_Tiểu Yên em bị làm sao vậy? Hay là em giận anh vì chuyện anh nói em giấu kín bí mật đó? Là anh sai anh không nên ích kỷ như vậy em bình tĩnh lại đi, đừng rời bỏ anh...anh không sống thiếu em được
Đường Thụy Vũ quỳ xuống cầu xin, anh tha thiết đưa chiếc nhẫn kim cương trước mặt cô như để chuộc lỗi, anh nhớ lại ngày hôm đó có lẽ vì buộc cô giữ kín bí mật là cô đã bị thất tiết nên cô mới giận dữ như vậy
_Anh tránh ra, từ nay về sau đừng làm phiền tôi, tôi không hề yêu anh
Mộ Hiểu Yên gằng từng chữ trong nghẹn ngào, ánh mắt trốn chạy sự tha thiết từ anh, từ lúc cô biết được sự thật thì cứ mỗi lần nghĩ đến tình yêu đẹp giữa mình và anh là cô lại rùng mình sợ hãi và cảm giác tội lỗi về mối tình loạn luân cứ đeo bám
_Mộ Hiểu Yên, mày xem anh trai tao là đồ chơi muốn cưới thì cưới không thì hủy, mày đem cả gia đình tao ra làm trò cười trước mặt bao nhiêu người, còn mày thì tốt đẹp lắm sao cái thứ lăng loàng ăn nằm với chú của mình rồi bắt anh tao đổ vỏ, loại con gái thất tiết không biết nhục nhã
Đường Thụy Vi thét vào mặt cô đay nghiến, nghe xong những gì cô ta nói bố mẹ Thụy Vũ sững người không tin được sự thật, những người thân của Đường gia chỉ biết nhìn nhau ái ngại
_Chú...chú...cháu...cháu cuối cùng lại lên giường cùng nhau, đẹp mặt nhỉ?
Đường Thụy Vi được nước làm tới còn cố tình khơi dậy chuyện cũ để hạ nhục cô, trong lòng cô dù rất hận Mộ Hàn Vương nhưng vẫn cảm thấy nhẹ lòng vì đêm hôm đó người đầu tiên của cô không phải là Đường Thụy Vũ, nếu cái đêm ở biển đó hắn không đến thì hôm nay cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội lỗi
_Cháttt!!!
Mộ Hiểu Yên thẳng tay tát vào mặt Đường Thụy Vi để cô ta phải câm miệng lại
_Tiểu Vi!
Đường phu nhân là người duy nhất chạy đến gần Thụy Vi khi cô ta bị tát, bà ấy che chở cho đứa con gái duy nhất bằng tất cả tình thương mà khi Mộ Hiểu Yên nhìn thấy chỉ biết cúi mặt rụt tay giấu đi
_Chúng tôi thật tiếc khi đặt niềm tin vào cô, mong là sau này không gặp lại
Đường phu nhân thất vọng tràn trề, nỗi nhục nhã khi phải xin lỗi từng vị khách đến dự lễ cưới và cả nỗi buồn khi đứa con trai duy nhất đặt tình yêu nhầm chỗ, nhưng bà vẫn cảm thấy an ủi khi không phải có một đứa con dâu như cô
Nhìn Mộ Hiểu Yên rời đi mà cõi lòng Đường Thụy Vũ tan nát, anh lao nhanh lên sân khấu xé rách chữ Hỷ được đính cẩn thận trên tường và đập phá hết tất cả những bông hoa được trang trí trong lễ cưới
_Mộ Hiểu Yên, anh yêu em...anh không quên được em
Đường Thụy Vũ khóc như đứa trẻ khi mất người mình yêu, anh giữ mãi khung ảnh cưới đã chụp cùng cô cách đây mấy ngày, lúc đó cả hai vẫn còn rất hạnh phúc, anh tiếc nuối những kỷ niệm đã qua, anh không hiểu tại sao cô có thể thay đổi nhanh chóng như vậy, những hành động lời nói đều rất xa lạ tuyệt tình
_Hiểu Yên...anh không cam tâm!
Anh ve vuốt khuôn mặt rạng ngời trong ảnh cưới rồi tức giận đập mạnh nó xuống đất, khung ảnh vỡ ra tấm ảnh bằng gỗ cũng vỡ đôi giống như hiện tại hai người đã mất nhau mãi mãi
_Anh sẽ chờ em...mãi mãi chờ em mà Hiểu Yên
Đường Thụy Vũ cố gắng ghép lại ảnh cưới đã vỡ, anh không sao tin được sự thật phũ phàng, khi mà chỉ vài phút nữa thôi đã anh sẽ được nắm tay cô dâu xinh đẹp đi vào lễ đường nào ngờ tất cả chỉ là giấc mộng không thành
_Anh tỉnh lại đi, anh còn yêu thương loại lăng loàng đó được hả? Anh không thấy bố mẹ mất mặt ra sao hả?
Đường Thụy Vi giật lấy khung ảnh đã vỡ, cô ném xuống sân khấu sau đó câm phẫn tự hứa sẽ trả mối thù nhục nhã này cho anh trai và cả bố mẹ mình
_Bọn họ muốn trả thù chuyện Mộ Đình Đình không được gả vào Đường gia năm xưa, xem như ân oán đến đây kết thúc. Thụy Vũ con sau này nhất định phải vượt qua mà sống tốt, con là do mẹ sinh ra con không vui mẹ cũng đau lòng, tất cả là lỗi của mẹ
Đường phu nhân nhớ lại chuyện cũ, bà ấy vì chuyện này mà nhiều năm thần trí bị suy giảm rất dễ xúc động theo chiều hướng tiêu cực, hôm nay nhìn đứa con trai mình yêu thương đau khổ như vậy lòng bà lại càng đau đớn hơn
_Gia đình 4 người chúng ta sẽ cùng vượt qua, không lấy người này thì lấy người khác, xem như Đường gia và Mộ gia hết duyên
Đường lão gia dang vòng tay lớn ôm lấy vợ con mà che chở, dù cho có chuyện gì thì sức mạnh tình thân vẫn là một loại nhân duyên mà không có bất kỳ vật cản nào trên đời có thể phá vỡ được. Mộ Hiểu Yên dù không nhìn thấy tình cảnh này nhưng trong tâm cô cũng tự hoạ lên khung cảnh đó, một gia đình đầy đủ các thành viên luôn ở canh nhau lúc vui cũng như đau buồn thì dù sau này cô có trở về đúng vị trí thì những tình cảm đó cũng không thể thay đổi, chỉ là nghịch cảnh buộc họ phải chấp nhận.