Hôm qua thì bắt đầu từ tám giờ sáng, làm sớm thì nghỉ sớm, thế nên đến sáu giờ tối đã kết thúc công việc. Nhưng hôm nay thì đến mười một giờ trưa mới bắt đầu tập dợt.
Đến lượt Kim Hề cũng đã bảy tám giờ tối.
Dù buổi sáng không cần phải đến, nhưng Kim Hề không dám lười biếng, cô dậy sớm rồi vào phòng múa nhà mình tập thêm.
Lúc đánh răng, bên cạnh bỗng dưng xuất hiện thêm một bóng người.
Hạ Tư Hành đứng sát bên cô, dưới cằm anh đã lún phún râu, anh nặn kem cạo râu rồi bôi lên, lớp kem trắng như tuyết phủ lấy phần cằm anh. Trong lúc chờ kem phát huy công hiệu làm mềm râu, anh khom người tìm dao cạo trong ngăn tủ.
Tiếng rì rì của bàn chải điện dừng lại, Kim Hề quay đi súc miệng.
Cô đánh răng xong, đang định rời đi thì lại bị anh giữ lại.
"Sao thế?"
"Cạo râu giúp anh."
Hạ Tư Hành bế cô đặt lên bệ rửa mặt.
Kim Hề không chịu, "Em đâu có biết cạo."
Hạ Tư Hành vừa thức dậy nên giọng vẫn còn hơi khàn, "Không sao, cứ cạo từ từ là được."
"Lỡ cạo xước da anh thì sao?"
"Thì thôi."
"..." Kim Hề lườm anh hừ một tiếng, "Anh đúng là chả quan tâm gì."
"Cái này có gì mà để ý chứ?"
Kim Hề cầm lấy dao cạo từ tay anh, một tay đỡ mặt anh, tay kia cẩn thận cạo râu cho anh, động tác cực kỳ nghiêm túc, ngay cả lời nói cũng dè dặt hơn, "Nếu em có cạo xước da thì anh phải nói đấy."
"Xước rồi thì nói làm gì nữa?"
"Anh..." Cô dừng tay, ngước lên lườm anh một cái sắc lẹm, "Em không cạo nữa."
"Là anh sai..." Hạ Tư Hành cụp mắt, âm thanh trầm khàn mang theo ý cười, "Anh xin lỗi công chúa thiên nga, công chúa tha thứ cho anh nhé?"
Kim Hề mấp máy đôi môi, cố gắng ghìm lại độ cong nơi khóe môi.
"Học ba cái câu ngọt xớt đó ở đâu thế?"
Cạo râu xong, cô nhảy tót xuống bệ rửa mặt, chạy lẩn vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ và phòng tắm chỉ cách nhau một bức tường, giọng Hạ Tư Hành truyền từ tường bên kia, "Em phải đi rồi à?"
Kim Hề đáp, "Không, tối nay em mới sang đó, chắc tầm sáu giờ rưỡi gì đấy."
Hạ Tư Hành, "Sao trễ thế?"
"Dạ, qua sớm cũng ngồi trong phòng trang điểm chờ thôi, thà sang sát giờ còn hơn." Kim Hề tìm lấy bộ đồ tập múa, chất vải ma sát vang lên tiếng sột soạt cũng át đi tiếng nói của cô, "Mấy giờ anh tan làm? Nếu về sớm thì mình đi ăn nhé?"
"Hôm nay anh trực đêm."
"..."
"Coi như em chưa nói gì."
Đánh răng rửa mặt xong xuôi, Hạ Tư Hành đi sang phòng thay đồ lấy quần áo.
Anh đánh mắt nhìn lướt qua cô, "Buổi trưa anh được nghỉ một tiếng, mình cùng ăn trưa nhé?"
Đáng tiếc, đáp án của cô lại giống hệt với đáp án vừa nãy của anh, "Ngại quá, em có hẹn rồi."
Hạ Tư Hành nheo mắt, "Ai thế?
Kim Hề bật cười khi thấy anh bỗng nhiên biến sắc, "Có hẹn với cô Vương, vì có vài động tác em vẫn chưa xử lý tốt nên muốn hỏi ý kiến cô, sẵn tiện mời cô ăn trưa luôn."
Nghe người đó là cô giáo của cô, anh xoay người tiếp tục thay đồ.
Hai người thay đồ xong xuôi rồi vào phòng ăn ăn sáng.
