Lướt qua ánh mắt trêu tức của Kim Hề, anh bước xuống xe vòng qua ghế lái, mở loa ngoài nói chuyện với Giang Trạch Châu.
"Nửa đêm nửa hôm mà còn gọi tới, có chuyện gì?"
Lần đầu tiên Giang Trạch Châu thấy Hạ Tư Hành nói chuyện với mình bằng cái giọng lạnh lùng xa cách như thế, anh ta đờ ra hồi lâu mới lên tiếng, "Cậu đang ở trong phòng mổ à?"
"Đang mổ mà nghe điện thoại của cậu được sao?"
"Cậu không mổ thì tự dưng cáu với tôi làm gì? Có phải đang làm việc đâu."
"Sao cậu biết tôi đang rảnh?" Hạ Tư Hành hỏi lại, khóe môi hơi cong lên nở nụ cười mỉa mai.
Bên kia im lặng một lúc, Giang Trạch Châu khẽ ho khan, "Hay cậu cứ bận tiếp đi, lát nữa tôi gọi lại cho cậu sau nhé?"
"Có gì thì nói đi." Hạ Tư Hành cất cao giọng, nhưng vẫn mang theo vẻ khó chịu. Lúc giẫm chân ga còn phải ghìm lại lửa giận, động cơ brừm lên một tiếng, phá vỡ khung cảnh yên tĩnh của đêm tuyết rơi.
Chiếc Porche màu đen chạy vụt đi, bánh xe cuốn theo đống tuyết lẫn với bùn tạo nên một làn bụi mờ trong gió.
Bên Giang Trạch Châu cũng nghe thấy tiếng động cơ xe, "Đang ở ngoài à?"
Hạ Tư Hành đáp, "Nhà ba mẹ tôi."
Giang Trạch Châu lại hỏi, "Không ngủ lại sao?"
Chưa đầy một giây, anh ta đã tự trả lời, "Mà cũng đúng, nếu cậu ngủ lại thì Kim Hề phải ngủ một mình rồi."
Kim Hề nhìn thấy rõ ràng, khi Giang Trạch Châu nhắc đến tên cô, hàng mày Hạ Tư Hành hơi cau lại, sắc mặt có chút thay đổi, nhưng chỉ chớp mắt một cái đã trở lại biểu cảm bình thường.
Hiếm khi trông thấy anh thế này, Kim Hề vui lắm.
Bất thình lình, Giang Trạch Châu nghe thấy có giọng nữ gọi tên mình, chất giọng nũng nịu, mềm mại đến tận xương, "... Chào buổi tối nha anh Châu Châu."
Giang Trạch Châu sững sờ, ngơ ngác rồi lập tức rùng mình.
Ngay sau đó, khi vẻ mặt Hạ Tư Hành càng lúc càng khó coi, cô nói tiếp, "Anh Châu Châu đang quan tâm em hay quan tâm anh A Hành thế?"
"..."
"..."
Bầu không khí im lặng kéo dài một lúc lâu.
Khóe môi Giang Trạch Châu giần giật, tức giận lầu bầu vài câu, âm lượng tuy nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra anh đang chửi tục. Sau đó, anh ta bất lực mỉa mai, "Tôi quả thật rất muốn biết tôi có phải là đồ chơi của hai người hay không?"
Kim Hề cười đến run cả người.
Hạ Tư Hành dõi mắt tập trung lái xe, cất giọng đầy bình tĩnh, "Quậy đủ chưa?" Hiển nhiên là đang nói với Kim Hề.
Cô gật đầu, "Tàm tạm."
Hạ Tư Hành, "Sao em cứ gây với cậu ta làm gì thế?"
Kim Hề, "Ai bảo anh ấy luôn xuất hiện vào những lúc em xấu mặt làm gì."
Nhất là cái lần ở Duyệt Giang Phủ kia, cô nổi giận đùng đùng tìm đến tận nơi hỏi tội, nhưng cuối cùng chỉ là hiểu lầm, nhớ đến gương mặt muốn cười mà phải gắng nhịn lại của Giang Trạch Châu ở trong gương chiếu hậu.
Cô vẫn ghim đến tận bây giờ.
Cô nhóc này thù dai thật, Hạ Tư Hành khẽ cười.
Giang Trạch Châu ngẫm nghĩ một lúc, thở dài thườn thượt, "Hai người đâu có thèm để tôi vào mắt đúng không? Tôi không phải là đồ chơi của hai người mà là thú cưng của Kim Hề đúng không?"
Kim Hề, "Làm gì có, anh là anh Châu Châu của em mà."
Lúc Kim Hề vừa tới Nam Thành, khi đó cô đang học cấp ba. Cô của ngày xưa vẫn mang theo vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng lại là một cô nhóc ngoan ngoãn, biết gọi Hạ Tư Hành là anh A Hành, cũng sẽ gọi Giang Trạch Châu là anh Châu Châu.
Nhưng không biết từ khi nào Hạ Tư Hành đã chỉnh lại xưng hô.
Con người của Hạ Tư Hành rất tiêu chuẩn kép.
Anh thích Kim Hề gọi mình là anh, nhưng không thích cô gọi thế với những người khác.
Kim Hề hiểu tâm tư này của anh, bởi vì cô cũng thế, có lòng chiếm hữu rất mạnh. Mỗi lần nghe Châu Tranh gọi "anh A Hành", thì thể nào tối đó cô cũng sẽ không để yên cho anh.
"Đừng gọi anh như thế." Giang Trạch Châu vừa nghe xưng hô này lại đau đầu, "Hễ mà nghe em gọi anh là anh biết ngay chẳng có chuyện gì hay ho."
Kim Hề cười, không tiếp lời.
Hạ Tư Hành hỏi anh ta, "Trễ rồi mà còn gọi cho tôi, có chuyện gì thế?"
Được anh nhắc nhở, Giang Trạch Châu vòng lại chủ đề chính, "Hạng mục đầu tư mà cậu nhắc với tôi hồi đợt tết tây ấy..."
Bọn họ bàn chuyện công việc, Kim Hề không có hứng thú nghe lỏm, mà có nghe cũng chẳng hiểu gì, cô quyết định ngồi bên cạnh nghịch điện thoại.
Chẳng mấy chốc xe đã về tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Kim Hề nhìn sang Hạ Tư Hành, anh cau chặt hàng mày như đang gặp một chuyện gì đó khó giải quyết, cô không quấy rầy anh mà xuống xe trước. Nhưng trước khi đi, cô lấy một thứ từ trong túi xách ra đặt lên bảng điều khiển.
Hạ Tư Hành biết tỏng cô nàng này đang bày trò nhưng bận nói chuyện với Giang Trạch Châu nên anh không để ý.
Hạng mục lần này, Giang Trạch Châu cố gắng lôi kéo Hạ Tư Hành đầu tư cùng mình. Suy cho cùng thì với tiền lương cứng của một bác sĩ không đủ để anh chi tiêu hằng ngày.
Từ khi lên đại học, Hạ Tư Hành đã bắt đầu đầu tư kiếm tiền.
Và hạng mục thành công nhất của anh chính là quán bar của Châu Dương, tiền lời mỗi năm lên đến bảy chữ số. Còn lợi nhuận của những hạng mục khác gom lại cũng phải được tám chữ số.
Có người không chỉ có xuất thân tốt, ngoại hình bảnh bao, mà vận may cũng rất đỏ. Dù làm gì cũng dễ dàng thành công.
Ví như hạng mục đầu tư lần này, Hạ Tư Hành đã tranh thủ thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu về nó, sau lại bàn với ba mình vài câu rồi quyết định. Nhưng Giang Trạch Châu vẫn còn do dự, "Tôi thấy rủi ro nhiều quá."
"Rủi ro càng lớn thì lợi nhuận càng cao, mà có thua cũng chẳng sao cả, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi." Anh hời hợt nói.
Bãi đỗ xe vô cùng im ắng.
Một lát sau, Giang Trạch Châu mới lên tiếng, "OK, thế thì nghe theo cậu, cùng lắm thì làm lại từ đầu thôi."
Hạ Tư Hành đủng đỉnh đáp lại, "Tôi không bao giờ làm chuyện không có kết quả, không thua được đâu nên cậu cứ yên tâm đi."
Lời này của anh như một liều thuốc an thần cực mạnh, trấn lại nỗi lo sợ bất an của Giang Trạch Châu.
Chuyện đã được giải quyết, Hạ Tư Hành cầm lấy điện thoại đang để trên bảng điều khiển. Đập vào mắt anh chính là hai tờ 100 tệ màu đỏ nằm chễm chệ trên đó.
