Lam Vong Cơ gọi:
"Ngụy Anh...?"
Ngụy Vô Tiện ngớ người ra, cũng không đáp lại y, chớp mắt hai cái, sau đó xốc mạnh chăn lên, từ trên giường nhảy xuống. Phía sau hắn, Lam Vong Cơ cũng đứng dậy theo:
"Ngụy Anh?"
Ngụy Vô Tiện đến giày cũng không kịp đi, chân trần lạch bà lạch bạch mà chạy tới bên cạnh tấm bình phong lưu vân kia, ngồi xổm xuống. Hắn cầm cái lư hương trên mặt đất lên xem xét, cầm trong tay lật qua lật lại mà nhìn một hồi, gần như không thể tin được mà lẩm bẩm:
"Sao lại có thể như vậy..."
Lam Vong Cơ bước nhanh tới, hỏi:
"Có gì kỳ quái sao?"
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, nhíu mi nói:
"Lam Trạm, thật ra ta tưởng rằng, hôm nay giấc mộng sẽ chấm dứt."
Lam Vong Cơ mím môi, trên mặt cũng hiện lên vẻ suy tư. Một lát sau, y cúi người xuống, nhận lấy cái lư hương từ tay Ngụy Vô Tiện, cẩn thận tỉ mỉ mà xem xét. Ngụy Vô Tiện vội hỏi:
"Lam Trạm, ngươi có nhìn ra cái gì lạ không?"
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không thấy."
Đừng nói là điểm khác, trong mắt y, đây cũng chỉ là một cái lư hương cực kỳ bình thường, từ hình dáng đến chất liệu đến mùi hương đều rất phổ biến ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có chỗ nào không đúng. Lam Vong Cơ nhíu mi, cân nhắc một chút, nói:
"Ngụy Anh, ngươi có từng nghĩ, có lẽ nơi này không phải mộng cảnh không?"
Những lời này của y vừa thốt ra khỏi miệng, chính Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy ngạc nhiên:
"Ngươi nói gì cơ?"
Lam Vong Cơ nói:
"Có rất ít cổ tịch ghi chép lại về cấm thuật hiến xá. Nếu như trong quá trình có xuất hiện chuyện ký ức bị tổn thương... cũng không phải là không thể."
"..." Ngụy Vô Tiện xua tay liên tục, nói: "Không không không. Mất trí nhớ là ngươi ấy Lam Trạm, chứ không phải ta."
Lam Vong Cơ nói:
"Theo như ngươi nói thì đúng thật là như vậy."
Ngụy Vô Tiện nhất thời nghẹn lời. Từ lúc tiến vào "mộng cảnh" đến bây giờ, hắn đã nghi ngờ rất nhiều thứ rất nhiều người, nghi ngờ cả chính mình nghi ngờ cả Lam Trạm, nhưng lại chưa từng hoài nghi bản thân mộng cảnh này. Bây giờ bỗng nhiên nghe Lam Vong Cơ nhắc đến, cẩn thận nghĩ lại, cũng thấy trong chuyện này có rất nhiều điểm nghi hoặc.
Nếu không phải là mộng cảnh, thì tại sao lư hương lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Nếu như không phải mộng cảnh, chẳng lẽ hắn thực sự có thể ngược dòng thời gian trở về quá khứ sao? Trên đời nếu như thực sự tồn tại loại thuật pháp có thể ngược lại thời không như thế này, chẳng phải thiên hạ đã sớm loạn rồi sao.
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng thấy không đúng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó, còn cầm lấy cái lư hương kia lật đi lật lại mà nghiên cứu. Lam Vong Cơ cũng không làm phiền hắn, chỉ im lặng đứng bên cạnh. Rốt cuộc, còn chưa kịp nghiên cứu ra nguyên nhân, cái bụng của hắn đã kêu lên hai tiếng kháng nghị trước rồi.
Hai người hôm qua sau khi từ Thải Y trấn về cũng không ăn uống gì, cơ thể này của Ngụy Vô Tiện linh lực thấp kém, lại còn không thể tích cốc, lúc này cái bụng lên tiếng đòi hỏi là chuyện đương nhiên. Mày kiếm của Lam Vong Cơ nhíu đến mức không thể chặt hơn, còn nhướng cao lên, nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi đang mơ nhưng vẫn thấy đói sao?"
"..." Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ, nói: "Lam Trạm, lần trước ngươi còn nói tin ta mà, sao bây giờ lại hoài nghi như vậy..."
"Ta tin ngươi." Lam Vong Cơ kéo hắn từ dưới đất đứng dậy: "Ta chỉ là đưa ra một nghi vấn hợp lý thôi."
Lúc này y mới nhớ ra mà đưa mắt nhìn xuống đôi chân trần đang giẫm trên sàn nhà của Ngụy Vô Tiện, ho nhẹ một tiếng, như thể bởi vì từ nãy đến giờ mình lại không phát hiện ra điều này mà có chút buồn bực, nhắc nhở:
"Ngươi coi chừng cảm lạnh."
Nãy giờ vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ vì sao vẫn chưa tỉnh mộng, hiện tại nghe Lam Vong Cơ nhắc đến, Ngụy Vô Tiện mới phát hiện ra từ đầu đến chân mình không có chỗ nào là không mềm nhũn cả... Người trẻ tuổi đúng là chiến lực lớn, dù hắn có thân kinh bách chiến thì vẫn là có chút ăn không tiêu. Lam Vong Cơ kéo hắn đứng lên, sau đó buông tay ra. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức mất đi trọng tâm, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nghiêng sang bên cạnh. Lam Vong Cơ nhanh mắt lẹ tay mà đỡ lấy hắn lần nữa, cúi đầu nhìn vết lằn đỏ còn chưa mờ hẳn ở cổ tay, còn có khuôn ngực lộ ra dưới vạt áo mở rộng tràn đầy dấu hôn cùng vết răng, không thể nào mà thảm hơn. Ánh mắt Lam Vong Cơ lóe lên một cái, suy nghĩ một chút, sau đó đem hắn bế ngang lên, ôm về giường.
Y là lấy hết dũng khí mới dám làm như vậy, nhưng Ngụy Vô Tiện lại hoàn toàn là dáng vẻ lơ đãng, hai chân bỗng nhiên không chạm đến đất cũng không hề kêu lên một tiếng, còn vô cùng tự nhiên mà vòng tay lên ôm lấy cổ y. Lúc Lam Vong Cơ ngồi xổm xuống trước người muốn đi giày giúp hắn, hắn cũng thuận theo mà nâng chân mình lên. Lam Vong Cơ có chút ngẩn ngơ, nhịn không được mà nhìn cổ chân nhỏ tinh tế trắng nõn nhiều hơn một chút. Ngụy Vô Tiện vẫn còn lẩm bẩm nhắc đến chuyện cái lư hương kia, đối với chuyện này hoàn toàn không để tâm, thấy y im lìm không có động tĩnh gì còn quơ quơ chân, tỏ ý thúc giục.
Lam Vong Cơ vô thanh vô tức mà nuốt khan, một tay cẩn thận cầm mắt cá chân trơn nhẵn của hắn, tay còn lại lấy giày qua, động tác không hề thành thạo, còn có chút vụng về mà đi giày vào. Đi xong mới phát hiện ra, hắn còn chưa mặc quần.
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện dứt khoát không thèm để ý nhiều, thuận tay với một tấm áo ngoài trên giường khoác đại lên người, vạt áo dài rộng che khuất hai đùi, cứ như vậy xem như là mặc xong quần áo. Hắn duỗi eo một cái, tạm thời vứt mớ suy nghĩ trong đầu sang một bên, nói:
"Phiền chết được, không nghĩ nữa, muốn ra sao thì ra, đi bước nào tính bước đó vậy."
Nói xong lại còn xoa xoa bụng, nói:
"Ầy, đúng thật là có hơi đói bụng rồi. Lam Trạm?"
Ánh mắt của Lam Vong Cơ dán chặt lên tấm ngoại bào vân văn khoác tạm trên người hắn, nghe thấy hắn gọi thì có chút giật mình, nhanh chóng đứng dậy, nói:
"Ta đi lấy điểm tâm."
Dứt lời liền xoay người định đi ra khỏi cửa. Ngụy Vô Tiện vội vàng gọi giật y lại:
"Ối trời, này này ngươi khoan đã!"
Lam Vong Cơ ngừng bước, nhưng vẫn không quay đầu lại, hỏi:
"Chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện nằm nghiêng trên giường cười cười, thản nhiên nói:
"Lại còn "chuyện gì" nữa chứ! Hàm Quang Quân, ngươi nhìn lại xem chính mình đang mặc cái gì, đi ra ngoài thì có ổn hay không."
Lam Vong Cơ chỉ mặc trung y, đến cả mạt ngạch cũng không đeo: "..."