "Đàn anh Hạ!"
Anh chàng vẫn thường gọi anh là "Đàn anh Hạ."
Hạ Tư Hành xoay người rời đi, không thèm để ý để anh chàng.
Anh đẩy cửa thoát hiểm, ngẩng đầu lên, ánh mắt cũng dịu dàng hơn hẳn.
Kim Hề đang đứng đối diện, cô mặc một chiếc váy chiết eo làm lộ vòng eo thon thả, váy đen tôn lên nước da trắng ngần. Cô nghiêng đầu, đuôi mắt hơn nhướng lên trông vô cùng quyến rũ.
"Bác sĩ Hạ chuyển qua làm thầy Hạ khi nào thế?"
Có lẽ cô đã nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi.
Nhưng nghe nhiều hay ít thì anh không rõ.
"Anh không làm thầy giáo." Hạ Tư Hành lên tiếng, sải bước đến trước mặt cô, "Em đến khi nào thế?"
"Không lâu lắm, anh nói chuyện với ai vậy?"
"Thực tập sinh."
Nhìn vào ánh mắt đen láy sáng rực của Hạ Tư Hành, cô có thể cảm nhận được một Hạ Tư Hành trong trạng thái làm việc khác với Hạ Tư Hành mà cô biết.
Cực kỳ quyến rũ.
Dù đang giảng đạo lý, nhưng anh vẫn có thể dễ dàng khiến mọi người tin tưởng và nghe theo.
Cô cứ ngỡ mình nghe lời anh là vì khuất phục anh, nhưng vừa nãy khi đứng ngoài cửa, cô đã nghĩ lại, đó là do sức hút trên người Hạ Tư Hành. Anh có gia cảnh tốt, nhưng lại có thể thấu hiểu được sự nghèo khó, cũng có thể hiểu được người bị khuất phục bởi tiền tài.
Trong giới bọn họ, tình yêu không hề quan trọng, tựa như Châu Dương vậy, anh ta có rất nhiều bạn, cũng không ít bạn gái, thậm chí cùng một lúc có thể có rất nhiều bạn gái.
Mà giới của bọn họ lại phân chia thứ bậc vô cùng rõ ràng. Người đứng trên đỉnh sẽ nhận được vô số ngưỡng mộ, nhưng càng đi xuống, địa vị càng thấp thì chỉ đổi lấy sự thờ ơ, lạnh nhạt.
Mà Hạ Tư Hành lại như một dòng suối trong lành phá đất mà lên ở trong giới này. Nếu không thì sao anh lại hiểu được nỗi khó xử của gia đình bệnh nhân kia?
"Em còn định nhìn anh bao lâu nữa?" Bị cô nhìn chăm chăm, Hạ Tư Hành không nhịn được cất giọng hỏi.
"Lại còn không cho em nhìn à? Đồ nhỏ mọn."
Hạ Tư Hành nhướng mày, "Nhìn nữa là thu phí đấy."
Kim Hề, "Bộ anh thiếu tiền lắm hả?"
Hạ Tư Hành, "Nhìn mười phút thì tối nay làm thêm một lần."
Kim Hề, "..."
"Nào, em nhìn đi."
"Không thèm!"
Đang đùa nhau, điện thoại Kim Hề bất chợt vang lên, cô cầm lên xem thử, rồi lại nhìn sang Hạ Tư Hành.
Hạ Tư Hành nhìn xuống, thấy màn hình hiển thị người gọi đến là mẹ của anh.
Anh hỏi cô, "Không muốn nghe hả?"
Kim Hề, "Đâu có."
Ra khỏi lối thoát hiểm là thang máy, khu nội trú đông người nên chỗ thang máy người đến người đi không dứt. Trong khung cảnh ồn ào, mùi thuốc khử trùng cứ thoang thoảng trong không khí, lại thêm cả mùi đồ ăn. Có vẻ như đây không phải là nơi thích hợp nghe điện thoại.
Hạ Tư Hành nói, "Vào phòng làm việc của anh nghe đi."
Buổi chiều trong khoa có một cuộc phẫu thuật, mấy bác sĩ rảnh rỗi đã sang bên đó theo dõi, những bác sĩ đang trực thì đang bận ở chỗ khác, nên khi mở cửa phòng làm việc, bên trong không có ai, vô cùng yên tĩnh.
Kim Hề ngồi xuống chỗ của Hạ Tư Hành, gọi điện lại cho Vu Tố.
"Dì Vu ạ, bên con vừa nãy hơi ồn, dì gọi cho con có gì không ạ?"
"Dì còn tưởng con đang bận chứ." Vu Tố nói.
"Dạ không, bên vũ đoàn đã được nghỉ rồi ạ."
Vu Tố gọi cho cô cũng vì biết cô đã được nghỉ, không còn bận rộn nữa, bà hỏi, "Bữa nào đến nhà dì chơi nhé? Mà mấy hôm nữa con về Giang Thành ăn tết rồi, không biết lần sau gặp nhau là khi nào nữa."
Kim Hề nói, "Mai được không dì? Hôm nay con bận rồi ạ."
Dì Vu, "Con bận hả, thế con cứ bận đi."
"Dạ không, dì còn nhớ cô Vương dạy múa cho con không?" Vương Tinh Mạn là giáo viên dạy múa mà Vu Tố tìm cho Kim Hề, hiển nhiên bà vẫn nhớ rõ, "Nhớ chứ, con đang ở chỗ Tinh Mạn sao?"
"Dạ." Kim Hề hơi khó nói, "Nhà cô Vương xảy ra hỏa hoạn..." Cô kể lại hết chuyện ngày hôm qua cho bà nghe, rồi nói, "Con đang ở trong bệnh viện chăm sóc cô, nên có lẽ hôm nay không đến thăm dì được, mai được không dì?"
Vu Tố thở dài xót xa, "Tội quá..."
Sau đó bà thân thiết nói, "Không sao đâu, chỉ cần con đến thăm dì là dì vui rồi, khi nào đến cũng được, dù có đến nửa đêm cũng không sao hết."
Kim Hề bật cười, "Dì không ngủ sớm để dưỡng da sao?"
Vu Tố nói theo, "Không ngủ... một ngày cũng không sao, dù sao thì dì đến tuổi này cũng không ai bì kịp."
Lời này nói không sai.
Nếu không thì sao bà lại sinh ra một cậu con trai khôi ngô như Hạ Tư Hành.
Tuy điện thoại không mở loa ngoài, nhưng tiếng nói chuyện trong căn phòng yên tĩnh càng thêm rõ ràng, hiển nhiên cũng truyền đến tai Hạ Tư Hành.
Anh nhếch môi, cười đầy sâu xa.
Kim Hề trừng anh.
Cô nói với Vu Tố, "Vậy chiều mai con đến thăm dì được không? Lúc nào thì được hả dì? Dì có muốn dạo phố không, con đi với dì nhé."
"Không cần đâu, dì và dì Giang của con đã hẹn ngày mai đi dạo phố với nhau rồi, thế này đi, tối mai con sang nhà dì ăn tối nhé." Vu Tố dừng một lát rồi nói tiếp, "Tối mai A Hành cũng không có trực, để dì kêu nó đến đón con, làm tài xế cho con."
Kim Hề ngước lên, nhìn anh một cái, dè dặt, "Thế có làm phiền anh A Hành không dì?"
Vu Tố, "Đón con thì phiền cái gì?"
Kim Hề run lên, không biết phải nói gì, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ,
Cô đáp qua loa rồi cúp máy, sau đó lại hỏi anh, "Có phải dì Vu phát hiện cái gì rồi không anh?"
Hạ Tư Hành, "Chắc là không đâu."
Kim Hề, "Không ư?"
Hạ Tư Hành, "Xưa nay mẹ lúc nào cũng cưng em hơn anh mà."
Cũng có lý.
Kim Hề vừa cất điện thoại vào túi xách, điện thoại Hạ Tư Hành lại vang lên, người gọi đến là cùng một người - Vu Tố.
Vẫn như mọi khi, bà hỏi Hạ Tư Hành có bận hay không, biết anh rảnh, bà nói thẳng ý của mình, "Mai có rảnh không? Nếu rảnh thì về nhà một chuyến nhé?"
Hạ Tư Hành chậm rãi đáp, "Con bận rồi."
VU Tố im lặng, "Thế tối mai thì sao?"
Hạ Tư Hành vờ nhưu không biết gì, "Sao thế ạ? Mẹ tìm con có chuyện gì?"
Vu Tố, "Thì ngày mai Kim Hề đến nhà mình ăn cơm, nếu con không bận thì cùng Kim Hề về nhà, tiện đường con đến đón con bé đi luôn."
Bà nói giống như không hẳn là có ý gọi anh về ăn cơm, mà giống kêu anh đi làm tài xế thì đúng hơn.
Hạ Tư Hành cất giọng điềm nhiên, "Mẹ, bộ trong nhà không có tài xế à?"
Vu Tố nghẹn lại vài giây, rồi hỏi ngược trở lại, "Con bận thế à? Chẳng lẽ là bận hẹn hò với bạn gái nên không về được?"
Hạ Tư Hành liếc nhìn cô bạn gái đang ngồi trước mặt mình, ngày mai anh được nghỉ, quả thật tối mai anh có dự định cùng bạn gái làm chút chuyện. Nhưng bạn gái anh vừa bị mẹ mình hẹn mất, tuy chỉ ăn một bữa cơm, nhưng vòng đi vòng về, về đến nhà cũng phải mười một, mười hai giờ khuya.
Hạ Tư Hành lướt sang Kim Hề, "Bận hẹn hò với bạn gái."
Kim Hề, "..."
Cô hừ một tiếng, lẩm nhẩm không thành tiếng: Mười một người bạn gái kia của anh đúng không?
Vu Tố nghe anh nói thế thì ngớ người vài giây.
Ngay lập tức, bà hờ hững cất giọng tựa như Thái hậu thời xưa buông rèm chấp chính, "Kim Hề quan trọng hay bạn gái của con quan trọng? Hủy buổi hẹn hò của con ngay cho mẹ."
Hạ Tư Hành, "?"
Hạ Tư Hành, "..."