Vì dì giúp việc xin nghỉ đột xuất, Hạ Tư Hành đã đặt Duyệt Giang Phủ mang cơm đến mỗi ngày. Bữa sáng nóng hôi hổi được đặt sẵn trên bàn, có bữa sáng Trung, cũng có bữa sáng kiểu Tây, đều là phần dành cho hai người.
Dùng bữa sáng xong, Hạ Tư Hành lau miệng, "Anh đi làm đây."
Kim Hề, "Tạm biệt."
Song anh vẫn ngồi bất động trên ghế.
Kim Hề ngước lên, hai người nhìn nhau.
Vài giây sau.
Cô chào thua, chống hai tay lên bàn, chật vật rướn người sang hôn lên mặt anh. Một nụ hôn qua loa hời hợt kết thúc, cô làu bàu, "Sao ông ngoại cứ dạy anh ba cái gì đâu không thế?"
Từ khi ông cụ Thẩm nói vụ goodbye kiss, chỉ cần Hạ Tư Hành ăn cơm cùng Kim Hề đều yêu cầu cô tặng cho mình một goodbye kiss.
Kim Hề từng phản đối, nhưng Hạ Tư Hành chỉ cần lấy điện thoại ra rồi nói, "Lâu rồi anh không gọi cho ông ngoại, không biết ông ngoại có nhớ anh không nữa?"
"..."
Ông ngoại ai hả?
Đồ mặt dày.
Hạ Tư Hành vẫn giữ nét mặt bình thản, "Lời của ông cụ, anh không dám không nghe."
Kim Hề im lặng, "Ai không biết còn tưởng đó là ông ngoại anh đấy chứ."
Hạ Tư Hành, "Thì đúng là vậy mà."
Kim Hề á khẩu không phản bác được.
...
Tiễn Hạ Tư Hành đi làm rồi, Kim Hề vào phòng múa tập một lát.
Mười giờ hơn, cô rời khỏi nhà đi gặp Vương Tinh Mạn.
Lớp dạy múa của Vương Tinh Mạn nằm trong trung tâm thành phố, địa điểm khá lý tưởng, đông người qua lại. Cả một tòa nhà đều cho các lớp học vũ đạo thuê. Lớp múa ba lê, hip hop, jazz, nhảy latin, đàn piano, violon... Cái gì cũng có.
Kim Hề vừa bước vào tòa nhà đã liên tục nhận được tời rơi.
Vào lớp múa của Vương Tinh Mạn, nhìn thấy một xấp tờ rơi trên tay Kim Hề, bà Vương Tinh Mạn bật cười, "Em đi phát tờ rơi đấy à?"
"Em bị người ta dúi vào tay bắt nhận đấy chứ." Kim Hề bất lực đáp.
"Thùng rác đằng kia kìa."
Kim Hề ném xấp tờ rơi vào thùng rác, "Sao chỗ này nhiều lớp dạy múa thế ạ?"
Đây không phải là lần đầu tiên cô đến đây, trước đây tầng 1 tầng 2 của tòa nhà đều là các lớp dạy văn hóa, hôm nay đứng trong thang máy, cô nhìn thấy sơ đồ các tầng, mới phát hiện ra bây giờ toàn là các lớp dạy bộ môn nghệ thuật.
Nhân viên lễ tân bên cạnh nói xen vào, "Cũng vì thấy chỗ chúng ta làm ăn phát đạt nên mấy lớp vũ đạo đó mới chạy đến đây mở lớp ấy chị."
Kim Hề sững sờ.
Nhân viên lễ tân cất giọng oán than, "Đã vậy còn giành biết bao nhiêu là học trò của chúng ta."
Vương Tinh Mạn, "Đừng nói bậy."
"Em đâu có nói bậy? Em nói thật mà, bao nhiêu học trò lớp chúng ta đều nhảy sang lớp bên cạnh rồi. Tại cô Vương hiền quá đó." Cô bé lễ tân nói, "Cô xem nhà người ta kìa, giáo viên thì chẳng ra gì, nhưng trên tờ rơi thì nâng lên tận mây xanh. Còn nhà mình... chẳng có lấy một tờ rơi."
Vương Tinh Mạn bất đắc dĩ, "Con người phải dựa vào thực lực của bản thân chứ không phải mấy thứ hào nhoáng bên ngoài. Hơn nữa học trò của cô đông như thế, cô còn đang sợ không dạy nổi đây này."
