• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

"..."

"..."

Không một ai nói gì, cả hai người cứ im lặng ôm nhau như vậy một hồi lâu. Đầu tiên là đứng đấy, về sau không biết là ai bắt đầu, hai người lại cùng nhau chậm rãi ngồi xuống, ôm nhau trên sàn nhà.

"..."

"..."

Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu.

"Lam Trạm?" Ngụy Vô Tiện lên tiếng, thăm dò gọi.

"Ừm." Lam Vong Cơ buồn buồn đáp.

"..." Ngụy Vô Tiện nghĩ nghĩ, cuối cùng nói đến một chủ đề vô cùng thiếu muối: "Ngươi có đói không?"

"..." Lam Vong Cơ hỏi lại hắn: "Ngươi có đói không?"

Ngụy Vô Tiện thành thật đáp:

"Ta đói."

Lam Vong Cơ: "..."

Hai người ôm nhau không biết bao lâu mới chậm rãi tách ra, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ, phát hiện ra trên mặt y lúc này đã không còn mang bất kỳ thần sắc gì khác thường nữa. Lam Vong Cơ nói:

"Ta đi lấy cơm về đây."

Ngụy Vô Tiện vốn đã vô cùng thân thuộc với Vân Thâm Bất Tri Xứ, lập tức nói:

"Trên người ngươi còn đang bị thương, để ta đi."

Vừa nói xong liền muốn đứng dậy, kết quả là chưa đứng được thẳng người thì đã bị hung hăng kéo lại... Thật sự là vô cùng hung dữ, dùng sức lớn đến mức Ngụy Vô Tiện trực tiếp ngã lại vào trong lồng ngực Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm hắn, thanh âm cũng có chút hung ác, nói:

"Không có phép ra ngoài!"

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: dù sao đây cũng là mộng cảnh, đi ra ngoài cũng không ai thấy ta. Nhưng lại bị ánh mắt đột nhiên đáng sợ của Lam Vong Cơ dọa cho một cái, ngay lập tức rụt cổ lại, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngậm miệng không nói gì nữa. Lam Vong Cơ kéo hắn từ trên mặt đất đứng dậy, cẩn thận giúp hắn phủi phủi bụi bẩn trên quần áo, sau đó kéo hắn đi thẳng đến bên giường của mình. Y đem hắn ấn lên giường, ngồi yên trên đó, còn liên tục dặn dò:

"Không cho phép chạy loạn. Cũng không được phép bỏ đi."

Ngụy Vô Tiện gật đầu như giã tỏi, nói:

"Ta không đi đâu hết, ta ở đây chờ ngươi, ngươi về sớm một chút."

"..."

Lam Vong Cơ hơi nghẹn họng, lúc y xoay người sang chỗ khác, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vành tai của y đã đỏ ửng. Y ra khỏi Tĩnh thất, chậm rãi đóng cửa lại, nhưng không lập tức rời đi mà mất hết sức lực, dựa vào cánh cửa. Bầu trời trên cao vô cùng quang đãng, không một gợn mây, ánh mắt trời chói chang kích thích ánh mắt của y, khiến khóe mắt không khống chế được mà có chút đỏ.

Ngụy Anh thật sự đã trở về.

Không phải là tâm ma của y, mà là Ngụy Anh bằng xương bằng thịt.

"..."

Y vừa rồi, đã nói với Ngụy Anh những gì kia chứ?

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK