Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ra y có điểm khác thường. Mấy ngày hôm nay săn đêm đều không gặp phải thứ gì thú vị, khó khăn lắm mới có chút chuyện không tầm thường, Ngụy Vô Tiện vô cùng hưng phấn, xoa xoa tay chuẩn bị thể hiện bản lĩnh một phen, dưới chân như sinh gió cùng Lam Vong Cơ đi đến cánh rừng mà thôn trưởng kia nhắc tới.
Lúc bước vào rừng cây, Ngụy Vô Tiện ngay lập tức cảm thấy một luồng linh lực không tầm thường đang dao động xung quanh người mình, "ồ?" một tiếng, theo bản năng nhìn sang Lam Vong Cơ, quả nhiên thấy đối phương cũng hơi nhíu mày. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, chắc chắn là có người lập kết giới ở đây. Người đó thủ đoạn gian xảo, đến cả hắn cũng suýt nữa không phát hiện ra. Sợ rằng Lam Trạm ở tuổi này cũng chưa hẳn đã thực sự hiểu rõ loại trận pháp này. Nghĩ vậy, hắn liền lên tiếng nhắc nhở:
"Lam Trạm, nơi này đúng là có vấn đề."
Lam Vong Cơ đáp:
"Ừ."
Hai người họ đi sâu vào trong rừng, xung quanh cây cối cành lá sum suê, nhưng lại không hề có một tiếng chim hót nào cả. Không chỉ vậy, thỉnh thoảng còn có từng trận gió lạnh thổi qua, tuy rằng nhìn qua không có gì quái lạ, nhưng so với cảnh hoa thơm chim hót ngoài bìa rừng thì đúng là khác nhau một trời một vực. Ngụy Vô Tiện nói:
"Bây giờ thì ta tin nơi này có âm hồn không tan rồi."
Lam Vong Cơ đáp: "Ừ."
Ngụy Vô Tiện nhìn y siết chặt Tị Trần trong tay, lại cố ý đi trước một bước, đem hắn che chở sau lưng, tròng mắt đảo một vòng, nói:
"Này, Lam Trạm."
Lam Vong Cơ quay đầu lại nhìn hắn. Ngụy Vô Tiện nói:
"Đừng căng thẳng như vậy chứ. Bình thường lúc ngươi đi săn đêm cũng như vậy sao?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực, bước tới hai bước, thản nhiên nói:
"Trước kia lúc ta đi săn đêm, nếu có người đi cùng thì nhất định phải cùng người đó so tài một phen. Chẳng qua là, từ trước đến giờ vẫn chưa ai thắng được ta." Hắn cười hắc hắc, nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, lần này có thể bớt chút thể diện cùng Ngụy mỗ thử một lần không?"
Lúc hắn nói đến những chuyện năm xưa, trên mặt cũng mang theo một tầng cao ngạo hào hứng. Rõ ràng dung mạo đã thay đổi, nhưng thần thái trong đôi mắt kia vẫn giống hệt ngày ấy, khiến Lam Vong Cơ nhìn đến ngẩn ngơ. Y như bị sự hứng khởi của hắn cuốn hút, tâm trạng căng thẳng mấy ngày gần đây cũng phai nhạt đi một chút, đáy mắt nhàn nhạt sáng lên, môi khẽ động, chậm rãi nói:
"Được. Thì so."
Ngụy Vô Tiện dùng phù triện, Lam Vong Cơ dùng Tị Trần. Hai người đi theo hai hướng khác nhau, mỗi người đều bắt được hơn chục tà linh, dùng pháp khí trói lại, sau đó gặp nhau ở chỗ xuất phát. Lam Vong Cơ liếc mắt kiểm kê số lượng, sau đó nghiêm túc nói với Ngụy Vô Tiện:
"Ta mười sáu, ngươi mười bảy. Ngươi thắng."
"Khoan." Ngụy Vô Tiện vuốt vuốt cằm, đem hai âm hồn vóc dáng nhỏ nhấc đến trước mặt, cười cười nói với Lam Vong Cơ: "Hai con này tính là một thôi. Chúng ta hòa."
Khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật, từ chối cho ý kiến.
