"Ngụy Anh, rốt cuộc ngươi còn chuyện gì giấu ta?"
Thanh âm trầm thấp mà kiên định của Lam Vong Cơ theo lỗ tai của Ngụy Vô Tiện mà truyền thẳng vào trong lòng hắn, vang vọng mãi không thôi.
Nhớ đến chuyện này, Ngụy Vô Tiện lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái. Hắn lúc này đang cùng đối phương sóng vai đi dạo trên ngã tư đường lớn của Thải Y trấn. Hắn chắp tay sau lưng, miệng ngâm nga một khúc ca, nhìn qua vô cùng nhàn nhã tự tại, nhưng trên thực tế thì khóe mắt vẫn luôn để ý đến động tĩnh của người bên cạnh. Thoạt nhìn, Lam Vong Cơ vẫn rất bình thường, chính là khuôn mặt không chút biểu cảm thường ngày, tâm tình không thể nói là vô cùng tốt, nhưng tuyệt đối không tệ. Ngụy Vô Tiện thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, trái tim đang treo cao lại vẫn không thể hoàn toàn buông xuống.
Lúc ở trong Tĩnh thất, hắn cũng không trả lời câu hỏi kia của Lam Vong Cơ. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ kiên trì truy hỏi, đang không biết phải giải thích như thế nào. Ai ngờ Lam Vong Cơ chỉ nhìn hắn một lát, sau đó im lặng dời ánh mắt đi, làm như không có chuyện gì chuyển sang chuyện khác. Y hỏi hắn, nằm trên giường mấy ngày rồi, bây giờ đã tỉnh, có muốn ra ngoài đi dạo một chút, vận động thân thể hay không. Y càng bày ra dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên như vậy càng làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy có chút hối hận. Nói cho cùng, ban đầu hắn không dám kể hết chân tướng cho Lam Trạm biết không phải vì lo lúc ấy cảm xúc của đối phương đang kích động, tâm thần không yên sao? Còn hiện tại...
Ngụy Vô Tiện vừa đi vừa không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ. Lúc vô tình ngẩng đầu lên thì thấy ven đường có một tiểu quán đang bày trò ném thẻ vào bình rượu. Hắn như nhớ đến chuyện gì đó thú vị, hai mắt sáng lên, nhất thời hưng phấn mà bỏ phiền não sang một bên, túm lấy tay áo Lam Vong Cơ đang đi bên cạnh, nói:
"Lam Trạm, chơi cái kia được không?"
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua hướng hắn chỉ, liền thuận theo nói:
"Được."
Trong mấy ngày mà bọn họ đi săn đêm, Ngụy Vô Tiện đã kéo y đi qua rất nhiều nơi, đường ngang ngõ hẻm hay phố chợ huyên náo, nếm thử nhiều món quà vặt bên đường mà trước kia một mình y sẽ không bao giờ ăn, chơi rất nhiều trò chơi mà người tu tiên bọn họ ngày nhỏ chưa chơi bao giờ. Lam Vong Cơ hơn hai mươi tuổi này so với dự đoán của hắn thì có chút phóng khoáng hơn. Ban đầu chỉ yên lặng đứng một bên nhìn hắn chơi, sau đó mới dần dần không còn ngại ngùng, ngẫu nhiên còn có thể bị Ngụy Vô Tiện lôi kéo chơi cùng mấy trò không khoa trương lắm.
Ngụy Vô Tiện lúc nào cũng có thể đem những trò chơi nhỏ trong dân gian chơi thành nhiều kiểu. Giống như hiện tại, hắn nhận lấy mũi tên từ tay tiểu phiến, cũng không trực tiếp ném vào trong bình, mà lại khoa trương chạy đến bên kia đường, sau đó cởi băng quấn cổ tay màu đen xuống, bịt kín hai mắt. Thấy thế, khóe mắt Lam Vong Cơ khẽ giật giật. Những người đứng vây quanh đó xem thấy hắn làm như vậy đều vô cùng ngạc nhiên, xì xào bàn tán. Người bán hàng rong kia cũng kêu lên:
"Công tử, ngươi đứng vậy quá xa rồi, ném không vào đâu!"
