Cánh cửa phòng bên cạnh vẫn khép chặt, bên trong truyền ra tiếng khóc đau đớn xé lòng của Vương Xán Xán vì bị người yêu nhẫn tâm đâm một nhát chí mạng.
Kim Hề nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt bất động, nếu không phải cảm nhận được hơi thở và hàng mi run run của cô, có lẽ Hạ Tư Hành nghĩ cô đã hóa thành tượng.
Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng quay sang nhìn anh.
Nhưng khi cô mở miệng lại là, "Trong điện thoại tên kia còn có hình của em nữa."
Bởi vì một phần là do ngoại hình, nên khi im lặng, gương mặt Hạ Tư Hành mang theo một vẻ lạnh lùng thờ ơ. Nhưng cơn giá rét đã bao phủ lấy ánh mắt của anh, khiến cái se lạnh đầu xuân này như bị đẩy ngược trở lại mùa đông vừa qua đi.
Song ánh mắt anh nhìn cô lại hết sức dịu dàng và tình cảm.
Anh đưa tay kéo cô vào lòng, bàn tay đặt sau lưng cô nhẹ nhàng vỗ về an ủi. Anh thì thầm bên tai cô, "Không sao hết, anh đã nói hãy để anh xử lý. Em đừng nghĩ nhiều, nhé? Ngoan nhé, lát nữa xong việc anh sẽ dẫn em về nhà ngủ một giấc thật ngon."
Rõ ràng là cô đang lừa anh, nhưng nhân vật hãm sâu trong cú lừa này dường như lại chính là cô.
Lúc nói ra những lời ấy, trong đầu Kim Hề đã nghĩ đến câu trả lời của Hạ Tư Hành.
Dù thái độ của anh có giống bạn trai Vương Xán Xán thì cô cũng sẽ chấp nhận... Lòng người khó đoán, có người ích kỷ, tham lam, xấu tính thế đấy.
Nhưng Hạ Tư Hành không phải người đó.
Cảm nhận được sự ấm áp trên bờ vai, giọng anh dịu dàng thủ thỉ bên tai cô, "Đang ở bên ngoài đấy, em khóc cái gì?"
Lúc này Kim Hề mới nhận ra mình đang khóc.
Cô lau nước mắt, nhanh chóng quay lại hình tượng cao ngạo kiêu căng lúc bình thường, nét mặt lạnh nhạt tựa như trên đời này không có chuyện gì xứng đáng lọt vào mắt cô, "Em không có khóc."
Hạ Tư Hành đáp, "Ừ."
Anh xoa đầu cô, hôn lên suối tóc cô một cái thật nhẹ, "Anh đi xử lý việc này đã, em ở đây đợi anh nhé?"
Kim Hề nhìn bóng lưng rời đi của anh, bỗng lên tiếng gọi anh lại.
"Sao thế em?" Hạ Tư Hành ngoảnh lại.
"Trong điện thoại của hắn không có ảnh của em." Kim Hề nói.
"Ừ, anh biết rồi."
"Vừa nãy em chỉ nói gạt anh thôi."
Hạ Tư Hành mỉm cười, "Anh biết mà."
Kim Hề đứng đực ra vài giây, lặng thinh không nói lời nào.
Cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không biết phải nói gì. Cảm xúc cuồn cuộn dâng trào rồi dồn ứ lại một chỗ, chỉ kịp vội nói một câu, "Đi đi, em ở đây chờ anh."
...
Kim Hề mở cửa phòng bước vào.
Bên trong chỉ có mỗi Vương Xán Xán đang ngồi đó.
Cô ta gần như đã khóc cạn nước mắt, vẻ mặt chết lặng ngồi im trên ghế, ánh mắt vô hồn bần thần nhìn ra cửa sổ.
Kim Hề rót cho cô ta một ly nước ấm, vừa đặt xuống trước mặt, Vương Xán Xán đã lên tiếng, "Có phải cô thấy tôi buồn cười lắm đúng không? Quả thật là quá buồn cười mà."
Chỉ mới vài tiếng trước thôi, bọn họ vẫn còn ngồi trong cửa hàng xa xỉ, nước trái cây bánh ngọt được bày biện trước mắt, không khí ngợp vàng son.
Không ai ngờ rằng, bọn họ bây giờ lại đang ở trong đồn cảnh sát, hơn nữa lại còn vì loại chuyện thế này.
Người bạn trai nhị thập tứ hiệu trong miệng Vương Xán Xán vội vội vàng vàng chạy đến, nhưng câu đầu tiên không phải là lời quan tâm an ủi cô ta, mà lại hỏi rằng... Em bị thấy hết rồi sao?
Có lẽ đây chính là chuyện buồn cười nhất, nhục nhã nhất đời này.
Kim Hề im lặng một lúc, sau đó trả lời, "Không hề."
Vương Xán Xán bật cười, gắt giọng, "Lừa tôi vui lắm sao?"
"Thích một người thì có lỗi lầm gì?" Kim Hề bâng quơ đáp, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi chẳng thấy cô có gì đáng cười cả."
Cảm xúc vừa được vỗ về của Vương Xán Xán bỗng chốc sôi trào. Cả người cô ta run lên bần bật, hai tay bưng kín mặt, "Nhưng tôi lại thấy tôi như một con hề, tôi vì anh ta mà từ bỏ công việc, sự nghiệp của mình. Tôi cứ ngỡ mình đã có được mọi thứ... Anh ta vừa già lại vừa xấu, nhưng thế thì có làm sao? Vẻ ngoài và vóc dáng rồi sẽ thay đổi theo thời gian, chỉ có tiền tài là bất biến..."
Lòng Kim Hề ngổn ngang cảm xúc.
Mọi người đều nghĩ giàu có là một chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần tìm được một người lo cơm áo dài hạn thì đời này chẳng còn gì phải lo âu. Nhưng hiện thực lại khác hẳn, cái gì có được càng dễ dàng thì khi mất đi cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Bên này, Vương Xán Xán nghẹn ngào không nói nên lời.
Phía bên kia, gã chụp lén không tìm được lý do chối tội nữa, hắn ta đành nói, "Chốt đi, tạm giam hay nộp phạt, mấy người ra giá đi."
Dáng vẻ cực kỳ lưu manh.
Hạ Tư Hành bước tới, đi được nửa đường thì dưới chân như giẫm phải thứ gì đó. Anh cúi nhìn, khi nhận ra đồ vật nằm dưới chân mình, anh khom người nhặt lên.
Trông tên kia quyết chí vô lại tới cùng, cảnh sát cũng hết cách với hắn, đành viết hóa đơn nộp phạt, đang bàn xem nên tạm giam mấy ngày thì bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Có báo về trường không?"
"Trường gì?" Cảnh sát ngớ người, anh chàng ngước lên nương theo nơi phát ra tiếng nói, bất ngờ chạm phải đôi mắt thăm thẳm như hồ sâu, chỉ cần nhìn thêm vài giây cũng đủ khiến người ta ngạt thở bởi cảm giác ngột ngạt mà anh mang tới.
"Sinh viên năm ba tại khoa Luật đại học Nam Thành, tôi nói không sai chứ?"
Ánh mắt Hạ Tư Hành đảo qua gương mặt của tên chụp lén. Anh vừa dứt lời, tên kia cuối cùng cũng lộ ra vẻ hốt hoảng, "Anh, anh nói linh tinh gì thế? Sao tôi lại là sinh viên đại học Nam Thanh chứ."
"Thế đây là gì?"
Hạ Tư Hành ném thẻ sinh viên mình vừa nhặt được lên bàn.
"Ảnh chụp trên thẻ không phải là cậu sao?" Hạ Tư Hành không thèm nhiều lời với hắn, quay sang nói với cảnh sát, "Báo về trường đi. Đại học Nam Thành xưa nay luôn có tác phong đàng hoàng, hẳn sẽ không dung túng cho một sinh viên thế này tiếp tục theo học trong trường bọn họ."
Gã kia lộ ra vẻ mặt hung ác, lửa giận bừng bừng, "Tôi đã nói tôi không phải là sinh viên đại học Nam Thành rồi mà!"
Phản ứng càng kịch liệt thì càng chứng minh đó là sự thật.
Cảnh sát nói, "Bọn tôi sẽ báo với nhà trường ngay."
...
Màn đêm thăm thẳm, trăng sáng sao thưa.
Bên ngoài cực kỳ yên tĩnh, chẳng mấy chốc, cánh cửa phòng bên kia được mở ra.
Bờ vai Kim Hề bỗng nằng nặng, cô không quay đầu cũng biết người tới là Hạ Tư Hành.
"Sao rồi anh?"
"Đã giải quyết xong xuôi cả rồi."
Hạ Tư Hành hỏi cô, "Về nhà nhé?"
Kim Hề, "Dạ."
Cô đứng dậy, đưa mắt nhìn Vương Xán Xán nằm gục trên bàn ngủ thiếp đi.
Chần chừ vài giây, cô quay sang hỏi anh, "Hay là em gọi cô ấy dậy nhé?"
Hạ Tư Hành, "Ừ."
Kim Hề đi tới vỗ lên tay Vương Xán Xán.
Vương Xán Xán như bị điện giật, cả người run bắn lên, ngẩng đầu nhìn thấy Kim Hề thì thở dài, hỏi, "Sao thế?" Vì khóc quá lâu, mắt cô ta sưng bụp, giọng cũng khàn đi.
"Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, cô tự về hay bọn tôi đưa cô về?"
"Để tôi bắt xe."
"Khuya rồi, có lẽ không gọi được xe đâu."
Vương Xán Xán mím môi cười khổ, "Thế thì làm phiền hai người vậy."
Rõ ràng bạn trai hai người lần lượt bước vào đồn cảnh sát. Nhưng bạn trai cô ta nán lại chưa đầy năm phút đã dứt áo rời đi. Dù cảnh sát đã báo với anh ta rằng bạn gái mình không bị chụp lén, nhưng anh ta vẫn không muốn nấn ná ở lại thêm giây phút nào. Ánh mắt anh ta nhìn cô ta mang theo sự ghét bỏ, chê bai chưa bao giờ có, tựa như đang nhìn một thứ rác rưởi nào đó.
Hóa ra ánh mắt cũng có thể gạt người.
Đôi mắt lúc nào cũng nhìn cô ta đầy trìu mến kia, vậy mà cũng có ngày chỉ còn lại cảm giác tởm lợm.
Vương Xán Xán muốn khóc, nhưng lại không sao khóc nổi.
...
Đêm đã khuya.
Hai người đánh răng rửa mặt xong liền lên giường nghỉ ngơi.
Hôm sau là kỳ nghỉ thanh minh. Kim Hề được nghỉ, mà Hạ Tư Hành cũng hiếm có dịp được nghỉ ở nhà.
Lúc đang ngồi ăn sáng, Hạ Tư Hành bỗng dưng lên tiếng, "Mấy ngày nữa anh sẽ liên hệ thầy dạy quyền anh cho em, dạy cho em vài chiêu phòng thân."
Kim Hề cau mày, từ chối ngay, "Em không thích đâu."
Giọng anh như không cho cô từ chối, "Cứ đến cuối tuần thì em sang đó học."
Kim Hề buông chén đũa xuống, "Dạo này em đang chuẩn bị cho kỳ thi quốc tế, không có thời gian." Cô dừng lại một chút, mở lời thương lượng, "Với lại hôm qua em cũng đâu bị gì, đúng không?"
"Hôm qua em không sao là vì em gặp được Giang Dã." Giang Dã là anh chàng quân nhân kia.
"Nếu bọn họ không xuất hiện, em có chắc là hai cô gái tay không tấc sắc có thể đấu lại tên đó sao?"
Kim Hề cắn răng, "Em..."
"Kim Hề, em hãy thử nghĩ cho anh một chút thôi. Em có biết cảm giác của anh khi nghe thấy tin em đang ngồi trên xe cảnh sát là như thế nào không?" Hạ Tư Hành hỏi, đôi môi mím chặt, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Hạ Tư Hành nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Cho em hai lựa chọn, một là đi học quyền anh, học năm sáu buổi thôi cũng được; hai là để anh tìm vệ sĩ cho em, mỗi ngày ra ngoài phải để bọn họ đi theo em."
"Em không cần vệ sĩ."
"Vậy thì đi học quyền anh."
"..."
Kim Hề nhìn anh chòng chọc, nhưng anh vẫn bình chân như vại tiếp tục ăn sáng, lại còn gắp một quả trứng chần ngay trước mặt cô.
Hạ Tư Hành, "Trừng anh cũng vô dụng thôi, chi bằng ráng ăn nhiều một chút, lấy sức lát nữa tập múa thì hơn."
Kim Hề đạp mạnh vào chân anh.
Hạ Tư Hành, "Anh không đau đâu."
Kim Hề cáu lên, "Hạ Tư Hành!"
Anh nhíu mày, "Gọi anh A Hành, nếu em ngoan có khi anh vui lại bớt cho em vài buổi học."
Kim Hề im lặng cười lạnh, chẳng muốn nói chuyện với anh, cầm đũa tiếp tục ăn sáng.
Một lúc sau, cô không nhịn được, "Một tiết quyền anh khoảng bao lâu?"
Đây xem như là cô đã đồng ý.