Cô bé lễ tân và Vương Tinh Mạn như đổi thân phận cho nhau.
Lễ tân thành bà chủ, nói với giọng tiếc rèn sắt không thành thép, "Cô Vương à, chúng ta là người làm ăn, kiếm tiền là chuyện quan trọng nhất, bây giờ học sinh từ từ bị đào đi, sau này làm sao chúng ta kiếm cơm được nữa chứ?"
Vương Tinh Mạn, "Học sinh lớp mình hiện tại cũng nhiều mà, không sợ không kiếm được tiền."
"Làm gì có ạ? Cô xem, tụi nhỏ bây giờ không thích múa ba lê nữa, đứa nào cũng chạy sang hip hot hết, nói ba lê..." Lễ tân cắn môi, thuật lại mấy lời mỉa mai nghe được, "Tụi nhỏ bảo, ba lê trông rất giả tạo."
Cô bé lễ tân cực kỳ tức giận.
Cô nàng cứ nghĩ hai người trước mặt hẳn sẽ đồng cảm với mình. Nhưng không...
Vương Tinh Mạn và Kim Hề đều rất bình tĩnh.
"Sao... sao hai người không có phản ứng gì hết vậy?"
"Quen rồi là thấy bình thường ngay." Kim Hề đáp, "Từ nhỏ tới lớn chị đã nghe nhiều người nói thế rồi, nhưng mấy người đó không dám nói trước mắt chị mà chỉ dám lén nói sau lưng thôi."
"Chuyện này cô có thể làm chứng. Lúc con bé đến học múa, kéo theo biết bao thanh niên đứng chờ bên ngoài." Vương Tinh Mạn nhớ lại cảnh tượng ấy không nhịn được bật cười, "Nhưng con bé chả thèm để ý đến ai cả, sau đó mấy thằng nhóc ấy bắt đầu nói con bé giả tạo, làm bộ môn ba lê cũng bị chê là giả tạo theo.
"Thế chị... không giận ạ?" Cô bé lễ tân hỏi Kim Hề.
"Bọn họ đều là người dưng, sao chị lại giận người dưng vì những chuyện này chứ?" Kim Hề nói, "Nhưng chị rất ghét mấy người dìm ba lê để tâng hip hop."
"Đều là vũ đạo cả, cớ gì phải phân sang hèn? Muốn học gì thì cứ học, sao cứ phải dùng ba cái mánh khóe như này?"
Vương Tinh Mạn cũng bất lực, "Có lẽ là thủ đoạn cạnh tranh trong thương trường hiện giờ là thế. Nhưng phải công nhận rằng hip hop bây giờ rất được lòng công chúng, ba lê thì hiếm có người thích hơn."
Kim Hề, "Nào có, vẫn còn nhiều người thích mà cô."
Vương Tinh Mạn thở dài, "Con cứ an ủi cô đi."
Kim Hề giần giật khóe môi, bị bà ảnh hưởng nên tâm trạng cũng có hơi mất mát, thất vọng. truyen bjyx
"Chẳng phải con đang tham gia chương trình kia sao? Có khi đây cũng là một cách để tuyên truyền." Vương Tinh Mạn phân tích, "Con xem, vừa có ba lê, nhảy hiện đại, hip hop... Nếu con có thể đoạt quán quân, biết đâu chừng có thể kéo mấy học sinh quay trở về lớp ba lê của mình thì sao?"
"Con nít mà, chỉ hào hứng được dăm ba phút, chỉ cần bộ môn ba lê giành được quán quân thì bọn nhỏ sẽ thấy hip hop cũng thường thôi, rồi sẽ kéo nhau sang học ba lê hết."
Vương Tinh Mạn tự nói rồi tự bật cười, "Hình như cô hơi viễn vông rồi."
Mí mắt Kim Hề run run, "Vì sao lại không được ạ?"
Cô bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chương trình lần này hơn, dã tâm cũng hừng hực dâng trào.
Vốn chỉ mang theo tâm thái tham gia để học hỏi và giải trí một tí, nhưng bây giờ cô đã bắt đầu ngấp nghé cái danh hiệu quán quân kia rồi.
Toàn thân cô như được tiếp thêm ham muốn chinh phục, nhiệt huyết dâng trào, cô háo hức muốn được đứng trên sân khấu, cạnh tranh với những thí sinh khác.