Hai âm hồn bị Ngụy Vô Tiện túm trong tay léo nhéo kêu gào, không ngừng giãy giụa. Ngụy Vô Tiện nhướng mày, buông lỏng tay, thả hai đứa chúng nó ra. Hai âm hồn kia lập tức từ trong tay hắn tẩu thoát, chạy ra bên ngoài. Ánh mắt Lam Vong Cơ khẽ động, Tị Trần chuẩn bị rời vỏ, Ngụy Vô Tiện lại ngăn y lại:
"Khoan đã, chúng nó không muốn hại người. Hình như là muốn nói gì với chúng ta thì phải."
Ánh mắt của Lam Vong Cơ ngay lập tức dừng trên người hắn:
"Sao ngươi biết?"
Ngụy Vô Tiện ậm ờ một chút:
"Ờ thì, ta, nói sao nhỉ... nghe được thôi."
Hắn tu quỷ đạo, đương nhiên không cần dùng ngoại lực cũng có thể nghe được thanh âm của hồn phách. Ánh mắt của Lam Vong Cơ có chút tối đi, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Quả nhiên, hai âm hồn kia vừa chạy chưa được bao xa, thấy bọn họ cũng không có sát ý, liền nhanh chóng vòng lại, đảo quanh hai người, chủ yếu là vây quanh Lam Vong Cơ... Một trong hai còn lớn mật hơn, đứng ngay bên cạnh Tị Trần của y.
Âm hồn diện mục đáng sợ, quanh thân tà khí bao trùm. Lam Vong Cơ vẫn là không ưa được loại tà vật này, nhíu mày nói:
"Chúng nó đang làm gì?"
Ngụy Vô Tiện buông tay, nhún vai nói:
"Có lẽ là xin giúp đỡ?"
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu. Hai âm hồn này tuy không có ý hại người, nhưng rõ ràng chúng là tà linh. Trong nhận thức của Lam Vong Cơ, tà linh không bao giờ xin con người giúp đỡ. Chỉ thấy hai âm hồn này lởn vởn bên cạnh Lam Vong Cơ một lúc, sau đó bỗng nhiên rời đi, bay về một hướng. Bay được một đoạn thì đứng lại, giống như là đang chờ bọn họ đuổi kịp.
Hai người nhìn nhau, trên mặt Ngụy Vô Tiện trưng ra cái vẻ "Ta đã nói rồi mà", cười cười với Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ mím môi, Tị Trần tự động ra khỏi vỏ một tấc, lập tức theo sát hai âm hồn kia tiến sâu vào trong rừng. Hai người rất nhanh nhận ra, hai âm hồn không dẫn bọn họ đến chỗ nào khác, mà lại là nơi vừa nãy thôn trưởng cố hết sức không muốn để họ đến gần, chính là đường lên núi. Hai âm hồn bay đến đây lại không dám tiến thêm nữa, sợ hãi rụt rè lơ lửng ở đó, dường như thật sự e ngại thứ gì ở bên trong.
Ngụy Vô Tiện khoanh tay đứng ở đầu đường, vô cùng hứng thú mà đánh giá bên trong, cũng không vội tiến vào mà hỏi Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, chúng ta có đi vào không?"
Câu này cũng thật kỳ lạ. Trong nhận thức của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện trước giờ đều tự làm theo ý mình, sao có thể chủ động hỏi ý kiến người khác. Bởi vậy y nhìn hắn một cái, muốn nói lại thôi. Mà Ngụy Vô Tiện cũng không nói gì, chỉ đứng đó tươi cười nhìn y. Rơi vào trong ánh mắt của Lam Vong Cơ chính là một đôi mắt vô cùng linh động, từ khi còn niên thiếu đã vô cùng xuất chúng. Chính là ánh mắt của Ngụy Vô Tiện trong những ngày Xạ Nhật chi chinh lấy một địch ngàn, không hề yếu đuối, thân như bồ liễu, không phải là người nếu không có y che chở thì liền không sống nổi.
Một lúc sau, Lam Vong Cơ nhắm mắt lại, trầm giọng nói:
"Đi thôi. Chúng ta cùng đi."