"..." Ngụy Vô Tiện nhất thời luống cuống, lắp bắp nói: "Ơ, Lam, Lam Trạm."
Bây giờ hắn mới hiểu câu "không thể giấu được" trong lời Lam Hi Thần.
Ánh mắt của Lam Vong Cơ thật bình tĩnh, lúc lên tiếng thanh âm cũng rất bình tĩnh, nhưng rơi vào tai Ngụy Vô Tiện chẳng khác gì gió lớn gào thét, sóng biển cuồn cuộn. Lam Vong Cơ hỏi:
"Đi đâu mà lâu như vậy mới về?"
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, nói:
"Ta đi..."
"Ngụy Anh." Lam Vong Cơ nói: "Đừng có giấu ta."
"..."
Bị y dùng ánh mắt như vậy mà nhìn chằm chằm, Ngụy Vô Tiện làm gì còn dám nói dối, chỉ giống hệt như một con thỏ ủ rũ cụp hai cái tai dài xuống, uể oải mà tiến về phía y, nói thẳng:
"Đi gặp huynh trưởng ngươi."
Lam Vong Cơ vừa nghe xong, hai đầu lông mày liền nhíu lại:
"Thân phận của ngươi bị lộ rồi sao?"
Trên mặt y hiện ra một vẻ gần như là lo lắng, xen lẫn trong đó còn có chút áy náy. Trong lòng Ngụy Vô Tiện liền hoảng hốt, vội nói:
"Không không không, ôi trời, là ta tự nói, không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu."
"..." Hai bàn tay đang buông lỏng dọc bên thân của Lam Vong Cơ lập tức siết chặt lại, bờ vai run lên nhè nhẹ, nói: "Đúng là không cách gì giấu giếm được huynh trưởng. Là lỗi của ta."
Ngụy Vô Tiện "Ôi chao!" mội tiếng, cầm lấy tay y, kéo người vào trong phòng, nói:
"Đã nói là đừng lo mà. Đại ca ngươi vốn là chỉ nghi ngờ rồi đoán bừa vậy thôi, là chính ta muốn nói thẳng với huynh ấy. Huynh ấy cũng đã đồng ý với ta là sẽ không bẩm báo với thúc phụ."
Lam Vong Cơ bị hắn kéo vào phòng, ngồi xuống bàn, toàn thân vẫn còn chấn kinh, lắc lắc đầu.
"Được rồi." Ngụy Vô Tiện ngồi xổm bên cạnh y, vươn tay mà nhẹ nhàng vò loạn mái tóc đen mượt, nhìn thẳng vào đôi mắt nhạt màu kia, an ủi nói: "Lam Trạm, ngươi không phải lo, có ta ở đây rồi. Thật ra nếu ta muốn bước vào cửa nhà ngươi, sớm hay muộn đều phải nói rõ thân phận cho thúc phụ ngươi biết mà. Ngươi cũng không nghĩ đến chuyện giấu giếm cả đời, có phải không?"
Lam Vong Cơ chậm rãi gật đầu. Ngụy Vô Tiện tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp:
"Đại ca ngươi nói với ta, thúc phụ đã đồng ý cho ta tham gia cái yến hội gì gì đó... chính là cái yến hội mà ngươi muốn ta đi đấy. Cho nên chúng ta cần phải biến bị động thành chủ động, xem tình hình ra sao, sau yến hội liền nói thật thân phận của ta với người, thế nào?"
Lam Vong Cơ cắn môi dưới, suy nghĩ một lát, thấp giọng đáp ứng:
"Ừ."
Ngụy Vô Tiện cười cười:
"Nếu như người không đồng ý, ngươi cũng không phải sợ. Cùng lắm thì ta lập tức mang ngươi chạy trốn thôi. Dù sao ta đây cũng là một đại ma đầu, bắt cóc Hàm Quang Quân cũng không phải chuyện khó nha."
"..." Lam Vong Cơ nói: "Nói bậy."
Nhưng y cũng biết rõ, cho dù là Lam Khải Nhân hay Ngụy Vô Tiện, ai cũng sẽ không làm thế. Con đường đang trải dài trước mắt y, nhìn qua thì giống như rải đầy gai nhọn, không có chỗ để đặt chân, nhưng thật ra khắp nơi đều tràn trề cơ hội sống.
Ngụy Vô Tiện cầm lấy bàn tay đang siết chặt của y rồi từ từ tách ra, mười ngón tay đan vào với nhau không chút kẽ hở, nói:
"Được rồi Lam Trạm, thật sự ngươi không cần lo mà, có ta ở đây. Ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, nếu có chuyện, ta giải quyết hậu quả cho ngươi. Để ta xem ai dám bắt nạt Lam Trạm của ta."
"..." Lam Trạm bị hắn xem như tiểu hài tử mà vừa dỗ vừa trêu, khóe miệng dường như có chút cong lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ như thường, hỏi hắn: "Những điều ngươi nói, là thật?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đương nhiên rồi. Ta yêu ngươi, à không phải, ta đã là người của ngươi rồi, tất nhiên ngươi muốn làm gì với ta thì cứ việc làm cái đó."
Lam Vong Cơ nói: "Được."
Vừa dứt lời, y liền kéo Ngụy Vô Tiện đứng dậy. Hành động này thật là quen mắt... Trong lòng Ngụy Vô Tiện tràn đầy hi vọng, tưởng rằng Lam Vong Cơ muốn bế hắn ném lên trên giường, đang muốn chủ động vươn tay, liền thấy Lam Vong Cơ kéo tay hắn, mở cửa Tĩnh thất ra.
Ngụy Vô Tiện: "???"
Hắn thầm nghĩ, muốn chơi trò kích thích như vậy thật sao?
Nhưng Lam Vong Cơ vẫn không nói một lời, chỉ một mực im lặng lôi hắn đi về phía trước. Ngụy Vô Tiện đi theo một đoạn, cuối cùng cũng không nhịn được, nói:
"Lam Trạm, Lam Trạm. Chúng ta đang đi đâu đây? Đã muộn thế này rồi, ngươi định làm gì?"
Lam Vong Cơ dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngụy Vô Tiện, nghiêm túc nói:
"Ta thú* ngươi!"
"..." Ngụy Vô Tiện há hốc mồm: "Hả?"
Lam Vong Cơ nói lại lần nữa:
"Ta muốn thành thân cùng ngươi."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác mà nghiêng nghiêng đầu, hỏi:
"Khi nào?"
Lam Vong Cơ nói:
"Ngay bây giờ."
(*Thú: lấy, dùng cho đằng trai. Ngược lại với "thú" là "giá": gả, dùng cho đằng gái. Định dịch hẳn ra là "Ta lấy ngươi" nhưng cả mình lẫn beta của mình đều quyết định giữ nguyên câu "Ta thú ngươi" nghe cho nó sang =))))))