...
Ăn cơm trưa xong, Kim Hề lại hỏi Vương TInh Mạn vài vấn đề chuyên môn.
Đến khi cô rời khỏi trung tâm đào tạo thì nơi chân trời đã sáng bừng, ánh vàng cam loang lổ tựa như những mảnh vàng lụn vụn rải rác khắp nơi.
Cô nhìn đồng hồ, đã năm giờ rưỡi rồi, cô bỏ luôn bữa tối, vội vội vàng vàng chạy đến studio ghi hình ngoài ngoại ô.
Vào phòng trang điểm, cô hỏi thăm nhân viên công tác, "Tới lượt ai dợt vậy ạ?"
Nhân viên đáp, "Là Dư Diệm."
Sau Dư Diệm còn một người nữa mới đến lượt cô.
Thấy thời gian vẫn còn sớm, Kim Hề lấy điện thoại ra định đặt đồ ăn. Nhưng phim trường này nằm ở khu vắng người, quán ăn gần đây cũng ít món, chỉ có vài quán cơm gia đình. Kim Hề lại không ăn được ở những chỗ như thế, vì không đảm bảo vệ sinh, hơn nữa còn nhiều dầu mỡ.
Cô đành cất điện thoại đi, vào cửa hàng tiện lợi trong phim trường mua hai hộp sữa chua làm bữa tối.
Ra khỏi phim trường, sắc trời bên ngoài tối đen như mực.
Kim Hề nhét hai tay vào túi, đi thẳng về phía cửa hàng tiện lợi. Vừa rẽ ngoặt, cô bất ngờ chạm mặt một người đàn ông.
Trời tối, cô không thấy rõ dáng vẻ của người kia, nhưng phong cách ăn mặc rất thời thượng, nơi đầu ngón tay ánh lên đốm lửa nhỏ đang cháy sáng. Đến gần hơn, Kim Hề mới nhận ra đó là hai thí sinh nhảy hip hop, song cô lại không nhớ rõ tên họ là gì.
Thay vì nói không nhớ, đúng hơn là lúc giới thiệu các thí sinh với nhau, cô vốn không để ý nghe tên của đối phương.
Cô đi thẳng một mạch, vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng đi chưa được mấy bước đã bị bọn họ gọi lại.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, cô là Kim Hề đúng chứ?"
Người đàn ông đi đến trước mặt cô, mùi khói thuốc ám trên người anh ta nồng nặc, cực kỳ gay mũi,
Kim Hề cau mày lùi về sau một bước. Cô vốn đã cao, lại mang thêm một đôi giày bảy phân, người đàn ông trước mặt trông có vẻ hơi thấp hơn cô.
Ánh mắt cô hờ hững lướt qua, "Chào anh."
"Tôi là Dư Diệm." Anh ta tự giới thiệu.
""Dư Diệm." Cô lặp lại tên anh ta, sau đó lại nói, "Xin lỗi, tôi phải đi mua đồ, tôi..."
"... Tôi cũng đang định đi mua ít đồ, chi bằng chúng ta cùng đi." Cô vừa nói được một nửa đã bị anh ta ngắt lời. Dư Diệm vui vẻ nhìn cô tựa như biết chắc cô sẽ không từ chối.
Tuy nhiên, Kim Hề chưa kịp lên tiếng, thì bên cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, dáng vẻ cao to bị ánh trăng kéo dài ra, che khuất tầm mắt Dư Diệm. Dư Diệm hơi ngửa đầu, nhìn vị khách không mời mà đến, nhưng khi nhìn rõ người trước mặt, vẻ mất kiên nhẫn bỗng chốc biến mất tăm.
"Kỳ Nhiên? Sao anh lại ở đây."
Kỳ Nhiên, "Tôi có việc."
Anh quay sang hỏi Kim Hề, "Hai người quen nhau à?"
Kim Hề, "Không."
Nụ cười trên gương mặt Dư Diệm sượng sùng, "Ơ kìa em gái, tốt xấu gì mấy ngày nay chúng ta cũng từng tập dợt cùng nhau kia mà, em bảo em không quen tôi có phải hơi quá đáng rồi không?"
Kỳ Nhiên bắt được từ ngữ quan trọng trong lời anh ta, "Em gái?"
