• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên sân khấu, phần biểu diễn của thí sinh cuối cùng đã kết thúc.

Phim trường vang vọng tiếng của đạo diễn, "Hôm nay đến đây thôi, sáng mai tám giờ chúng ta tiếp tục dợt thêm một lần nữa. Mọi người về nhà nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp lại."

Các nhân viên mệt đến độ chẳng còn sức để reo hò ăn mừng, ai nấy đều cúi đầu im lặng thu dọn đồ đạc.

Giang Trạch Châu liếc nhìn đồng hồ trên tay, "Sáu giờ rồi, đi ăn không?"

Hạ Tư Hành, "Chẳng phải cậu có hẹn với bọn họ sao?"

"Đi cùng nhé? Nhân dịp này dẫn Kim Hề đi theo luôn."

"Không cần đâu."

Giang Trạch Châu nghe giọng điệu chẳng thèm để ý của anh thì bật cười, "Đưa Kim Hề theo cũng tốt mà. Chí ít sẽ không có ai giở trò sau lưng cô ấy."

"Không cần." Giọng Hạ Tư Hành cực kỳ bình tĩnh, "Dù không biết thân phận của Kim Hề thì cũng sẽ không có ai dám đụng tới cô ấy đâu."

"Cậu chắc chắn thế à?"

Hạ Tư Hành, "Không chắc."

Giang Trạch Châu hoang mang, ngay sau đó lại nghe thấy anh nói tiếp, "Cô ấy đã hai mươi ba rồi, đây là chỗ làm việc, cô ấy tự có năng lực ứng biến, không phải lúc nào cũng cần đến tôi ra tay xử lý. Hơn nữa, nếu cô ấy mà bị bắt nạt, người khóc lóc thảm thương nhất chỉ sợ là người khác chứ không phải cô ấy."

Công chúa thiên nga có phải là chú thỏ con mặc người chém giết đâu chứ.

Cô không bắt nạt người khác là may lắm rồi, nếu có người ăn hiếp cô thì cô chắc chắn sẽ trả lại gấp mười lần.

Giang Trạch Châu cúi đầu ngẫm nghĩ một hồi, bờ môi tràn ra ý cười đã hiểu rõ.

"Nhưng môi trường trong giới giải trí không giống như trong vũ đoàn, xung quanh cô ấy không còn những người đơn giản như nhóc Cam nữa, cậu vẫn tự tin về cô ấy thế à?"

Hạ Tư Hành nheo mắt, tựa như đang suy nghĩ, "Không, nhưng thế thì sao chứ? Nếu cô ấy thật sự bị người ta bắt nạt, không thể an toàn rút lui thì chẳng phải vẫn còn có tôi che chở cho cô ấy hay sao?"

Giang Trạch Châu nhíu mày, thầm nghĩ đây mới là Hạ Tư Hành mà anh ta biết, mọi việc đều đặt Kim Hề lên hàng đầu.

Nhìn thấy đạo diễn và nhà sản xuất cách đó không xa đang đi về phía khán đài, Giang Trạch Châu bèn đứng dậy, cài lại cúc áo vest, cụp mắt hỏi Hạ Tư Hành, "Vậy tôi đi trước nhé? Còn cậu thì sao, bảo tài xế nhà cậu đến đón hay để tôi cho tài xế đưa cậu về?"

Hạ Tư Hành, "Hôm nay Kim Hề lái xe đi làm."

Giang Trạch Châu, "Hóa ra không cần tìm tài xế, bởi vì chính cậu đã là tài xế rồi."

Hạ Tư Hành ném qua một ánh mắt sắc lạnh như dao.

Giang Trạch Châu bước xuống trước, nhà sản xuất vội chào anh ta, thấy Hạ Tư Hành vẫn còn ngồi tại chỗ thì hỏi thăm, "Giang tổng, bạn anh không đi cùng sao?"

"Không, cậu ấy còn có việc."

"Ồ?"



Tuy Hạ Tư Hành muốn kín tiếng, nhưng Giang Trạch Châu đầu tư vào chương trình này khá nhiều tiền, nếu có sử dụng chút đặc quyền cũng không phải là chuyện gì đáng trách. Anh ta vờ lơ đãng nói, "Em gái tôi cũng tham gia chương trình này, cậu ấy không yên tâm nên đến đây xem thế nào."

Tim nhà sản xuất hẫng mất một nhịp, "Em gái anh?"

