• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

26.

Cứ như vậy, Ngụy Vô Tiện lấy thân phận khách khanh an an ổn ổn ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ đã được bốn năm ngày. Trùng hợp lúc này Lam Khải Nhân có việc ra ngoài, Lam Hi Thần lại có ý dung túng "bạn tốt của đệ đệ", không ai có ý định điều tra thân phận của hắn. Bởi vậy nên Ngụy Vô Tiện cũng có thể dương dương tự đắc, trừ khi thỉnh thoảng xuống thị trấn dưới núi đi dạo một vòng thì đúng là một bước cũng không ra khỏi nhà. Ban ngày cùng Lam Vong Cơ dạy dỗ bọn Lam Cảnh Nghi Lam Tư Truy đọc sách, chơi đùa với mấy đứa nhỏ kia. Ban đêm thì đóng cửa trong phòng làm một chút chuyện mà khi chỉ có hai người bọn họ mới có thể làm... Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi da mặt thật sự quá mỏng, căn bản là không chịu nổi sự trêu chọc của Ngụy Vô Tiện, dăm ba câu liền không nhịn được mà động đao động thương, đến lúc xong việc đều đã quá giờ đi ngủ từ lâu. Mấy ngày liên tục như vậy, đừng nói đến Lam Vong Cơ, ngay cả Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy hình như có chút buông thả dục vọng quá mức rồi thì phải. Nhưng mà, còn một chuyện khác, hắn còn để tâm nhiều hơn cả chuyện này.

Ngày đầu tiên sau khi thức giấc hắn đúng là vẫn chưa tỉnh "mộng", ngày thứ hai trước khi ngủ vẫn có chút lo lắng phòng bị, đến ngày thứ ba, ngày thứ tư cũng đã buông lỏng dần... nhưng vẫn như trước không hề có một dấu hiệu nào của việc tỉnh lại. Không phải là Ngụy Vô Tiện không muốn bầu bạn với Lam Vong Cơ này lâu một chút, nhưng mà mộng cảnh do lư hương tạo ra hết lần này đến lần khác nảy sinh chuyện ngoài ý muốn, cho dù là chuyện dung mạo thay đổi hay là chuyện người khác có thể nhìn thấy hắn, so với những lần trước đều cực kỳ khác biệt. Bây giờ cho dù cảm xúc của hai người có biến đổi như thế nào cũng không hề tỉnh lại... Ngụy Vô Tiện cảm thấy, mọi chuyện hình như đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn rồi. Nhân lúc Lam Vong Cơ không ở đây, hắn nhận ra mình thật sự cần cân nhắc lại chuyện này, đi vòng ra đằng sau bình phong cầm cái lư hương kia lại xem xét.

Đầu tiên, hắn phát hiện ra cái này không phải là cái lư hương ba chân mà Lam Vong Cơ quen dùng trong Tĩnh thất, mà là cái lư hương huyền bí đã từng nhiều lần khiến hai người tiến vào mộng cảnh. Chẳng qua là những lần trước khi tiến vào giấc mơ hắn cũng chưa từng tới Tĩnh thất, bởi vậy nên không biết được có phải là cái lư hương này vẫn luôn ở sau bình phong hay không. Hắn thử lại cách cũ, đầu tiên là thay đổi hương liệu bên trong, thậm chí sau đó còn nghĩ đến việc hủy cái lư hương kia đi, kết quả là không có ngoại lệ, dù cho hắn làm cách nào thì mộng cảnh vẫn không hề bị ảnh hưởng gì.

Chuyện này đúng là không bình thường, Ngụy Vô Tiện gãi gãi cằm suy nghĩ, mơ hồ cảm thấy chuyện này so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hắn thầm nghĩ: Cho dù nơi này thật sự là mộng cảnh do lư hương tạo thành, nhưng tuyệt đối không phải là một giấc mơ bình thường giống những lần trước. Vậy lúc này mình và Lam Trạm ở thực tại thế nào rồi? Vẫn đang ngủ trên giường sao? Đã ngủ bao lâu rồi?

Con người chính xác là không nên ngủ quá lâu, nếu như mười ngày nửa tháng mà vẫn ngủ say không dậy thì cơ thể sẽ bị thương tổn thật lớn, chưa nói đến việc chẳng may ở bên ngoài xảy ra chuyện gì...

Ngụy Vô Tiện đứng phắt dậy.

Trong nháy mắt đúng là hắn theo thói quen muốn nhanh chóng chạy đi tìm Lam Vong Cơ để thương lượng, nhưng mau chóng bình tĩnh lại, Lam Vong Cơ bây giờ vẫn còn trẻ tuổi, hắn so với người ta trải đời nhiều hơn mười mấy năm, chuyện gì cũng ỷ lại đối phương thì đúng là không ổn. Vậy nên sải chân mới bước được một nửa lại gian nan rút về, Ngụy Vô Tiện đưa tay phải lên miệng, cắn cắn ngón tay cái, thong thả đi lại lại trong phòng, tĩnh tâm suy nghĩ cách đối phó. Đầu tiên phải tìm hiểu kỹ xem tình huống hiện tại là như thế nào đã, sau đó mới có thể tìm đúng biện pháp để có thể tỉnh lại... Đến lúc tìm được rồi, tỉnh hay không tỉnh, chính xác là khi nào muốn tỉnh thì hắn có thể tự mình quyết định, nhưng quyền chủ động phải luôn luôn nằm trong tay hắn thì mới tốt.

Ngụy Vô Tiện vừa mới cân nhắc qua ý tưởng này, còn chưa kịp nghĩ sâu hơn, bỗng nghe thấy cửa phòng phía sau mình rầm một cái bật mở, còn tưởng là có kẻ xâm nhập, con ngươi ngay lập tức co rút, quay phắt đầu lại nhìn. Lại thấy vị khách không mời mà đến vừa mới phá cửa đang đứng kia, không phải ai khác mà chính là Lam Vong Cơ.

Trái tim vừa đột nhiên treo cao của Ngụy Vô Tiện cũng chậm rãi buông xuống, sau đó mới ý thức được, lúc này Lam Vong Cơ đang dùng một tư thế cực kỳ không nhã chính mà vọt vào bên trong, lập tức nghĩ đến một trường hợp khả thi, lông mày ngay lập tức nhướng cao, ý vị thâm trường cười nói:

"Lam Trạm, không phải là ngươi lại uống rượu đấy chứ?"

Lam Vong Cơ: "..."

Y một chữ cũng không đáp, chỉ đứng ở cửa nhìn Ngụy Vô Tiện... không biết nên dùng từ nhìn hay từ lườm mới đúng... Khuôn mặt tối sầm, thậm chí ánh mắt còn có chút đáng sợ.

Ngụy Vô Tiện: "...?"

Hai đầu lông mày của hắn chậm rãi cau lại, nói:

"Lam Trạm? Ngươi làm sao thế?"

Lam Vong Cơ: "..."

Y vẫn im lặng như cũ, đáy mắt lại càng tối hơn, Ngụy Vô Tiện không xác định được đây là tình huống gì, lại kêu thêm một tiếng:

"Lam Trạm?"

Không nghĩ đến tiếng kêu mang theo chút ngữ khí hoài nghi này lại giống như châm ngòi, khiến cái người đang đứng bất động kia trong chớp mắt bùng nổ. Lam Vong Cơ đen mặt từ ngoài cửa sải bước đi vào, bước vài bước liền tiến đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện cảm thấy đối phương có gì đó không đúng, theo bản năng lui về phía sau, kết quả là bị đối phương không biết nặng nhẹ mà túm lấy cổ tay. Hắn lập tức kêu lên:

"Đau!"

Lam Vong Cơ nặng tay thật sự, nghe thấy Ngụy Vô Tiện kêu đau cũng không nới lỏng tay, ngược lại còn bước lại gần thêm hai bước, từ trong đáy mắt nhạt màu như có một cơn sóng thần cuồn cuộn dâng lên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, mở miệng tra hỏi:

"Ngươi muốn đi đâu?"

"..." Ngụy Vô Tiện vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Đi đâu cái gì, ta đâu có nói là muốn đi đâu đâu..."

Lam Vong Cơ lạnh lùng ngắt lời hắn:

"Không cho ngươi đi."

Ngụy Vô Tiện: "..."

Bỗng nhiên hắn rõ ràng mọi chuyện... nơi này đúng là mộng cảnh! Lam Vong Cơ trong mộng có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng hắn, biết hắn đang tìm cách rời khỏi mộng cảnh, cho nên mới vội vã tìm đến đây.

Nhưng mà, thô bạo lại điên cuồng như thế này, thật sự là Lam Vong Cơ sao?

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện nhìn về phía y như được bao phủ bởi một tầng nghi hoặc, chính sự nghi ngờ này hoàn toàn chọc giận Lam Vong Cơ trước mắt. Y siết chặt lấy cánh tay của Ngụy Vô Tiện, cường ngạnh mà đem hắn từ bên cạnh thư án kéo đi. Ngụy Vô Tiện loạng choạng một chút, cao giọng hô:

"Lam Trạm! Lam Trạm!"

Lam Vong Cơ làm như không nghe thấy, kéo hắn vòng ra phía sau tấm bình phong mây cuộn, không thèm nhiều lời mà ném thẳng hắn lên giường...

Ngụy Vô Tiện ngã sấp mặt trên đệm chăn, vội vàng vùng dậy, trong lòng đột nhiên rung lên một hồi chuông cảnh báo: Không đúng, người này nhất định không phải là Lam Trạm!

Tay áo hắn khẽ động, một tấm phù chú xuất hiện, "Lam Vong Cơ" đã tinh mắt nhanh tay mà chế trụ lại tay hắn ở sau lưng, cúi người đè xuống, ghé sát vào bên vành tai trắng nõn, thanh âm trầm thấp dễ nghe lại vang lên, lần này nghe có chút nguy hiểm:

"Ngụy Anh, ngươi muốn đi đâu?"

"Không được đi!"

"..." Hô hấp của Ngụy Vô Tiện bỗng ngưng trệ, nói: "Ngươi..."

Hắn vẫn giữ nguyên tư thế bị đè ép, ngón tay khẽ nhúc nhích, tấm phù chú kia vô thanh vô tức mà tuột xuống lòng bàn tay. Ánh mắt hắn khẽ động, ngay tại lúc chuẩn bị vung tay mạnh mẽ phản kích thì trong viện bỗng truyền đến một tiếng kêu vô cùng khẩn trương:

"Ngụy Anh!"

Ngụy Vô Tiện: "!!!"

Trên vai bỗng nhiên nhẹ bẫng, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng ngồi dậy, giương mắt lên chỉ thấy Lam Vong Cơ vội vội vàng vàng từ phía sau bình phong vọt tới, khuôn mặt tao nhã không che giấu nổi sự lo lắng. Mà "Lam Vong Cơ" vừa mới đè nghiến hắn dưới thân cũng biến mất vô tung vô ảnh.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện vẫn còn nằm trên giường, lại đưa mắt nhìn xung quanh một vòng... không thấy chuyện gì khác thường. Lúc này mới có chút không chắc chắn, hỏi:

"Có chuyện gì vậy?"

Ngụy Vô Tiện lẳng lặng chăm chú nhìn y một lát, sau đó mới miễn cưỡng sửa sang lại đầu tóc của chính mình, cười cười nói:

"Không sao, ta vừa gặp ác mộng."

Hắn chớp chớp mắt nhìn Lam Vong Cơ, nói:

"Có phải lại khiến ngươi lo lắng rồi không? Thật xin lỗi nha."

Xảy ra một chuỗi sự việc vừa hoang đường vừa bất ngờ như vậy, suy nghĩ của Ngụy Vô Tiện cũng nhanh chóng xoay chuyển, hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện.

Nơi này đúng là mộng cảnh do lư hương tạo ra, không sai. Nhưng nguyên nhân khiến hắn đến tận lúc này cũng chưa tỉnh là bởi vì, mộng cảnh này cũng chính là chấp niệm của Lam Vong Cơ.

Vừa rồi, "thứ" hắn vừa gặp phải, chính là tâm ma của Lam Vong Cơ những năm này...

Chính là dục vọng mãnh liệt muốn hoàn toàn chiếm hữu hắn, vô cùng trần trụi, không gì có thể che giấu nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK