Cô chậm chạp mở hàng mi buồn, cảm nhận bản thân đã ngủ rất lâu và rất sâu, rốt cuộc người bên cạnh cô bất chấp tất cả chỉ có mình hắn, lúc nguy cấp luôn là hắn xuất hiện nhưng cô vẫn cảm nhận có cái gì đó rất xấu xa đã xảy ra
_Chú ơi…mẹ tôi không sao đúng không?
Mộ Hiểu Yên hỏi hắn trong vô vọng, dù không có một tia hy vọng nào nhưng vẫn muốn hỏi, có lẽ cảm giác lúc này sẽ đỡ đau đớn hơn nếu nghe được câu trả lời từ hắn
_Em nhìn xem có ai đến tìm không?
Mộ Hàn Vương rót cho cô cốc nước, bây giờ chỉ nằm một chỗ nên mọi sinh hoạt rất bất tiện, cô chớp mắt nhìn ra khoản không trước mặt, cánh cửa phòng lặng thinh không có người ra vào, đúng thật là không có người đến tìm đồng nghĩa với việc mọi người vẫn yên ổn, có lẽ họ đã chọn một cái kết trong yên lặng
_Đường gia không tìm tôi? Không phải…họ còn khổ hơn tôi, cả một gia đình chịu khổ, Đường lão gia lo lắng cho sức khỏe của Đường phu nhân, cả hai người họ đều ra sức bảo vệ cho Đường Thụy Vi, cô ta cũng chỉ là nạn nhân và ba người họ lại phải ra sức bảo vệ Đường Thụy Vũ…tình yêu của anh ấy đối với tôi mãi mãi không thể chuyển hoá từ tình yêu khắc cốt ghi tâm thành tình thân gia đình được… biết tôi vẫn bình an, để tôi ở lại đây là cách tốt nhất rồi, dù bây giờ tôi chỉ xem Thụy Vũ là anh trai nhưng nếu họ đón tôi trở về thì Thụy Vũ làm sao đối mặt, anh ấy phát điên mất…chỉ cần không phải là chuyện sinh tử thì gặp hay không đều không còn quan trọng
Giọt nước mắt trên mi lăng xuống gò má xinh đẹp, cô bần thần nói ra nghĩ rằng may mắn đã mỉm cười khi mẹ ruột qua cơn nguy kịch, dáng vẻ đã không còn kích động như lúc trước, có một số chuyện xảy ra để buộc ta trưởng thành, nếu không bước tiếp mà cố chấp niệm thì mọi chuyện vẫn không cứu vãn được
Mộ Hàn Vương kiệm lời không nói, hắn chỉ lẳng lặng trầm mặc đến gần rồi áp bàn tay to xuống bụng cô, ánh mắt thâm tình không giấu được cảm xúc, dù hắn có mưu mô toan tính đến đâu vẫn sẽ là người cha tốt với sinh linh bé bỏng, khốn khổ cho hoàn cảnh nghiệt ngã nếu có một ngày hắn biết cô sẽ mang thai cốt nhục của hắn vậy ngay từ phút ban đầu hắn có đủ nhẫn tâm để bày ra mọi kế hoạch trả thù Đường gia hay không? Cuối cùng người hắn yêu nhất là người chịu khổ, đối với hắn sẽ không có hối hận chỉ là cảm giác đau thấu tâm can khi nhìn cô buồn tủi lại công phá trái tim hắn mạnh mẽ như vậy, từng ngày trôi đều là ngược ở trong tâm
_Hứa với tôi chú đừng làm hại Đường gia nữa được không hả? Đứa bé này không thể lại đi vào vết xe đổ của tôi, nó cần được sống hạnh phúc
Mộ Hiểu Yên nắm chặt bàn tay đang áp xuống bụng mình bày tỏ, mọi chuyện đã được phơi bày, ai ai cũng biết cô là đứa con của Đường gia, chỉ cần trong tâm cô tìm về nguồn cội thì dù sống ở đâu cô vẫn sẽ an lòng và việc cô về Đường gia sống là chuyện không thể nào bởi vì nỗi ám ảnh đối với Thụy Vũ là rất lớn, cô cũng không mong sẽ có cuộc sống hạnh phúc bên hắn nhưng cô nhất định phải bảo vệ đứa con của mình, cho nó có cuộc sống thật đầy đủ tình thương
_Ngủ đi đừng nghĩ quá nhiều, sau khi xong việc Đường gia đến tìm em, nhưng nếu họ vứt đứa bé lại thì một mạng người ở đó cũng không sống được đâu
Mộ Hàn Vương cảnh báo, hắn biết trước sự việc tiếp theo sẽ xảy ra, cô ngây thơ có thể nghĩ đơn giản nhưng với hắn thì không thể suy nghĩ đơn giản như cô, khi Đường gia bàn luận với Đường Thụy Vi và Đường Thụy Vũ yên ổn họ sẽ đến đây tìm cô và cũng giống như những gì năm xưa Mộ Hàn Vương đã làm họ cũng sẽ đáp trả tương tự, đứa bé thuộc dòng máu của Mộ gia sẽ bị vứt lại, họ chỉ đưa Mộ Hiểu Yên về đúng với thân phận, dù không sống cùng một nhà với Đường Thụy Vũ thì họ vẫn không để yên cho việc cô mang thai con của kẻ thù, tất cả suy đoán đều có thể xảy ra trong tương lai
_Họ không làm vậy đâu, hiện tại họ còn đang phải an ủi Thụy Vũ vì cú sốc lớn…
Cô nhắm mắt muốn ngủ, cơ thể vì tiêm quá nhiều thuốc nên buồn ngủ và đứa bé trong bụng cũng khiến cô buồn ngủ, cô không hề hay biết có nhiều chỉ là mới bắt đầu
_Phen này nguy rồi, Đường gia không phải vì cú sốc của Đường Thụy Vũ rồi không đến, mà lạ họ bận lo đám tang cho Đường phu nhân, còn các lễ nghi cúng kiếng cho người đã khuất, bà ta mất oan ức quá mà, nhưng bây giờ tình trạng của Mộ tiểu thư kiểu này có thông báo hay có đến đón thì chỉ làm chết thêm hai mạng người thôi, Mộ thiếu làm sao có thể bình tĩnh được hay thật
Vũ Phi canh gác ngoài cửa bệnh viện mà toát mồ hôi hột lạnh sóng lưng khi nghĩ đến cái ngày cô sinh em bé xong, người ở Đường gia kéo đến làm cho ra lẽ, nhưng dù sao đến lúc đó cô cũng đã mẹ tròn con vuông, có nói gì cũng không ảnh hưởng đến sức khoẻ như bây giờ