"Vâng." Giang Trạch Châu không nói rõ quan hệ của mình và Kim Hề, đây là hiệu quả mà anh mong muốn, giới thiệu một mối quan hệ lập lờ để người ta hoài nghi. Đuôi mắt anh nhếch lên mang theo ý cười hờ hững, "Con bé quen kín tiếng, không thích dựa vào danh tiếng của bọn tôi. Nhưng dẫu gì thì đây cũng là lần đầu tiên con bé tham gia chương trình, bọn tôi không yên tâm nên sang đây xem thử."

"Cô ấy là..."

"Ông đoán xem ai giống em gái tôi nhất?"

"Sao tôi biết được chứ? Giang tổng cứ nói thẳng ra là được mà."

Giang Trạch Châu cười, có đều quãng đường từ khán đài ra ngoài hai bên hành lang đều là phòng trang điểm. Bên ngoài mỗi phòng đều có để tên của thí sinh tham gia, Giang Trạch Châu cố tình lia mắt nhìn cánh cửa có treo bảng tên của Kim Hề mấy lần.

Nhà sản xuất và đạo diễn đều là người rành sự đời, thấy thế bèn nói, "Đây là vũ công đến từ vũ đoàn ba lê Nam Thành, biểu hiện rất tốt, cũng có chính kiến với sân khấu của bản thân, chúng tôi đánh giá cô ấy khá cao."

Giang Trạch Châu vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh không chút gợn sóng, "Cứ xem hiệu quả phát sóng thế nào đã. Cái tôi muốn không phải là hiệu quả sân khấu cá nhân mà là rating."

Giọng điệu lạnh như băng, thái độ không cách nào nắm bắt khiến nhà sản xuất và đạo diễn như lạc vào sương mù.

Cô em gái này của anh ta rốt cuộc có phải là Kim Hề hay không? Nếu không phải là Kim Hề, vậy thì là ai?

...

Giang Trạch Châu rời đi chưa được bao lâu, Hạ Tư Hành cũng rời đi.

Đường vào và đường ra đều cùng một lối, khi đi qua phòng trang điểm, Hạ Tư Hành dừng lại trước cửa phòng của Kim Hề, đưa tay khẽ gõ lên cánh cửa "cộc cộc cộc".

Bên trong vang lên giọng của Kim Hề, lịch sự xa cách, "Ai thế?"

"Anh đây."

Vừa dứt lời, chỉ vài giây ngắn ngủi, ngay lập tức, cánh cửa được người bên trong kéo ra.

Hạ Tư Hành bắt gặp vẻ bất ngờ trên gương mặt Kim Hề.

Kim Hề, "Sao anh vào được đây?"

Hạ Tư Hành, "Cứ thế mà vào thôi."

Trả lời cũng như không.

Cô lườm anh một cái, sau đó kéo tay anh đi vào phòng trang điểm.

Kim Hề còn phải thu dọn đồ đạc, cô để mặc Hạ Tư Hành đứng một bên, quay lưng về phía anh hỏi, "Rốt cuộc làm sao mà anh vào đây được thế? Ở đây đâu phải vũ đoàn mà ai vào cũng được."

"Giang Trạch Châu đến đây bàn công việc nên anh đi cùng cậu ta."

Anh nói làm cô nhớ lại mấy lời của nhân viên ban nãy, người bên đầu tư Hoa Duệ đến thăm phim trường. Hóa ra là thế.

Kim Hề lại hỏi, "Giang Trạch Châu đâu rồi?"

Hạ Tư Hành, "Đi rồi."

Cô gật đầu, không hỏi nữa.

Dọn đồ xong, cô nói, "Xong rồi, về nhà thôi."

Hạ Tư Hành cầm lấy đồ trong tay cô, tay kia vô thức đưa tới định nắm lấy tay cô. Song, như chợt nhớ ra chuyện gì, cánh tay bất chợt bất động giữa không trung.

Kim Hề đưa tay sang muốn nắm tay anh, nào ngờ lại bị anh tránh đi.

Cô ngẩn người, ngay sau khi phản ứng lại, đuôi mắt lạnh lùng nhếch lên, "Anh có ý gì?"

Hạ Tư Hành, "Anh chỉ nghĩ, bên ngoài đông người, nếu để người ta biết em có bạn trai thì không hay lắm."

Kim Hề lạnh mặt, "Không hay cái gì?"

"Dù sao em cũng là người tham gia chương trình truyền hình, biết đâu sau khi phát sóng có người ưng em, muốn mời em vào showbiz, có khi em lại thành người nổi tiếng." Hạ Tư Hành chậm rãi đáp, gương mặt hiện lên ý cười, nhưng nụ cười ấy hoàn toàn không chạm vào đáy mắt, "Nữ nghệ sĩ mà có bạn trai thì hình như không được hay cho lắm?"

"Em không có ý định vào showbiz." Kim Hề đứng thẳng người, cất giọng bình tĩnh, "Còn nữa, cám ơn anh đã suy nghĩ cho em, nhưng em không cần."

Nói xong, cô sầm mặt mở cửa toan bước ra ngoài.

Cánh cửa vừa được kéo ra đã bị người ta đóng sầm lại.



Hạ Tư Hành đè cô lên cửa.

Kim Hề phản ứng dữ dội, giãy dụa trong lòng anh, giận đến độ lồng ngực phập phồng. Cô ngước lên trợn mắt lườm anh, đang tính mở miệng thì đã bị anh chặn lại.

Nụ hôn của anh mang theo hơi lạnh, mà cũng nóng hừng hực.

Kim Hề chưa bao giờ cảm nhận được nụ hôn nào gấp gáp như thế này, vừa ngang ngược vừa bá đạo, chỉ hận không thể xé cô ra làm đôi, ngọn lửa bừng lên như lan ra tận đồng cỏ. Cô cố gắng giãy dụa nhưng hai tay lại bị anh kéo lên áp vào cánh cửa.

Tiếng nức nở phản kháng của cô đã bị đôi môi anh che kín.

Dần dà, cô mặc kệ buông xuôi.

Hạ Tư Hành rời khỏi môi cô, hơi thở hỗn loạn phả lên bờ môi rồi dần dần dời xuống, lướt qua gò má rồi rơi vào bên tai cô. Anh thân mật hôn lên vành tai cô, cất giọng vẫn còn đang chìm trong cơn đê mê, "Anh mới là người gần quan được ban lộc."

Câu nói đột ngột khiến Kim Hề hoang mang, "Sao?"

Ánh mắt Hạ Tư Hành thẫm lại, anh khẽ cười, "Không có gì, chẳng qua thấy buồn cười quá thôi."

Để Kim Hề dấn thân vào showbiz, đúng là nực cười.

Làm bạn trai bí mật, nực cười.

Mà nực cười nhất chính là cái câu kia, này thì gần quan được ban lộc.

Người gần cô nhất vĩnh viễn chỉ có Hạ Tư Hành anh đây.

Anh cứ lảm nhảm mấy lời khó hiểu làm Kim Hề cứ nhìn anh mãi, "Anh đang nói nhảm gì thế hả?"

Hạ Tư Hành cất giọng, "Không có gì."

Anh nắm tay cô, nhặt túi xách dưới đất lên rồi mở cửa bước ra ngoài.

Không nhận được câu trả lời, Kim Hề vẫn dính lấy không buông, "Anh có biết bây giờ anh giống gì không?"

Hạ Tư Hành, "Sao?"

Cô cau mày, "Giống mấy thằng tồi lên giường không đeo bao rồi không thèm chịu trách nhiệm đấy."

Hạ Tư Hành giận đến bật cười, "Tồi ư?"

"Bây giờ rất tồi, chỉ biết trêu ngươi người ta." Cô nói.

"Anh không có trêu ngươi em, chẳng qua là anh thấy không có gì để nói thôi."

"... Ờ."

Nếu anh đã bảo không có gì đáng nói thì cô cũng không hỏi nữa.

Rời khỏi studio, Hạ Tư Hành hỏi cô, "Em đỗ xe ở đâu?"

Kim Hề chỉ về một hướng, "Bãi đỗ xe bên kia kìa."

Bãi đỗ xe nhỏ chật kín, đa phần là xe chuyên dụng của các minh tinh. Thế nên chiếc BMW màu trắng của Kim Hề lại càng nổi bần bật trong dàn xe chuyên dụng màu đen.

Hai người ngồi vào xe.

Lúc Hạ Tư Hành cúi đầu cài dây an toàn, bỗng nhiên có người gõ lên cửa xe bên ghế lái.

Anh bèn hạ cửa sổ xe xuống.

Bởi vì đã được dán một lớp kính nên người trong xe có thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không thấy người trong xe.

Khi cửa sổ xe được hạ xuống, Hạ Tư Hành trông thấy nụ cười trên gương mặt Kỳ Nhiên dần phai đi, sắc mặt đờ ra.

May là Kỳ Nhiên là người biết che giấu cảm xúc, chỉ thoáng chốc đã lấy lại vẻ bình tĩnh, "Xin lỗi, hình như đây là xe của Kim Hề, xin hỏi anh là...?"

Kim Hề ngồi bên ghế phụ nghe thấy giọng anh thì vội quay sang, "Kỳ Nhiên?"

Kỳ Nhiên khom người, bấy giờ mới trông thấy Kim Hề bên ghế lái phụ.

Kỳ Nhiên cười, "Không giới thiệu à?"

Kim Hề thoải mái giới thiệu, "Bạn trai em, Hạ Tư Hành."



"Còn đây là Kỳ Nhiên, bạn hồi em còn ở Giang Thành."

"Chào anh."

"Chào anh."

Hai người chỉ chào nhau một câu ngắn gọn, nhưng trong mắt đều mang theo địch ý.

Địch ý của Hạ Tư Hành giấu sau vẻ mặt hờ hững, địch ý của Kỳ Nhiên lại ẩn dưới gương mặt nhàn nhã.

Kim Hề không nhận ra địch ý trong mắt bọn họ, chỉ hỏi Kỳ Nhiên, "Anh tìm em có việc gì sao?"

Kỳ Nhiên, "Không có gì, tại thấy xe em nên định sang chào một tiếng thôi."

Kim Hề cười, "Sao anh lại ở đây, có chuyện phải đi hả?"

Kỳ nhiên, "Ừ, tạm thời có chút việc."

Thật ra anh chẳng bận gì, biết được thời gian kết thúc công việc từ sớm nên định mời cô đi ăn cơm. Anh ngồi trong xe ôm cây đợi thỏ một lúc lâu, cuối cùng cũng đợi được, nhưng không ngờ lại gặp cả bạn trai cô.

Ánh mắt anh ánh lên sự cô đơn, khẽ gật đầu chào cô, "Thôi, anh đi đây, lần sau có cơ hội lại mời hai người một bữa."

Kim Hề cười.

Kỳ Nhiên nói xong bèn xoay người rời đi, để lại bóng lưng cực kỳ phóng khoáng.

Ánh đèn pha từ chiếc BMW lóe lên, làn sóng bụi li ti nhảy nhót tưng bừng trong luồng sáng, soi chiếu bóng lưng rời đi của người đàn ông.

Anh ngồi lên xe chuyên dụng màu đen, bên trong ngoại trừ anh còn có người quản lý - Lâm Mông.

Thấy anh quay về chỉ có một mình, Lâm Mông ngạc nhiên hỏi, "Thiên nga nhỏ đâu? Không hẹn được à? Hay là cô ấy lái theo sau?"

Kỳ Nhiên đeo kính râm lên, tròng kính màu đen che mất nửa gương mặt của anh, và cả cảm xúc cuồn cuồn đang dâng trào nơi đáy mắt.

Anh cất giọng điềm nhiên, "Cô ấy bận rồi."

Lâm Mông, "Bận gì? Hai người lâu rồi không gặp, cậu hẹn cô ấy đi ăn một bữa sao cô ấy lại từ chối được?" Chị bật cười, "Thiên nga nhỏ cũng kiêu gớm."

Khóe môi Kỳ Nhiên giần giật, "Ừ, kiêu lắm."

Chiếc xe chuyên dụng chậm rãi di chuyển khỏi bãi đỗ xe, Lâm Mông ngồi bên cạnh vẫn không ngừng ríu rít bên tai, chị ta muốn nhờ quan hệ của Kỳ Nhiên và Kim Hề để khuyên Kim Hề ký hợp đồng làm nghệ sĩ dưới trướng của chị.

Kỳ Nhiên vẫn giữ im lặng từ nãy đến giờ.

Qua một lúc sau, anh bỗng thốt ra một câu, "Chị có biết hai người xuất hiện trong khán đài hôm nay không?"

Bị ngắt ngang dòng suy nghĩ, Lâm Mông ngớ ra, "Ai cơ?"

Ánh mắt sắc bén ẩn giấu bên dưới kính râm, gương mặt bất cần đời toát ra hơi thở nguy hiểm, "Không phải staff trong đoàn, chị điều tra thử xem thân phận của hai người đó rốt cuộc là ai."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK