Lời nàng ta như gió thoáng qua tai, hoàn toàn không đánh động được tới tâm trí người trước mặt, Diêu Huỳnh nghe tiếng thị nữ nhắc hở chỉ biết vô thức gật đầu nhưng trước sau vẫn bất động, ánh mắt thất thần trông xuống dưới tường vây cung điện.
Âm thầm ai thán trong lòng, Diêu Diệp không nói thêm tiếng nào, im lìm đứng sau Huỳnh phi, lặng lẽ nhìn vị phi tần được ân sủng nhất trong cung cấm, ánh nhìn nặng nề, lòng nàng ta bùi ngùi lo lắng. Nàng ta theo hầu Huỳnh phi từ ngày người nhập cung, tai đã nghe, mắt đã thấy vô số chuyện, lòng hiểu rất rõ, chỉ tiếc không thể nói ra lời, bằng không nàng ta nhất định sẽ khuyên nhủ nữ tử tuyệt sắc trước mặt rằng thế sự không thể miễn cưỡng, buông lơi cho người khác mới là buông tha cho chính mình.
Thời gian chậm rãi trôi từng giọt như chiếc giũa sắc lạnh lẽo vô tình mài mòn từng chút kiên nhẫn và tin tưởng của Diêu Huỳnh, nàng dần cảm thấy bối rối, lẽ nào chàng sẽ không quay lại thật? Nhẹ nhàng lắc đầu, xua đi những ý niệm hoang đường trong óc, nàng tự dặn lòng, sáng nay có tin chàng đã về tới kinh thành, không có chuyện chàng không tới đây… Vừa miên man suy nghĩ, vừa tự an ủi, Diêu Huỳnh mang tâm trạng phức tạp, trong lòng rối ren, tiếp tục lặng lẽ chờ đợi.
Diệu Diệp nhận ra sắc mặt Huỳnh phi mỗi lúc một tái nhợt, nghĩ tới chuyện nàng đang mang thai, Diệu Diệp nhịn không nổi bèn cắn chặt răng, định bước tới, dẫu thế nào cũng phải kéo bằng được Huỳnh phi xuống. Còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy Huỳnh phi trừng mắt, môi đào cong lên một đường ưu mỹ, hào quang tỏa bốn phía, rực rỡ xán lạn động lòng người, Diệu Diệp sững sờ không biết phản ứng sao.
“Diệu Diệp, chàng tới rồi. Chúng ta mau về cung đợi chàng thôi.” Diêu Huỳnh mỉm cười duyên dáng, quay đầu lại, khiến đám thị nữ, thái giám sau lưng hoa mắt, nàng háo hức nói, nụ cười thuần chân, trong sáng động lòng người. Không đợi người khác kịp phản ứng, nàng đã vội xuống lầu, chạy thẳng về phía Cảnh Nghi cung.
Diệu Diệp hớt hải chạy theo, chưa kịp lên tiếng gọi Huỳnh phi chạy chậm một chút chợt thấy Huỳnh phi đang chạy phía trước bất ngờ đứng khựng lại, quay đầu vẻ tần ngần lo lắng. Diệu Diệp hoang mang, bỗng nghe tiếng Huỳnh phi truyền tới bên tai, thanh âm chứa đầy nghi hoặc: “Có phải giờ trông ta rất xấu xí không?”
Thấy Huỳnh phi chân thành hỏi han như vậy, Diệu Diệp thành thật trả lời: “Sao lại xấu xí chứ, nô tì chưa từng gặp ai đẹp hơn nương nương mà.” Hơn nữa, mái tóc bị gió thổi tung hơi rối lại mang tới cho Huỳnh phi một vẻ phong lưu khác thường.
Đáng tiếc, câu trả lời của cung nữ như nàng ta chẳng tôn thêm chút tự tin nào cho Diêu Huỳnh, nàng đưa tay vén lại mái tóc rối, phân phó: “Mau về cung thôi, ta muốn sửa sang dung nhan một chút.” Nói rồi lập tức quay đầu bước nhanh về phía Cảnh Nghi cung.