Ngụy Vô Tiện lại thản nhiên nói:
"Đừng vội, ta còn muốn chơi kiểu kích thích hơn kia."
Hắn bịt mắt, nhìn về hướng Lam Vong Cơ đang đứng, nói:
"Lam Trạm, ngươi đem cái bình kia chuyển sang chỗ tốt hơn giúp ta có được không?"
Lam Vong Cơ khựng lại một chút, nói:
"Được." Lại hỏi tiếp: "Muốn chuyển thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Tùy tiện!"
Người bán hàng rong bước lên một bước, nói:
"Đúng đúng, công tử ngài chuyển nó lại gần một chút, gần một chút."
Gã sợ hai người này tới đây là cố tình muốn vạch trần trò lừa bịp của gã. Nhưng nhìn dáng vẻ tựa như trích tiên của Lam Vong Cơ, lại cảm thấy dù cho thế nào cũng không phải như vậy.
Chỉ thấy Lam Vong Cơ cúi người xuống, xách cái bình gốm có chút bẩn kia lên, cũng không mang lại gần giống như người bán hàng nói. Nếu Ngụy Vô Tiện đã muốn y tùy tiện, y liền "tùy tiện" đem cái bình kia dời đi xa hơn, để ở chỗ ven đường cách hắn xa nhất có thể. Mọi người đứng xem lại càng xì xào hơn, Ngụy Vô Tiện khoanh tay trước ngực cười cười, nói:
"Ổn hơn chưa?"
Lam Vong Cơ nói:
"Rồi."
Ý cười trên môi Ngụy Vô Tiện càng sâu, nâng tay giơ mũi tên lên, chuẩn bị ném thật mạnh. Mảnh vải đen bịt ngang mắt hắn cuốn tận vài vòng, lại còn buộc thật chắc, thật sự là hắn không thể nhìn thấy gì, còn không biết cái bình gốm kia bị chuyển đến chỗ nào. Cho nên ngay cả Lam Vong Cơ cũng có chút tò mò, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có thể ném trúng hay không. Sau đó, chỉ nghe vút một tiếng, mũi tên kia xé gió lao đến, chuẩn không cần chỉnh nằm gọn ở trong bình!
Trong chớp mắt tất cả mọi người đều im bặt, tiếp theo đó là một tràng vỗ tay bùng lên, kèm theo hàng loạt tiếng trầm trồ khen ngợi. Ngụy Vô Tiện tháo băng bịt mắt xuống, vô cùng phối hợp gật đầu cúi đầu với mọi người, nói:
"Đa tạ! Đa tạ! Ha ha ha!"
Chờ hắn từ trong đám người kia trở lại, Lam Vong Cơ đã trả tiền mũi tên cho người bán hàng rong. Lúc hắn đến chỉ kịp nhìn thấy y mang túi đựng tên nhạt màu thu vào trong ngực. Ngụy Vô Tiện liếc qua túi đựng tên kia một khắc, hai mắt cong cong, bước nhanh đến hỏi:
"Lam Trạm, ngươi có muốn chơi thử hay không?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Không cần."
Mấy ngày nay Ngụy Vô Tiện đoán mò tâm tư của y cũng không sai biệt lắm, nghe y nói vậy cũng không miễn cưỡng, nói:
"Cũng được, vậy chúng ta đi thôi."
Lam Vong Cơ muốn nói nhưng lại thôi.
Ngụy Vô Tiện: "???"
"..." Lam Vong Cơ do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao ngươi biết được ta mang bình đặt ở đó."
Ngụy Vô Tiện cười hắc hắc, nói:
"Đoán đó."
Một là bởi vì, ở hiện thực hắn đã từng cùng Lam Vong Cơ chơi đùa giống vậy. Thứ hai là do hắn hiểu rõ, tuy rằng đúng là kiếp trước bọn họ tiếp xúc với nhau không nhiều lắm, nhưng người hiểu hắn nhất, vẫn là Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ biết hắn thích náo nhiệt, thích khoe mẽ, cũng biết được rằng, cho dù y đặt ở nơi xa nhất, hắn cũng có thể ném trúng.