Hạ Tư Hành nói, "Chưa tới một tiếng, chỉ dạy em mấy động tác phòng thân thôi." Anh thở dài, "Anh không muốn thấy chuyện hôm qua xảy ra thêm lần nào nữa. Nếu gặp nguy hiểm thì có thể chạy bao xa em cứ chạy, đừng đối đầu trực diện với người ta, được không em?"
"Nhưng lúc trước anh cũng từng bắt một tên chụp trộm trong thang máy mà? Vì sao anh làm được còn em lại không?" Kim Hề vừa cầm đũa lên lại đặt xuống, bắt đầu lý luận với anh, "Em chỉ làm những chuyện mà anh từng làm thôi."
"Nhưng em không phải là anh, anh có thể an toàn thoát thân, còn em thì không."
"Em cũng an toàn mà."
"Kim Hề." Hạ Tư Hành sầm mặt, giọng cũng trầm xuống, "Anh lặp lại lần nữa, tối qua nếu không phải có mấy người Giang Dã xuất hiện, thì hôm nay em không thể ngồi đây ăn sáng cùng anh được đâu. Sở dĩ em an toàn là vì có người giúp đỡ."
"Em cũng muốn giúp người khác mà, không được sao?"
"Không được."
"Vì sao lại không được?"
"Vì bất kể em thế nào anh đều có thể tiếp nhận, nhưng em thì không. Em có biết, nếu hôm qua không có Giang Dã thì em sẽ thế nào không? Bị hắn ta đánh, bị hắn ta chụp lén, thậm chí nghiêm trọng hơn là, bị hắn ta..." Anh không dám nghĩ sâu thêm nữa.
Hạ Tư Hành thở hắt ra, "Dù em trải qua chuyện gì, anh đều có thể chấp nhận, nhưng còn em thì sao? Kim Hề, nếu hôm qua người bị chụp lén là em, em có chắc là em sẽ không giống như cô bạn của em chứ?"
Kim Hề sửng sốt.
Cô không ngờ, Hạ Tư Hành làm vậy là vì nguyên nhân này.
Đồ ăn trước mặt có ngon đến đâu thì anh cũng chỉ thấy mình như đang nhai sáp, anh đặt đũa xuống, không còn ý khuyên bảo cô nữa mà nói thẳng, "Anh không muốn em đi bảo vệ người khác, anh chỉ mong em có thể tự bảo vệ bản thân mình thật tốt. Ở bên anh, đến chuyện để em tự rót một cốc nước mà anh còn thấy xót, anh nâng niu em như thế là để em hăng hái xung phung làm chuyện chính nghĩa sao?"
"Anh mong em hãy nghĩ đến anh trước khi làm một chuyện gì đó. Kim Hề à, anh thương em, chiều em là vì cái gì? Chẳng phải là mong muốn em được vui vẻ mỗi ngày hay sao? Nhưng hôm qua ngay cả sự an toàn cơ bản nhất mà em cũng không thể bảo đảm, em bảo anh sao mà yên tâm được đây?"
Quai hàm Hạ Tư Hành bạnh ra, như đang cố kìm nén cảm xúc của mình, "Kim Hề à, xem như là vì anh, em hãy vì anh mà sau này đừng cậy mạnh làm anh hùng nữa, được không em?"
Hạ Tư Hành không nói nữa, cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường.
Lòng Kim Hề như bị siết chặt, nơi trái tim bỗng nhói lên cảm xúc khó nói thành lời.
Cô nhìn chăm chăm đóa hồng xinh đẹp được cắm trong bình hoa trên bàn ăn, ánh mắt dời sang hình bóng Hạ Tư Hành đang bận rộn trong phòng bếp không xa.
Cô vẫn nghĩ anh chỉ thích vẻ ngoài của cô, chỉ là yêu thích nhất thời mà thôi.
Nhưng làm gì có cái nhất thời nào lại lâu như thế? Anh chưa bao giờ mất kiên nhẫn với cô, chưa từng lộ cảm xúc tiêu cực. Hạ Tư Hành cưng cô, chiều cô, cô bảo không muốn ba mẹ hai bên biết quan hệ của hai người, anh liền phối hợp diễn vai người lạ trước mặt phụ huynh trong nhà.
Liệu rằng...
Trên thế giới này sẽ có một người tuy không cùng máu mủ với bạn, nhưng lại là người yêu thương bạn nhất không?
Có thể không?
Đối với Kim Hề, Hạ Tư Hành chính là người đó.
***
Sau chuyện ở nhà ngoại Kim Hề thì hai bạn trẻ đã mở lòng với nhau hơn rồi <3 <3