Anh ngước lên, ý cười trong đôi mắt trở nên sắc lẹm, "Ai là em gái cậu? Hả?"
Dư Diệm như nhận ra được điều gì, vội đổi giọng, "Tôi lỡ miệng nói bậy thôi." Ánh mắt anh ta đảo qua hai người, "Hai người có vẻ thân nhỉ?"
Kỳ Nhiên cười gằn, "Sao, bắt đầu lo chuyện của tôi rồi đấy à?"
Dư Diệm, "Nào dám, tôi chỉ hỏi thế thôi, nếu không có gì thì tôi đi trước."
Kỳ Nhiên, "Không đi cửa hàng tạp hóa nữa à?"
Hiển nhiên anh đã nghe thấy lời vừa nãy Dư Diệm nói với Kim Hề.
Dư Diệm gượng cười, "Tôi chợt nhớ ra trong phòng trang điểm còn một gói thuốc là, không đi nữa." Anh ta vừa nói xong đã vội vội vàng vàng bỏ đi, bóng lưng nom hơi luống cuống.
Kỳ Nhiên giần giật khóe miệng, "Cái quần gì thế?"
"Tay anh."
Kim Hề vô cảm nói, "Bỏ tay xuống."
Kể từ lúc anh xuất hiện đã choàng tay lên vai cô, vì ngại có người ngoài ở đó nên cô không sầm mặt với anh, dù gì cũng là bạn bè mười mấy năm nay, có choàng vai bá cổ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng từ khi Kim Hề và Hạ Tư Hành yêu nhau, cô rất nhạy cảm với ranh giới giữa nam và nữ. Dù có là bạn bè mười mấy năm thì cô cũng không muốn có những cử chỉ thân mật thái quá với anh. Mặc dù cô biết Kỳ Nhiên không có ý xấu với cô, mà cũng có lẽ trong mắt Kỳ Nhiên, cô vốn không được coi là con gái mà chỉ là một đứa bạn thân mà thôi.
Vẻ mặt lạnh lùng của cô hiện rõ vẻ bài xích.
Kỳ Nhiên vội rút tay lại, hai tay giơ lên cao ra vẻ đầu hàng.
"Ơ kìa thiên nga nhỏ, anh choàng vai em cũng không được à?" Anh cười trêu.
"Không thích." Kim Hề đáp đầy dứt khoát.
Cô xoay người đi về phía cửa hàng tạp hóa.
Kỳ Nhiên đuổi theo, "Trước đây em đâu có như thế, nhớ hồi còn bé không, em chỉ bị cảm xoàng, hắt hơi có một cái mà cứ như tàn phế tới nơi, một hai đòi anh cõng em về nhà."
"Bây giờ thì hay rồi, anh giúp em đuổi một tên lân la đến bắt chuyện mà em lại có thái độ này với anh à?"
"Choàng vai tí cũng không được hả?"
"Thì anh cũng đã nói là chuyện hồi bé còn gì." Kim Hề cất giọng đều đều mang theo sự lạnh lùng, "Kỳ Nhiên à, chúng ta đều đã lớn cả rồi. Tuy chúng ta là bạn thân, nhưng em đã có bạn trai rồi, em phải giữ khoảng cách với người đàn ông khác."
Gợn gió đêm dịu dàng mơn man, mùi hoa quế ngọt lịm như hòa vào bầu không khí.
Nhưng Kỳ Nhiên lại thấy gió lạnh, lạnh đến thấu xương, gương mặt anh cũng dần trở nên rét căm căm.
Một lúc sau, anh vờ đau lòng, "Ây, hồi bé anh tốt với em cỡ nào, nhìn đi, đúng là con gái gả đi rồi như bát nước đổ đi. Em mới có người yêu thôi mà đã vì anh ta từ chối biết bao nhiêu người đàn ông. Chậc, nếu tên bạn trai này không đối xử tốt với em thì anh sẽ thay mặt nhà ngoại đánh cho cậu ta một trận."
Kim Hề bật cười, "Nhà ngoại gì chứ?"
Kỳ Nhiên, "Anh không được tính là người nhà ngoại à? Nếu em phủ nhận là anh khóc ngay tại chỗ đấy!"
Kim Hề dở khóc dở cười.
Bầu không khí nhờ đó cũng trở nên thoải mái hơn, nhưng đôi mắt ngập tràn ý cười của Kỳ Nhiên lại rét lạnh như đêm đông.