Một trận thoải mái dâng lên trong lòng Ngụy Vô Tiện, càng thêm cảm thấy Lam Trạm trong mộng trước mắt cũng không khác gì chính y ngoài hiện thực. Chuyện này hắn vốn không giấu được, suy nghĩ từ nãy đến giờ rồi, ngáp một cái, liền trực tiếp hỏi:
"Lam Trạm, sao ngươi không tiếp tục hỏi ta?"
Lam Vong Cơ hỏi lại hắn:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Ta có chuyện giấu ngươi, tại sao khi nãy ngươi không tiếp tục truy hỏi?"
Hắn cũng biết việc mình đang làm là thừa thãi, bởi vì Lam Vong Cơ chắc chắn sẽ trả lời hắn rằng "ngươi không muối nói, ta sẽ không hỏi" mấy câu kiểu đó. Nhưng Lam Vong Cơ trước mắt này lại thản nhiên đáp:
"Ta chỉ cần biết ngươi đã thực sự trở về, vậy là đủ. Những chuyện kia, không quan trọng."
Ngụy Vô Tiện cắn môi dưới của chính mình. Hay là... hắn cứ nói hết chân tướng mọi việc với Lam Vong Cơ?
Nếu như hắn không biết tâm ma của Lam Vong Cơ còn ở đây thì hắn chắc chắn đã làm như vậy từ lâu rồi. Nhưng bây giờ hắn đã biết, cũng không dám tùy tiện mạo hiểm.
Mộng cảnh của lư hương kết hợp cùng với chấp niệm tâm ma, trước nay đúng là chưa từng có. Người trong mộng lại không biết mình đang nằm mơ, cảm thấy mình đúng là đang sống ở thời điểm đó. Nếu đem chân tướng nói cho người đó biết, đến lúc ấy sẽ lựa chọn tỉnh lại, hay tiếp tục muốn trầm luân trong mộng cảnh?
Ngụy Vô Tiện đương nhiên là thập phần tin tưởng Lam Vong Cơ, nhưng tâm ma kia lại không phải là thứ hắn có thể khống chế.
Hắn kìm lòng không đặng, lại lâm vào trầm tư. Bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm của Lam Vong Cơ vang lên:
"Muốn uống không?"
"Sao cơ?" Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, lấy lại tinh thần. Hắn ngẩng đầu lên, hai người chẳng biết từ khi nào đã đi đến một con phố dài ngập tràn quán rượu, hiện tại đang đứng dưới tấm biển hiệu đỏ tươi của một nhà. Hắn hít một hơi, trong không khí đều là mùi thơm mê người của rượu. Ngụy Vô Tiện cười cười nói:
"Không phải lần trước còn không cho ta uống sao?"
Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nói:
"Bây giờ, ta cùng ngươi uống."
Ngụy Vô Tiện cố ý trêu y, nói:
"Nhưng vết thương của ta còn chưa lành mà?"
"..."
Lam Vong Cơ hơi nhướng mày lên, sau đó gật đầu, xoay người bước đi. Ngụy Vô Tiện thấy mình đùa hơi dai, mau chóng túm tay y lại, luôn mồm nói:
"Này này này đừng đi mà! Ta nói bừa đó, ta khỏe lắm, vết thương của ta hoàn toàn bình phục rồi! Này!"
Hắn xun xoe lấy lòng, nói:
"Lam Trạm, ngươi chủ động muốn cùng ta uống rượu, sao ta có thể từ chối được đây? Chẳng qua là..."
Lam Vong Cơ lập tức hỏi:
"Chẳng qua cái gì?"
"..."
Ngụy Vô Tiện đem nửa câu "Lam Trạm ngươi có biết là tửu lượng của ngươi rất kém cỏi không?" đã đến khóe miệng cưỡng ép nuốt xuống, đổi thành một câu không chút sơ hở:
"Chẳng qua là không nghĩ đến Hàm Quang Quân vậy mà cũng uống rượu sao? Tửu lượng thế nào?"
Lam Vong Cơ thật thà nói:
"Rất kém."
Ngụy Vô Tiện vừa định trêu chọc thì liền nhớ ra, lúc này đúng là Lam Vong Cơ đã từng uống rượu rồi. Trong chốc lát hắn không biết phải nói gì, nhưng Lam Vong Cơ lại nói tiếp:
"Nhưng nếu ngươi muốn, ta uống cùng ngươi."