Nhận ra thái độ của mình không đúng, Hạ Tư Hành nhắm mắt lại, "Xin lỗi, tôi hơi sốt ruột."
Giang Trạch Châu chẳng thèm để trong lòng, Hạ Tư Hành nói không sai, chuyện không xảy ra trên người mình nên anh ta mới có thể bình tĩnh, thong dong như thế. Đã không thông cảm mà còn khuyên anh phải bình tĩnh, Giang Trạch Châu nghĩ lại cũng thấy mình bậy.
"Chúng ta vào hậu trường xem thử, cậu yên tâm, dù sao đây cũng là địa bàn nhà mình, không sao đâu."
Hạ Tư Hành ngẩng đầu lên, chẳng có lòng dạ nào, "Mong là thế."
Nhân viên công tác đều biết Giang Trạch Châu, thêm cả tấm thẻ nhân viên do nhà sản xuất đưa cho treo trước ngực, hai người thuận lợi đi thẳng vào hậu trường.
Không ngờ, trong hậu trường đang loạn cả lên.
Giang Trạch Châu gọi một người lại hỏi, "Có chuyện gì thế?"
"Nhà vệ sinh nữ bị khóa trái..." Người kia hoảng sợ, "Kim Hề bị nhốt trong đó, bên trong còn có một gã đàn ông nữa, hình như còn mang theo cả dao..."
Cô ta chưa kịp nói xong đã thấy một bóng người chạy vụt đi.
Trong không khí chỉ còn lại hơi lạnh.
Giang Trạch Châu vội vàng chạy theo, "A Hành!"
Hạ Tư Hành không hề dừng bước, đẩy đám người bu đen bu đỏ đang tìm cách nạy khóa trước nhà vệ sinh nữ, lách mình chen vào.
Nhà sản xuất và đạo diễn giật mình quát lớn, "Cậu làm gì đấy?"
Ánh mắt lạnh lẽo sắc lẹm như dao đảo qua khiến người ta phải sợ. Trong phút chốc, không ai dám lên tiếng.
Anh hỏi, "Chìa khóa đâu?"
Nhà sản xuất đáp, "Bên hậu cần đang mang tới, nhanh thôi."
Bỗng nhiên, bên trong vang lên tiếng đàn ông gào thét cực kỳ hung ác, phẫn nộ, như sắp phát điên.
Hạ Tư Hành không chút do dự lùi về sau hai bước, sau đó nhấc chân lên đạp mạnh vào cánh cửa.
...
Mười phút trước.
Kim Hề rời khỏi phòng nghỉ của Kỳ Nhiên, định quay về phòng mình dặm lại lớp phấn.
Vừa lúc đi ngang qua nhà vệ sinh, cô nghĩ chi bằng vào đó trang điểm lại cho nhanh, thế là cất bước đi vào.
Cô hoàn toàn không hề hay biết đã có người lén lút theo dõi phía sau mình. Gã ta lấp ló ngó nghiêng, thấy nhân viên đều đã vào khu khán đài chờ vào quay, hành lang dần vắng vẻ, hắn thả chậm bước chân, rón rén theo cô vào nhà vệ sinh.
Sau đó, trở tay khóa cửa lại.
Kim Hề cúi đầu, lúc đang lấy son thì nghe thấy tiếng khóa cửa.
Cô cứ tưởng là nhân viên vệ sinh nên không để ý. Đến khi ngước lên định soi gương tô lại son, cô lại bất ngờ trông thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện trong gương.
Kim Hề siết chặt thỏi son trong tay, xoay người đối mặt với gã đàn ông vừa đột nhập.
Gã không cao lắm, mặc đồng phục bảo vệ màu tím, đội mũ lưỡi trai, thấy cô cuối cùng cũng nhìn thấy mình, gã ta khẽ nhếch môi nở nụ cười âm u cực kỳ đáng sợ,
Kim Hề vô thức lùi về sau vài bước, đến khi lưng đụng phải bệ rửa mặt, cơn đau nhói lên nhưng cô không rảnh bận tâm,
"Anh vào nhầm phòng rồi." Cô vờ như bình tĩnh, cất giọng nói, "Nhà vệ sinh nam ở bên cạnh đấy."
"Tôi biết."
Kim Hề cố giấu vẻ sợ hãi vào trong, mặt không biến sắc.
Gã kia tháo nón làm lộ ra cả gương mặt, tuy xa lạ nhưng không hiểu sao cô lại thấy rất quen.
Gã ta nhếch miệng cười khẩy, "Tôi đến tìm cô đấy Kim Hề, lâu rồi không gặp, cô có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, cũng giống thế này, nhưng cô ở bên ngoài, còn tôi bị cô nhốt bên trong nhà vệ sinh nữ."
Nghe gã ta nói, trong đầu Kim Hề dần dần hiện lên cảnh tượng lúc ấy.
Đồng tử của cô bất chợt giãn ra, "Anh là... nam sinh viên đại học Nam Thành kia?"
Cơn khủng hoảng và sợ hãi ùa đến, khi nhìn thấy gã ta gật đầu, cảm giác ấy lại chạy dọc cơ thể bủa vây toàn thân.
Trong tích tắc, cô thấy gã đàn ông rút ra một con dao, sau đó chầm chậm đi tới trước mặt cô.
Kim Hề lùi về sau, vừa lùi vừa hỏi, "Anh muốn làm gì?"
Gã ta, "Cô nói xem?"
Kim Hề lên tiếng cảnh cáo gã ta, "Anh có biết đây là đâu không? Đây là đài truyền hình, bên ngoài đều có camera giám sát, chuẩn bị đến giờ ghi hình rồi, nếu nhân viên không tìm thấy tôi thì sẽ đi tìm ngay thôi. Anh bỏ dao xuống đi, chúng ta nói chuyện đàng hoàng có được không?"
"Nói chuyện đàng hoàng à?" Gã đàn ông như nghe phải chuyện cười, bật cười sang sảng, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, cất cao giọng, "Tôi cũng muốn nói chuyện cho đàng hoàng lắm đấy chứ, nhưng khi đó mấy người có để cho tôi nói không? Cũng vì cô, và cả bạn trai cô nữa, vì hai người mà con đường đại học của tôi đã đổ sông đổ biển cả rồi! Mấy người có cho tôi cơ hội hòa giải không? -- Không hề!"
"Tôi vốn có tiền đồ thênh thang, có thể đầu quân vào văn phòng luật sư tốt nhất, rồi sẽ có nhiều cô gái theo đuổi tôi, nhưng kết quả thì sao? Vì mấy người mà tôi đã mất tất cả! Mất tất cả! Bây giờ tôi chỉ có thể làm bảo vệ, vì sao cuộc đời tôi lại ra nông nỗi này? Dựa vào đâu chứ!"
"Còn cô lại xinh đẹp nổi tiếng, dựa vào đâu? Dựa vào đâu hả?"
Gã ta gào lên.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có người đạp cửa, "Kim Hề? Em ở bên trong sao? Kim Hề!"
Kim Hề bình tĩnh, "Bên ngoài rất đông người, anh buông dao xuống đi được không? Tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra cả."
"Không." Gã ấy từ chối thẳng thừng.
Gã đi tới trước mặt Kim Hề, lưỡi dao lạnh buốt lóe sáng cực kỳ chói mắt.
Kim Hề lui về sau, đến khi không còn lui được nữa.
Gã đàn ông nhăn răng cười dữ tợn, "Không sao, tôi bây giờ có sống hay chết cũng thế thôi, chi bằng kéo cô chết cùng, còn được lên hình nữa, toàn bộ người dân Trung Quốc sẽ nhìn thấy cô chết cùng tôi, tốt biết bao nhiêu."
Thể lực giữa nam và nữ chênh lệch quá lớn, gã ta sải một bước dài tới cạnh Kim Hề, lưỡi dao kề sát cổ cô.
Đúng lúc này, cửa phòng nhà vệ sinh bị người ta đá văng một cái rầm, cả mặt đất như rung lên.
Cảm nhận lưỡi dao sắc chạm vào cổ họng mình, Kim Hề không dám nhúc nhích, hơi ngửa đầu cẩn thận hít thở. Trong tầm mắt, cô trông thấy Hạ Tư Hành, gương mặt trầm tĩnh lóe lên vẻ rét lạnh đầy hung ác, ánh mắt nhuốm màu lửa giận.
Gã đàn ông cười gằn, "Hạ Tư Hành, mày đến đúng lúc lắm."
Hạ Tư Hành, "Có gì thì cứ tìm tôi, thả cô ấy ra."
"Thả nó? Nằm mơ đi!"
"Anh muốn gì tôi đều đồng ý hết, chỉ cần anh thả cô ấy ra." Hạ Tư Hành ghìm lại cơn nóng nảy trong lòng, "Anh hẳn đã biết tôi là ai, mặc kệ anh đưa ra yêu cầu gì, tôi đều có thể giúp anh thực hiện."
Vừa nhìn anh đã nhận ra người trước mặt chính là sinh viên bị Đại học Nam Thành cho thôi học, bèn nói, "Vương Giang, cậu có muốn về Đại học Nam Thành không? Chỉ cần một câu nói của tôi thôi là cậu có thể quay về làm sinh viên Đại học Nam Thành ngay."
Hiển nhiên Vương Giang đã dao động, gã ta đã sớm biết thân phận của đối phương.
Hạ thị.
Hừ.
Hạ thị giàu nứt đố đổ vách của Nam Thành, Hạ thị chỉ cần thở ra một câu đã có thể khiến gã ta bị đuổi học.
Tinh thần Vương Giang căng cứng, "Quay về thì sao, cả trường đều đã biết tao từng làm gì... Có trở về cũng sẽ bị người ta coi thường."
Hạ Tư Hành vừa nói vừa tiến lại gần, "Vậy thì Tân Đại thì sao?"
Tân Đại cũng giống Đai học Nam thành, thuộc đại học hàng top trong nước.
Ánh mắt Vương Giang chợt lóe sáng, "Mày có thể chuyển tao qua Tân Đại thật sao?"
Hạ Tư Hành không đổi sắc, "Tôi không chỉ có thể chuyển cậu sang Tân Đại mà còn có thể cho cậu vào làm văn phòng luật sư Chính An sau khi tốt nghiệp. Nếu cậu muốn làm chỗ khác cũng được, không sao cả, chỉ cần cậu thả cô ấy ra, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của cậu. Xe, nhà, bất kỳ thứ gì, tôi đều có thể thỏa mãn cậu."
Viễn tưởng mà Hạ Tư Hành vẽ ra quá mức tốt đẹp, mấy ngày lang thang nơi đầu đường xó chợ đúng là sống không bằng chết.
Ngay khoảnh khắc Vương Giang thất thần, Hạ Tư Hành và Kim Hề trao đổi ánh mắt với nhau.
Kim Hề đưa tay chộp lấy bàn tay đang cầm con dao của Vương Giang rồi hất nó sang một bên, Hạ Tư Hành sải bước tới ấn vào cổ tay Vương Giang, bẻ ngoặc ra sau lưng gã, động tác vừa nhanh vừa bất ngờ, thành công áp chế hắn xuống đất.
Vương Giang mới chợt vỡ lẽ đây chỉ là một cái bẫy..
Gã ta như mất hết lý trí, giận đến độ huyệt thái dương hằn cả gân xanh, bất lực gào thét, "Tao phải giết mày, Hạ Tư Hành, tao phải giết mày!"
Bảo vệ cuối cùng cũng chạy đến, vội khống chế gã ta.
Vương Giang bị gông đi, gã ta vẫn liên tục phản kháng.
Trong nhà vệ sinh, Kim Hề trắng bệch mặt mày không có huyết sắc được Hạ Tư Hành ôm chặt vào lòng.
Hạ Tư Hành dịu dàng vỗ về Kim Hề, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy tĩnh mạch trên mu bàn tay của anh hiện rõ, gân xanh gồ lên, hai gò má hõm vào, cả người rơi vào khủng hoảng, may mắn khi tìm lại được bảo bối.
Chân Kim Hề mềm nhũn, cô ngã vào lòng Hạ Tư Hành, trái tim thình thịch chưa thoát khỏi cơn sợ vừa nãy, bàn tay run run che lấy cổ.
May quá.
May là con dao ấy không cứa vào.
Cô vẫn còn sống.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bên phía ekip chương trình cũng loạn cào cào cả lên.
Có người đánh bạo hỏi, "Chương trình vẫn quay chứ?"
Nhà sản xuất đã nghe thấy gã đàn ông vừa nãy gọi người mặc âu phục mang giày da này là Hạ Tư Hành. Nếu ông ta không biết Hạ Tư Hành là ai thì đã uổng công lăn lộn trong giới này rồi.
Vả lại, với tình hình này của Kim Hề thì không thể nào ghi hình được nữa, ông ta phất tay, "Dời lịch quay."
...
Kim Hề được Hạ Tư Hành bế công chúa rời khỏi đài truyền hình.
Thật ra tối nay Hạ Tư Hành phải trực ca đêm, nhưng Kim Hề mới vừa trở về từ cõi chết, anh làm gì còn tâm trạng đi làm? Thế là đổi ca trực với đồng nghiệp.
Kim Hề nhanh chóng hoàn hồn lại, mở bàn tay đang siết chặt ra, lúc bấy giờ mới phát hiện bàn tay mình đã mướt mồ hôi, sau lưng cũng ướt rượt.
Cô bụm mặt, "Hạ Tư Hành."
Anh ôm lấy Kim Hề, khẽ hôn lên tóc cô một cái, "Anh đây."
Kim Hề cụp mắt, chợt bật cười, "May là lúc ấy anh cho em học mấy khóa quyền anh, nếu không lúc nãy em cũng chẳng biết phải làm sao."
Hạ Tư Hành không đáp lại, chỉ kéo áo khoác che kín người cô, rồi nói với tài xế, "Tăng nhiệt độ lên một chút."
Cuối tháng mười, Nam Thành đương độ cuối thu, lá rơi lác đác bên ngoài cửa sổ xe, mấy ngày hôm nay trời trở nên tiêu điều hẳn.
Kim Hề nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.
Trái lại là Hạ Tư Hành, dường như anh vẫn chưa thoát khỏi cảm giác khủng hoảng ban nãy.
Cô định xoa dịu bầu không khí, bèn gọi anh, "Anh A Hành?"
Mặt Hạ Tư Hành lạnh lùng, "Ừm."
Kim Hề, "Tối nay ăn gì đây anh? Em muốn ăn đồ anh làm."
Hạ Tư Hành, "Ừ, để anh làm."
Kim Hề, "Làm món gì?"
Hạ Tư Hành, "Em muốn ăn gì anh làm món đó."
Kim Hề tựa vào lòng anh, nhỏ giọng nũng nịu, "Em muốn ăn thịt rán sốt chua ngọt. Hồi trưa Ninh Ninh đặt món này ăn trưa, nhưng chiều nay phải thi nên em không dám ăn lấy một miếng."
Hạ Tư Hành, "Được, để anh làm."
Dù Kim Hề nói gì, Hạ Tư Hành cũng đáp ừ.
Về đến nhà, Hạ Tư Hành nhận điện thoại của Giang Trạch Châu.
Giang Trạch Châu ở lại hiện trường, sau khi xử lý xong xuôi, anh ta báo với Hạ Tư Hành, "Luật sư nói đại khái là án tù năm năm trở xuống, còn kết quả cụ thể phải chờ thêm vài ngày nữa, bên kia phải liên lạc với gia đình."
Kim Hề bị Hạ Tư Hành nắm tay, hiển nhiên nghe thấy lời Giang Trạch Châu nói.
Nhưng cô cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Hạ Tư Hành, lúc nghe nói thế, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.
Cúp điện thoại.
Ánh mắt Hạ Tư Hành nhìn cô lại đầy dịu dàng.
"Anh..."
"Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì?" Hạ Tư Hành nói xong lại bế công chúa đưa Kim Hề vào bếp.
Dì giúp việc thấy thế thì thức thời rời đi.
Kim Hề khó hiểu, "Anh nấu cơm em vô đây làm gì?"
Cô toan rời đi.
Hạ Tư Hành không cho cô đi, "Em ở đây xem anh nấu cơm."
Kim Hề, "Hả?"
Anh xắn tay áo, đưa lưng về phía cô lấy đồ ăn từ trong tủ ra, lúc cầm dao lên, chẳng biết nghĩ gì lại đặt dao xuống.
Một thoáng im lặng.
Hạ Tư Hành nói, "Không nhìn thấy em, anh không yên tâm."
Cổ họng Kim Hề như nghẹn lại, không nói nên lời, mà cũng chẳng biết phải nói gì, cuối cùng, cô chỉ khẽ ừ một tiếng xem như đáp lại.
Nhưng Hạ Tư Hành lại được nước lấn tới.
Nấu cơm, anh bắt Kim Hề nhìn.
Ăn cơm cũng phải ăn cùng nhau.
Cô đi tắm anh cũng tò tò đi theo.
Cô chạy ra ban công gọi điện báo bình an cho Mạnh Ninh, vừa cúp máy xoay người lại... Trong phòng khách, Hạ Tư Hành đút hai tay vào túi, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt hờ hững nhìn cô chăm chăm.
Kim Hề, "..."
Đã tám tiếng trôi qua, anh vẫn chưa bình thường lại được sao?
Kim Hề nổi quạo, nhưng không thể nói gì.
Dù gì cũng là do anh lo lắng cho cô mà thôi.
Nhưng anh cứ lẵng nhẵng đi theo cô chẳng phải cũng giống tên biến thái lắm sao?
Kim Hề cất bước định chuồn, nhưng lúc đi xuyên qua hành lang lại nghe thấy tiếng bước chân.
Cô bất lực, "Anh muốn giữ em bao lâu nữa hả?"
Hạ Tư Hành, "Em muốn đi đâu?"
Kim Hề lạnh mặt, "Toilet."
Nửa giây sau, cô lại hỏi, "Em đi giải cứu vũ trụ anh cũng muốn xem à?"
***
Tác giả:
Hạ Tư Hành: Được không?