Nữ nhân vĩnh viễn vì người mình thương mà chăm chút dung nhan, một lời người xưa dạy tới giờ chẳng sai. Nghĩ thế, Diệu Diệp liền gấp rút bám sát phía sau.
Khói hương thoang thoảng phiêu diêu trong không trung, ảm đạm u ám, khiến người ngây ngất như tỉnh như say. Cung nữ, thái giám đã bị điều đi hết khiến cả toà cung điện chìm trong vẻ im lìm, tịch mịch, nặng nề hôn ám. Lâu Triệt bước vào Cảnh Nghi cung, mi tâm khẽ nhíu, trên mặt vẫn treo nụ cười nhàn nhạt quen thuộc, thong thả bước về phía nội cung, cất tiếng đều đều: “Thần Lâu Triệt tới thỉnh an nương nương, nương nương vạn an!”
Thanh âm trầm ổn truyền vào, tấm rèm buông dài trước mặt lập tức được vén lên, một mỹ nhân vận cung trang khoan thai bước ra. Y phục vốn là gấm vóc thượng hạng hiếm có trong thiên hạ, đường kim mũi chỉ tinh tế, khéo léo; phàm nhân mặc vào ắt chỉ thấy áo không thấy người, nhưng Huỳnh phi khoác lên mình càng thấy mỹ lệ vô song, quả thực khuynh quốc khuynh thành.
“Cuối cùng chàng cũng quay lại rồi.” Giọng điệu ai oán, nửa như trách hận nửa như hoan hỉ.
Thản nhiên lướt qua người trước mặt, Lâu Triệt bình tĩnh đáp lại: “Thần mới rời kinh thành có ba ngày thôi.”
“Ba ngày?” Tựa hồ vô cùng âu sầu đau khổ trước sự lãnh đạm của Lâu Triệt, Diêu Huỳnh khẽ lắc đầu, giọng nói ôn nhu lại như run rẩy, “Ba ngày còn dài hơn một năm.”
Lâu Triệt trầm mặc không đáp lại, cũng không tỏ thái độ gì, nghiêm túc đứng ở cửa nội cung.
Bất an và sầu muộn vụt biến mất khỏi gương mặt mỹ lệ, Diêu Huỳnh lại mỉm cười yêu kiều, nũng nịu cất tiếng gọi: “Triệt à, chàng vào đây ngồi đi.”
“Hạ thần không dám lỗ mãng, nương nương thân mang long thai, xin hãy giữ gìn sức khoẻ. Hiện tại gặp được nương nương, thấy người bình an vô sự, lòng thần đã yên, thần xin cáo từ.” Lâu Triệt cung kính cúi mình, định xoay gót rời đi.
“Khoan đã!” Một tiếng kêu khẽ bật ra, đến chính Diêu Huỳnh cũng cảm thấy sửng sốt trước hành động của bản thân, nàng đau đớn hỏi: “Chàng cho rằng ta lấy cớ đau ốm để lừa chàng quay về chứ gì? Chàng giận ta sao… Ta không có lừa chàng.” Thanh âm rưng rưng như muốn khóc, bi thương vô hạn, những muốn vãn hồi lại chút ít những mất mát của mình.
Chăm chú ngắm nhìn dung nhan người thấy người thương của nàng, Lâu Triệt đành chùng xuống, ôn nhu khuyên nhủ ủi an: “Ta không trách người, cũng chẳng giận người…” Chỉ hối hận mà thôi, vì cái gì mà chàng bỏ lại Khúc Châu thành để quay về đây.
Nghe câu trả lời của chàng, lại chứng kiến vẻ mặt như người xa lạ của chàng, nàng không những chẳng cảm thấy thoả nỗi nhớ mong, ngược lại còn bi thương gấp bội, trầm giọng nói: “Chàng đã không còn cần ta nữa ư? Giờ chàng không còn quan tâm ta nữa sao?”
Bị thanh âm u nhã của nàng động tới nỗi tình hoài, Lâu Triệt gượng cười: “Hiện tại người đang mang thai, chớ nên suy nghĩ nhiều, bảo trọng thân thể đi.”
