***
Mộ Hàn Vương bế xốc cô lên rời khỏi giường lớn hắn đem cô quăng mạnh lên bàn trang điểm, phấn son vô hồn rơi xuống sàn lạnh hắn buộc cô đứng xoay mặt về phía gương trang điểm rồi kéo hai chân cô dạng ra và cong mông lên một chút sau đó dang tay ra phía trước nơi nhạy cảm của cô vạch nhẹ hoa tâm để từ phía sau đem cự long đẩy dồn lên cắm nhanh vào bên trong
_Ahhhh...
Cô nhíu mày đập tay ra sau vào bắp đùi hắn, ở tư thế này cô bị cấm rất sâu tuy vậy hắn chỉ yên tĩnh đặt cự long vào mà chẳng luận động gì bên trong căn ra rất khó chịu
_Đồ *** **** nhìn em có giống đang cự tuyệt không hả?
Hắn cắn vào vành tai của cô, bàn tay băng lãnh luồng qua gáy rồi bóp mạnh cằm cô để cô nhìn vào gương và thấy được cơ thể cô thành thật thế nào? Từng lời phỉ bán cơ thể nhỏ thuần khiết
_Em nên quen dần với việc này đi
Mộ Hàn Vương lấn lướt đầu ngón tay đi qua ngực ấm rồi dừng lại ở vết thương chính giữa, bàn tay không nhào nặng nơi nóng ấm mà chỉ áp xuống vết thương như chở che, nhắc cho cô nhớ người làm cô bị thương chính là Thụy Vũ
_Bàn tay chú còn gây ra bao nhiêu tội lỗi nữa mới chịu dừng lại?
Mộ Hàn Yên ngẩn mặt xoay nhẹ về phía sau nhìn người đàn ông tàn khốc, cô ghét khoản cách gần gũi mà vòm ngực rộng săn chắc của hắn áp sát lưng trần của cô, ánh mắt uất hận ám ảnh hai từ "chú Vương"
_Dừng lại đi!
Cô nghẹn đắng cắn rách cánh môi đỏ thắm, cô sợ cánh môi này nếu không cắn chặt sẽ lại phát ra thanh âm mời gọi, ánh mắt luôn hướng về hắn với tất cả phẫn nộ ngược lại hắn cúi sát cận kề vành tai cô mà câu dẫn, không một chút xấu hổ chột dạ, cô đẩy tay ra phía cơ bụng sâu múi lùi xa nhưng chỉ là vô ít vì cự long vẫn đang ở bên trong hoa tâm và chiếm hữu
_Ahhhh...anhhhh....
Mộ Hiểu Yên rên rỉ một hơi dài, cô chống hai tay xuống bàn trang điểm khi cảm giác cự long to tướng đã nhấp mạnh, hoa tâm mẫn cảm chỉ biết rít chặt nuốt lấy vật to càng làm mọi thứ trở nên chật chội bức bối, nhìn mình và hắn trong gương không khác gì đôi tình nhân đang hoang ái, cô lại ghét bản thân mình nhiều hơn khi nhận ra khoái cảm của cơ thể là rất lớn
_Nhìn bản thân mình đi!
Hắn sử dụng lực đạo rất chậm, hạ thân run lắc nhẹ chính vì luận động nhịp nhàng mà cơ thể lại cảm nhận sâu sắc hơn từng nhịp thở hổn hểnh, thanh âm ủy mị đứt quãng, hắn chính là muốn nơi hoa tâm bị mất đi ma sát chạm sâu, nhợt nhạt muốn lấp đầy mà không được, sự co thắt rít chặt bên trong không thoã mãn được nơi nhạy cảm nhất. Hắn muốn cô nhìn trận kích tình trong gương chỉ vừa luận động chậm như vậy cô đã nhạy cảm như bị điện giật thì thử hỏi hắn dừng lại cô có yên vị được không?
_Không...ahhh
Cô lắc đầu cúi mặt không muốn nhìn thấu gương mặt đang biểu lộ xúc cảm của mình, hạ thân thoái lui cố gắng khán cự muốn hoa tâm trượt ra khỏi cự long nhưng hành động đó lại trông giống như cô cong mong tự đẩy hạ thân lên xuống nhanh hơn, hoa tâm bị xâm nhập nhanh thì xúc cảm thoải mái hơn rấ nhiều
_Ưm..ah...ah..ah...
Mộ Hiểu Yên hổn hểnh thở dốc,cô chỉ còn biết báu chặt vào bắp đùi hắn mà chịu đựng lực đạo thay đổ thật nhanh, bạo tình nhấp người như vũ bảo, hoa tâm mở ra rồi khép lại ôm chặt cự long mà say đắm, như vũ khúc du dương giữa hai người khi bản nhạc vang lên trong đêm không trăng trời đầy sao
_ Thanh âm của em hại em đêm nay rồi
Ngay cả bản thân hắn xưa nay đã ân ái với nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ có khoái cảm tột độ như với cô, bàn tay thô đó vội vã đi xuống hoa tâm chạm vào hạt châu khẩy mạnh để cô hưng phấn mà quên đi kháng cự
_Ân...a...a...
Cô thở dốc nghẹn ngào không gian xung quanh như bị bóp nghẹn, chỉ còn những thanh âm bì bạch chói tai vang lên khắp phòng, hắn không hề động đến vết thương trên ngực cô, cũng bỏ qua đôi tuyết lê đang nhấp nhô lên xuống vô cùng mời gọi, hắn thô bạo nhằm vào hạt châu mà tì xuống, hoa tâm vẫn bị cự long nhấp tận nơi sâu như đội cả lớp bụng cô nóng lên từng cơn, một loại kích thích khiến cô choáng váng
_Đừng mà...ưmmm
Mộ Hiểu Yên ôm cơ thể quằn quại vì trận kích tình, cô ngã nhào xuống bàn trang điểm, tay run rẩy ôm lấy thân dưới đang co thắt liên hồi, bản thân không hiểu mình đang có cảm giác gì, do cô đã đạt tới điểm cao trào mà lý trí vẫn đang nhốt mình vào đau khổ
_Là người phụ nữ của tôi nên dạng dĩ một chút
Mộ Hàn Vương đẩy cô ra rồi bất ngờ xoay người cô lại, hắn gác vội chân cô lên ghế trang điểm rồi dồn cự long vào hoa tâm đang co thắt hắn ôm lấy cô khẽ hôn lên cánh môi mềm mại đang rên rỉ hổn hểnh vì hắn
_Đừng mà...
Cô đẩy hắn ra để chất dịch đó bị tống ra khỏi *** ***** của cô,chúng chảy xuống bắp đùi, sau khoái cảm của bản thân cô bỗng bật khóc vì những tủi nhục trong lòng, suy nghĩ và con tim vì nghịch cảnh mà biểu lộ cảm xúc trái ngược nhau.