Nhờ lợi ích do sự phát triển của khoa học kỹ thuật mang đến mà lâu rồi anh chưa từng nhìn thấy tiền mặt. Mấy tờ tiền này là của Kim Hề để lại ư?
Đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại, màn hình chợt sáng lên, hiện ra hai tin nhắn chưa đọc.
Là tin nhắn của Kim Hề gửi cách đây mười phút, anh bấm vào.
Kim Hề, [Anh tài ơi, đó là tiền xe em gửi cho anh đó.]
Kim Hề, [Anh đừng chê ít nha.]
Hạ Tư Hành cầm hai tờ tiền lên, lặng thinh hồi lâu.
... Coi anh là tài xế thật à?
Ở trên nhà, Kim Hề cầm áo ngủ định vào phòng tắm rửa thay đồ.
Cô đưa mắt nhìn điện thoại, đã mười phút trôi qua mà Hạ Tư Hành vẫn chưa trả lời lại.
Kim Hề im lặng đặt điện thoại lại chỗ cũ tiếp tục sạc pin. Lúc xoay người bước vào phòng tắm, cô nghe thấy động tĩnh ngoài cửa. Vừa quay đầu lại liền rơi vào ánh mắt của Hạ Tư Hành.
Anh thong thả bước đến, ánh mắt thẫm lại, trong mắt chỉ có mỗi một mình cô, không chứa bất cứ thứ gì khác. Bước chân dừng lại trước mặt cô, anh hơi nhướng mày, "Có 200 tệ mà đòi đuổi anh đi à?"
Kim Hề lườm anh, "Gọi xe còn chưa tới 100 tệ."
Trong đôi mắt anh lóe lên ý xấu, anh nhích lại gần kéo cô vào phòng tắm, hơi thở ấm áp phả xuống, "Tài xế khác có thể bì với anh được ư?"
"Sao lại không? Chẳng phải đều là tài xế cả sao?"
"Tài xế anh đây không lấy tiền."
"Thế anh..."
Quần áo trên người yên lặng rơi xuống bồn rửa tay.
"Anh chỉ cần người mà thôi." Giọng anh trầm khàn, kéo xuống tấm màn về đêm.
Qua một trận ma sát, quần áo phẳng phiu cũng bắt đầu nhăn dúm, Hạ Tư Hành nhìn cô nghẹn ngào trong lòng mình như chú mèo con, đôi mắt đen láy ánh lên một lớp sương mù.
"Khẩu vị anh thế nào bộ em quên rồi sao?"
Anh đắc chí thì thầm bên tai khiến cô phải nổi cáu. Cô vòng tay qua, để lại vài "bông hoa" sau lưng anh.
...
Sau khi xong chuyện, Kim Hề bất mãn quay sang xử anh, "Anh trả tiền lại đây cho em."
Hạ Tư Hành, "Có 200 tệ thôi mà em cũng đòi? Xem em hẹp hòi chưa kìa."
Kim Hề đáp, "Em lục hết túi mới gom được 200 tệ, đó là toàn bộ gia tài của em đấy."
Hạ Tư Hành lấy khăn tắm bọc cô lại rồi ôm cô ra khỏi phòng tắm, thong thả hỏi, "Toàn bộ gia tài chỉ có 200 tệ thôi sao?"
Đã mười hai giờ khuya, Kim Hề vừa mệt vừa buồn ngủ, mí mắt đã díp lại, nhưng cô vẫn ráng chống lại cơn buồn ngủ để đấu với anh, "Là tiền mặt anh hiểu không? Bây giờ còn ai xài tiền mặt nữa?"
"Hơn nữa, tiền mặt có hữu dụng với anh không?"
Anh đặt cô lên giường, định đắp chăn cho cô thì cô lại vùng lên, lăn một vòng trên giường rồi quay lại trước mặt anh. Ngón chân táy máy lướt tới viền khăn tắm đang quấn trên người anh, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt khẽ chớp như đang mời gọi, quyến rũ lòng người, "... Chỉ có thể hiến thân cho anh thôi, không phải sao?"
Hạ Tư Hành nhíu mày, túm chặt cổ chân của Kim Hề, đổ ập người xuống đè lên cô, phả ra hơi thở đầy nguy hiểm, "Em cho rằng anh không thể làm thêm một hiệp nữa đúng không? Dù tối nay có thức tới ba giờ thì ngày mai anh vẫn có thể dậy sớm đi làm lúc tám giờ."
"..."
Kim Hề biến sắc, đạp anh một cái, sau đó quấn chặt chăn, thốt ra hai chữ, "Ngủ đi!"
...
Dù được nghỉ, nhưng vì thói quen làm việc và nghỉ ngơi đã vào guồng nên dù tối hôm trước cô ngủ muộn thế nào thì hôm sau cũng sẽ dậy trước tám giờ.
Vài ngày như thế trôi qua, chớp mắt đã đến hai mươi bảy Tết.
Kim Hề nhận được rất nhiều tin nhắn từ Thẩm Nhã Nguyệt, không ngoại lệ, tất cả đều là tin nhắn hỏi cô khi nào về nhà.
Kim Hề kiếm đủ lý do để qua mặt bà, định kéo dài được ngày nào thì hay ngày đó. Nhưng hôm nay đã là hai mươi bảy Tết, có muốn lần lữa nữa cũng không thể đợi đến ba mươi Tết mới về nhà.
Đến chiều, cô lại nhận được tin nhắn của Thẩm Nhã Nguyệt.
Mạnh Ninh ngồi đối diện hỏi cô, "Ai nhắn tin cho cậu thế?"
Kim Hề, "Mẹ mình."
Cô lấy điện thoại ra xem, không trả lời mà tắt hẳn màn hình rồi nhét vào túi áo.
Mạnh Ninh khó hiểu, "Cậu không nhắn lại hả?"
Kim Hề vẫn giữ vẻ mặt bình thường, đáp, "Không sao, không cần phải nhắn lại." Cô cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, bình tĩnh chuyển chủ đề, "Khi nào cậu về Giang Thành?"
"Tám giờ tối nay."
"Mình tiễn cậu ra sân bay nhé?"
"Không cần đâu, lát nữa mẹ mình sẽ sang đón rồi đi cùng luôn."
"Ừ."
Dùng xong trà chiều, hai người đi dạo phố một vòng, tìm một chỗ ăn tạm bữa tối, sau đó Mạnh Ninh rời đi.
Kim Hề không biết phải đi đâu, bỗng nhớ đến hôm nay Hạ Tư Hành có nói tình huống của Đào Đào tốt lên rất nhiều, đã được chuyển sang phòng bệnh thường. Cô ngồi thẫn thờ trong xe một lúc lâu, sau đó nhập địa chỉ bệnh viện vào rồi lái xe đến đó.
Lúc lên tới tầng mà Đào Đào đang nằm, cô đưa mắt dò tìm xung quanh, không biết con bé đang ở phòng nào.
Đang định tìm y tá hỏi thăm, cô bỗng trông thấy Vương Tinh Mạn trên hàng lang.
Bà cũng nhìn thấy cô, vội bước nhanh tới, khẽ hỏi, "Sao em lại đến đây?"
Kim Hề đáp, "Em đến thăm cô, tiện đường thăm Đào Đào luôn, tình hình con bé... vẫn ổn chứ cô?"
Vương Tinh Mạn nói, "Tốt hơn trước đó, nhưng người vẫn còn sưng, lúc thay băng con bé không khóc cũng không than đau. Trước kia con bé không giống vậy, lúc múa sai bị cô đánh, chưa kịp đụng vào nó thì nó đã la oai oái."
Hình ảnh quá mức tượng hình, Kim Hề bật cười.
Vương Tinh Mạn nói, "Đúng lúc có em ở đây, cô đang định về nhà lấy đồ, em trông Đào Đào giúp cô một lát nhé, có việc gì cứ gọi y tá là được."
Kim Hề đồng ý, "Vâng ạ."
Phòng bệnh của Đào Đào là phòng hai giường, bệnh nhân cùng phòng với cô bé hôm nay đã xuất viện, thế nên trong phòng chỉ còn lại một mình Đào Đào, vô cùng yên tĩnh.
Sợ quấy rầy Đào Đào nghỉ ngơi, Kim Hề khẽ khàng đẩy cửa rón rén bước vào.
Nhưng, cô láng máng nghe thấy tiếng nấc nghẹn ngào như đang tận lực đè nén từ trong phòng bệnh truyền ra.
Kim Hề sững người đứng khựng lại, không bước tiếp vào trong.
Cô tựa lên giường bệnh trống ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn xuống đất.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại lại bất ngờ vang lên.
Kim Hề luống cuống lấy điện thoại ra, sau đó mới biết không phải điện thoại của mình.
"Dì ạ?" Đào Đào gọi Vương Tinh Mạn, giọng cô bé rất khẽ, nếu đứng ngoài phòng bệnh sẽ không nghe thấy. Nhưng cô bé vẫn cố chấp gọi Vương Tinh Mạn.
"Cô Vương về nhà lấy đồ rồi." Kim Hề thu lại biểu cảm vừa rồi, mỉm cười vén màn bước tới chỗ Đào Đào, "Chị là Kim Hề, học trò của cô Vương."
"Em biết chị, chị Kim Hề." Cả gương mặt của Đào Đào đều quấn băng, vốn không thấy cô bé cười, nhưng nghe giọng có vẻ thoải mái và khá vui vẻ.
Cô nhóc nhắc, "Chị Kim Hề, điện thoại em đổ chuông, chị xem giúp em xem có phải là mẹ em gọi không?"
"Ừ."
Điện thoại đặt trong hộc tủ bên cạnh giường, màn hình hiển thị cuộc gọi tới là mẹ.
Kim Hề nhận máy, mở loa ngoài rồi kéo màn nhường lại không gian riêng tư cho Đào Đào.
"Đào Đào, hôm nay con sao rồi, ngày mai là mẹ sang tới rồi, con đừng sợ nhé."
"Dạ con không sợ đâu mẹ, mọi thứ đều rất ổn..." Đào Đào nói rất chậm, gần như là nhả từng chữ một, hơn nữa còn hít sâu, "Bác sĩ và y tá ở đây rất tốt."
"Thế thì tốt rồi, dì con nói hôm nay thay băng mà con còn không khóc, con của mẹ giỏi quá."
"Dạ, thay băng không đau tí nào."
"..."
"..."
Kim Hề đứng bên giường, lấy điện thoại ra xem lại lịch sử trò chuyện giữa mình và Thẩm Nhã Nguyệt.
Đầu ngón tay lướt trên màn hình, muốn đánh chữ nhưng lại không biết phải nói gì.
Mấy năm gần đây cô càng lúc càng trở nên ít nói, không còn nói chuyện với ba mẹ nhiều nữa, ngay cả khi nói chuyện điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của cô.
Đang định nhắn tin cho Thẩm Nhã Nguyệt, Đào Đào đã nói chuyện với mẹ xong.
Ngay sau đó, trong phòng bệnh bỗng vang lên tiếng hét của Đào Đào, tuy rất nhỏ nhưng lại mang theo cảm giác đau đớn đầy bất lực.
Màn giường trắng tinh vẫn chưa được kéo kín, để lại một khe hở nho nhỏ.
Nhìn qua khe hở, Kim Hề nhìn thấy Đào Đào đang ngồi trên giường bệnh, đôi môi trắng bệch không có chút máu, càng đừng nói tới gương mặt tái mét của cô bé, nước mắt theo khóe mắt lăn dài xuống thái dương rơi xuống gối.
"Mẹ ơi con đau quá..."
"Con đau chết đi được..."
"Con nhớ mẹ lắm..."
"Con đau quá... đau quá mẹ ơi..."
Cổ họng Kim Hề như nghẹn lại, cô lẳng lặng rời đi, dành cho Đào Đào không gian có thể trút hết mọi đau khổ cho nhẹ lòng.
Cô tựa vào bờ tường ngoài hành lang, nhớ đến mấy lời vừa nãy của Đào Đào.
Lúc cô bé đau đớn nhất vẫn luôn nhớ đến mẹ. Đây không gọi là yếu ớt, cũng không liên quan đến giới tính, mà là bản năng của con người.
Mẹ mang nặng suốt mười tháng trời, tình cảm ấy không thể nào đong đo cân đếm. Không có ai vĩ đại hơn người mẹ, cũng không có ai hiểu được sự đau khổ của mình hơn mẹ.
Cô cũng không ngoại lệ. Cô rất nhớ mẹ.
Kim Hề lấy điện thoại ra, lần này cô không do dự nhắn tin nữa mà gọi thẳng cho số của Thẩm Nhã Nguyệt.
Chuông điện thoại vang lên tút tút tút. Nhưng sau ba tiếng chuông, điện thoại lại bị cúp ngang.