“Sao ta phải bảo trọng chứ, vì cái gì chứ? Vì sao ta phải sinh con cho người đàn ông mình không yêu thương…” Cõi lòng như sụp đổ tan hoang, bị giày vò trong nỗi nghi hoặc ngờ vực đan xen thương nhớ khôn nguôi suốt một thời gian dài, Diêu Huỳnh chợt cảm thấy chẳng còn lý do gì để tiếp tục giả tạo, không buồn để ý tới bộ dáng, cũng chẳng cần lo lắng sửa sang dung nhan, nàng nức nở khóc.
Gặp cảnh trước mặt, Lâu Triệt dao động, khẽ nhíu mày tiến lại vài bước, nhìn gương mặt đẫm lệ của Diêu Huỳnh, nói: “Huỳnh nhi… Nàng hãy bình tĩnh lại đi, ta muốn nói chuyện với nàng.”
Ý thức được tình cảnh thất thố và quẫn bách của mình, Diêu Huỳnh cũng cảm thấy hơi xấu hổ, nàng hít sâu một ngụm, tiếng khóc dần ngưng, bình tĩnh trở lại, lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, thuỳ mị nhìn Lâu Triệt, chờ nghe chàng nói.
Lâu Triệt ra hiệu cho nàng ngồi xuống ghế, bản thân mình cũng ngồi xuống, gương mặt ôn hoà tuấn nhã không lộ thái độ gì, chàng trầm giọng nói: “Sau này khi nàng sinh con, nếu là Hoàng tử rất có khả năng trở thành người nối nghiệp quân vương…” Lờ đi thần sắc phức tạp của Diêu Huỳnh, chàng tiếp tục phân tích: “Ta nghĩ nàng cũng cảm nhận được bệ hạ yêu nàng như thế nào, không quan tâm tới ánh mắt người khác, hậu cung ba ngàn mỹ nữ chỉ sủng ái mình nàng…”
“Có điều ta không yêu người.” Vội vàng lên tiếng cắt đứt lời Lâu Triệt, Diêu Huỳnh không khỏi bối rối.
“Hoàng Thượng đối với nàng bao dung chưa từng thấy, nàng đừng tiếp tục chấp nhất quá khứ nữa.” Vừa như khuyên lơn, vừa như trách cứ, Lâu Triệt buông từng lời, trong lời nói ẩn ước lãnh ý.
Diêu Huỳnh không ngăn được nước mắt, dòng lệ tuôn dài trên má, hoen trên bờ mi, nàng cười cười, nụ cười còn u sầu hơn khi khóc: “Nếu người thực sự bao dung với ta sao không để ta đi?”
“Nàng nghĩ chuyện nàng làm Hoàng Thượng không hề hay biết sao? Lẽ nào chuyện ta tới cung của nàng người cũng không biết? Vậy mà người chưa từng ngăn trở, nàng biết vì sao không? Vì người vẫn đợi, đợi nàng suy nghĩ cho chín chắn rõ ràng, đợi cho nàng buông xuôi chấp niệm. Có thể bao dung như vậy, không phải người đàn ông nào cũng làm nổi.”
Nước mắt giàn giụa trên mặt, nàng cẩn thận ngẫm nghĩ những lời chàng nói, lấy lại tinh thần, như có chút oán hận mà buồn rầu hỏi: “Tại sao hôm nay chàng lại khuyên ta như vậy? Vì ta chăng? Hay là vì chính chàng?”
Thầm than một tiếng, nụ cười nhàn nhạt lộ trên gương mặt Lâu Triệt: “Vì nàng, cũng là vì ta.”
“Vì ta ư?” Diêu Huỳnh “hừ” nhẹ một tiếng, “Chàng chỉ vì chính chàng thôi… Chàng đang thấp thỏm, đang nhớ nhung cái gì? Lòng chàng bỏ tận nơi nào rồi?” Từng câu hỏi vang lên, lòng nàng như vỡ vụn từng mảnh, nàng chẳng phải hỏi Lâu Triệt mà là hỏi thứ hiện thực tàn nhẫn nàng vốn trốn tránh không muốn đối mặt.
“Huỳnh nhi!” Lâu Triệt khe khẽ gọi một tiếng thật ôn nhu, chàng đứng lên: “So với chuyện cứ khư khư ôm lấy việc đã qua, chi bằng nhận cho rõ hiện thực, ta đã sớm không còn là người trước mặt nàng nữa rồi.” Nói rồi đột ngột xoay người, bước thẳng về phía cửa, trước sau không dừng bước.
Huỳnh phi ngơ ngác giữa đương trường, không thốt nổi một lời, đứng lặng nhìn bóng lưng Lâu Triệt dần xa khuất, đầu óc trống rỗng, miệng thì thào: “Chàng mặc kệ ta ư? Chàng không thèm quan tâm tới ta nữa sao?”
Không gian trống trải vặng lắng đưa tiếng nàng tới bên tai Lâu Triệt, chàng bất đắc dĩ quay đầu, nói với người đang thất thần ở đó: “Chỉ cần người còn một ngày ở trong cung, ta nhất định quan tâm người đến cùng.” Dứt lời lại quay gót, gấp rút rời đi, đến khi bên tai không còn vẳng tới tiếng khóc thê thiết nỉ non trong cung, mà hiện tại dẫu có nghe thấy cũng chẳng động tâm nữa…
Rảo bước về phía cổng cung, chàng nôn nao muốn trở về, lo lắng tận sâu đáy lòng bỗng chốc hoá hư không, đã thấu suốt rất nhiều chuyện, cũng buông bỏ nhiều thứ, vì vậy chợt cảm thấy thoải mái tự tại xưa nay chưa từng có.
Một hồi chuông sắc lạnh đột ngột vang lên, tiếng chuông râm ran truyền khắp đình viện lớn nhỏ trong hoàng cung. Lâu Triệt ngừng bước, hơi ngạc nhiên ngẩng đầu, đây là hồi chuông “Ngự linh” chỉ sử dụng để báo trong cung gặp chuyện nguy cấp, không phải thời khắc khẩn thiết tuyệt không dùng tới. Tại sao giờ chuông này lại vang lên?
Còn chưa nghĩ ra lý do, một tràng bước chân đã dồn dập truyền tới gần, bóng cung nữ thái giám lướt qua loang thoáng, tất thảy hỗn độn rối ren. Một người kích động chạy lại gần Lâu Triệt, nhỏ giọng: “Không hay rồi, Huỳnh phi nương nương sảy thai… Không hay rồi…”
Lâu Triệt nghe xong liền ngây người tại chỗ, khẽ nhướn mày, ý lạnh tràn khắp gương mặt, quay đầu trông lại cửa cung, lòng thầm nghĩ, Quy Vãn chỉ đi theo tiễn huynh trưởng lên đường thôi, hẳn không gặp chuyện gì. Đưa mắt nhìn về phía thâm cung, cánh môi mỏng nhếch lên, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài rồi quay đầu trở lại trong cung…
Lựa chọn ấy khiến chàng bị níu lại hoàng cung suốt bảy ngày, đến tận khi một tin tức kinh người truyền về phủ Thừa tướng.
Dẫu trăm ngàn lần tâm không cam, tình không nguyện nhưng có cáu giận đến đâu cũng chẳng thấm tháp gì, Quy Vãn nằm nghiêng trên giường, lòng thầm nghĩ. Hiện tại trên mình không chút sức lực, muốn nói chuyện cũng khó khăn chứ đừng nói đến phản kháng, nàng đành trơ mắt nhìn nữ tử kiều mị trước mắt gỡ dây cột tóc, tháo hoa tai của mình xuống, động chân động tay, thậm chí còn bôi bôi xoa xoa một chất gì đó dính dính trên mặt nàng.
Nhào nặn một hồi, cuối cùng nữ tử kiều mị kia cũng chịu ngừng tay, nàng ta nhìn trái ngắm phải, có vẻ hài lòng thông báo: “Chuẩn bị xong rồi.”
Nghe vậy, Gia Lịch liền tiến lại gần, chăm chú ngắm nhìn Quy Vãn, hắn vô cùng sửng sốt, bật cười thành tiếng: “Mạc Na, mang gương lại đây.”
Mạc Na lập tức cầm một chiếc gương tới trước mặt Quy Vãn, Quy Vãn nhìn người trong gương, im lìm không nói. Dung mạo người trong gương đã bị biến đổi hoàn toàn, không những đường nét rất tầm thường mà sắc mặt còn trắng bệch, nhợt nhạt thiếu sức sống, giống như một nữ tử đau yếu lâu ngày. Lòng nàng trầm xuống, thầm ngẫm nghĩ, nếu rời thành với bộ dạng này chỉ e chẳng ai có thể nhận ra nàng chính là Thừa tướng phu nhân.
Cất gương đi, Mạc Na tươi cười hỏi: “Thấy sao nào, tay nghề của ta cũng không tệ lắm nhỉ?”
Nếu không phải ngươi dùng cái tay nghề không tệ lắm đó lên chính ta, hẳn ta cũng sẽ hết lòng tán thưởng, rất muốn trả lời như vậy nhưng Quy Vãn phát hiện ra mặt mình đã bị căng chặt, không thể nói nổi, đành chịu thua, trong lòng luống cuống.
Gia Lịch đã lại gần, rút ra một bộ áo vải chẳng biết đã chuẩn bị từ bao giờ phủ lên người Quy Vãn rồi đưa tay bế nàng lên, ra lệnh cho Mạc Na: “Sắp sáng rồi, mau lên đường.” Nói rồi đẩy cửa bước khỏi phòng.
Ba người lẩn vào màn đêm mịt mù ra tới sân sau dịch trạm, đã thấy có bốn người dắt theo ngựa xe chờ sẵn. Quy Vãn vẫn nằm im không nhúc nhích trong lòng Gia Lịch, chỉ còn duy nhất ánh mắt được tự do theo ý mình. Nàng không khỏi chăm chú nhìn lại, đêm tối không nhìn rõ mặt người, chỉ biết có ba nam một nữ, hai người còn trẻ, hai người đã luống tuổi.
Đám người chứng kiến hành động của Gia Lịch hình như hơi kinh ngạc, nhưng vẫn im lặng, tự động tản ra chuẩn bị mọi thứ. Gia Lịch bế Quy Vãn lên xe ngựa, hắn chăm chú nhìn nàng, dịu giọng nói: “Đường đi sẽ hơi vất vả, ráng chịu một chút nhé!” Hắn đưa tay khẽ vuốt mặt nàng, chợt phát hiện xúc giác có gì đó không đúng, bất đắc dĩ thu tay về, chỉnh trang lại vạt áo cho nàng trước khi xoay người nhảy xuống xe.
Một lát sau, Mạc Na cũng vào trong xe, cô gái này tính tình có vẻ hoạt bát vui tươi, nàng ta cười nói: “Chúng ta làm bạn đường nhé!”
Mặc dù lập trường bất đồng, tận sau trong lòng Quy vãn vẫn không thể nào chán ghét nàng ta được, dù sao nữ tử tính cách thẳng thắn ngay thật như nàng ta rất hiếm gặp ở Khải Lăng quốc.
Mạc Na khéo miệng, lại thêm dung mạo kiều mị động lòng người, nói chuyện một mình nhưng chẳng hề tỏ ra khó chịu, không khí trong khoang xe cũng không nặng nề. Lúc đầu óc Quy Vãn còn đang quay cuồng trăm ngàn ý nghĩ thì xe ngựa đã xóc một cái, bắt đầu chuyển động.
Thầm than một tiếng, Quy Vãn không nhịn được một nụ cười khổ, lẽ nào nàng thực sự phải tới Nỗ Đô sao?
Chẳng có ai trả lời câu hỏi vô thanh của nàng, chỉ có tiếng cười nói khúc khích của Mạc Na và tiếng bánh xe lộc cộc nện trên mặt đường nhắc nhở nàng về hiện thực tàn khốc.