• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khẽ tì lên má, Quy Vãn một tay cầm sách, vô cùng chán nản nhìn ra cửa, cửa phòng vang lên một tiếng "cạch" nho nhỏ, nàng ngẩng đầu, thấy Linh Lung đẩy cửa bước vào, dáng vẻ có chút gấp gáp, đi thẳng tới bên bàn, cúi mình thì thầm vào tai Quy Vãn.

“Đức Vũ công công?” Thầm than một tiếng quái lạ, Quy Vãn đặt sách sang một bên, nhìn ra cửa trầm ngâm. Tổng quản trong cung lúc này đang cầu kiến ngoài sân ư?

Gật đầu với Linh Lung, thấy nàng ta hấp tấp tiến ra cửa, Quy Vãn khôi phục lại tinh thần, đứng lên, nhìn ra cửa sổ. Mấy ngày nay, nội viện Tướng phủ vẫn an tĩnh như thường, chỉ có điều hạ nhân trong nội viện mừng vui hoan hỉ là thật, còn nàng là nửa giả nửa thật, thấu tỏ quấy lẫn trong mơ hồ, có như vậy mới có thể mỉm cười vui vẻ giữa sóng dập gió dồn, ngày này qua đi, ngày khác lại đến.

Đức Vũ đến lúc này, là vì cớ gì đây?

“Phu nhân!” Giọng nói nhã nhặn lịch sự trước sau như một.

Tâm trí đã lạc chốn nào xa lắm, Quy Vãn xoay người, thấy một bóng người đứng bên cửa, vóc dàng cao lớn, trường bào xanh ngọc, mang theo thoang thoảng ý thu, thật giống như một vị công tử xuất thân thư hương nhiều đời, làm sao có thể trông ra hắn giờ là một nhân vật trọng yếu trong cung cấm.

Nhìn thật tỉ mỉ, thấy hắn dù mỉm cười đứng đó, nhưng mặt mày vẫn tái nhợt, u sầu giăng mắc trên mi.

“Công công...” Quy Vãn ngồi xuống bên án thư, Linh Lung nhu thuận sớm đem tới một chiếc ghế nhựa, đợi Đức Vũ ngồi xuống, còn chưa yên vị, một tách trà Bích Loa Xuân thoang thoảng hương đưa đã đặt tới bên cạnh Đức Vũ.

Đức Vũ nâng tách trà nóng, nhưng không nhấp môi, chuyển qua tay rồi đặt xuống bàn, hơi cúi đầu, muốn lên tiếng nhưng lại khó nhọc mở miệng. Rất lâu sau đó, cuối cùng không chịu được khung cảnh tĩnh mịch ấy, hắn mới cất lời, giọng nói trầm pha chút nghèn nghẹn: “Phu nhân, người có biết họ Thư không?”

Lại là "họ Thư"... “Công công cớ gì đột nhiên có hứng thú với danh gia vọng tộc phương Nam vậy?” Không đáp mà hỏi lại, thăm dò Đức Vũ.

Lắc đầu, nâng tách trà lên, một hơi uống cạn trơ đáy, nhuận giọng, Đức Vũ mới lên tiếng: “Phu nhân có lẽ không biết, gia tộc họ Thư thực sự rất lợi hại.” Nói đến đây, có lẽ không nghĩ được cách miêu tả xác đáng, hắn dừng một chút, nhận lấy ánh mắt nghi hoặc của Quy Vãn, sắp xếp lại đầu mối, nói tiếp: “Hoàng thượng từng xuất cung một ngày, chính là ngày Tướng phủ tổ chức hội hoa thược dược, đến lúc mặt trời khuất bóng mới trở về cung. Lúc về, người còn đem theo một kẻ khác. Hoàng thượng cho vời hắn đến đàm đạo một ngày trời, từ sau hôm ấy, người này thầm bày đủ mưu kế cho Hoàng thượng, tất cả những chuyện Hoàng thượng không tiện ra tay đều giao cho hắn. Hắn hành tung bất định, được Hoàng thường đối xử đặc biệt, ta mất rất nhiều thời gian mới có thể tra ra, hắn là con cháu họ Thư, nghe nói tên Thư Dự Hải.”

Nghe đến tên ấy, Quy Vãn bỗng rùng mình, mày chau lại: “Thư Dự Hải?”

Con cháu họ Thư, một kẻ tìm đến Tướng phủ, một kẻ kiếm cách vào được Hoàng cung, hành sự kì bí, tâm tư đằng sau khó dò, rõ ràng là dã tâm bừng bừng, có chuẩn bị mà đến. Lâu Triệt nhất định có thể nhìn ra điều đó, mà Hoàng thượng cũng chẳng hồ đồ, có điều trong chuyện này quan hệ lợi hại đến đâu không rõ, bọn họ đều muốn lợi dụng họ Thư. Thân ở địa vị cao, có rất nhiều chuyện không thể tự mình ra tay, có họ Thư này, những chuyện không muốn để người khác biết đều có thể giao cho.

Sức lực một người có hạn, nhưng lực lượng của gia tộc khôn cùng.

“Hôm nay công công đến đây vì chuyện của họ Thư sao?”

Đức Vũ ngước mắt lên, đột nhiên đứng bật khỏi ghế, bịch một tiếng, quỳ sụp xuống trước mặt Quy Vãn. Còn cách chiếc bàn, Quy Vãn ngạc nhiên, vội vã đứng dậy muốn nâng hắn lên, nhưng bắt gặp ánh mắt nặng nề của hắn, đành nén trở về. Mặt mày Đức Vũ thâm trầm, nhìn gần tựa như cự thạch rớt từ trên xuống, nặng trĩu ngàn cân.

“Phu nhân, tất cả do ta không tốt, không bịt miệng được đám tiểu thái giám, một kẻ không giữ được miệng đã kể chuyện của người cho Thư Dự Thiên. Họ Thư là phường dối trá, một lòng chỉ vì quyền mưu, e rằng bọn chúng sẽ cố tình nhắm vào người. Ta suy đi nghĩ lại, cảm thấy không ổn chút nào, hôm nay đặc biệt tới đây xin được trị tội.” Lời vừa dứt, đầu cúi xuống, hắn quỳ rạp trước thư án, không nói không rằng. Thế nhưng họ Thư ra tay còn nhanh hơn tưởng tượng của hắn, Thư Dự Thiên đưa chuyện đến Lâu Triệt đã là chuyện mấy ngày hôm trước, riêng điểm này, Đức Vũ tất nhiên không thể biết được.

Quy Vãn vốn cảm thấy quái lạ, sau đó mỉm cười khẽ: “Công công chớ nên như vậy, thiên hạ miệng lưỡi vô số, muốn quản cũng chẳng thể quản hết, tiểu thái giám làm sai không phải do lỗi của công công.” Liếc mắt nhìn sang Linh Lung, Linh Lung lập tức hiểu ý, tiến lại nâng Đức Vũ dậy.

Ai ngờ Đức Vũ vẫn nhất mực quỳ yên tại chỗ, cười khổ lắc đầu. Hắn một mình cô đơn trong thâm cung, không biết lấy gì giải sầu , một đêm say sưa mới lộ ra chút chuyện của Hoàng thượng và Quy Vãn, để một tiểu thái giám nghe được, vừa khéo báo lại cho Thư Dự Hải. Sau chuyện này, hắn hối hận vô cùng, tuy rằng đã âm thầm chỉnh chết tên tiểu thái giám làm lộ chuyện cơ mật, nhưng có thế nào cũng chẳng thể vãn hồi sự đã rồi. Có điều, những lời hắn giấu kín trong lòng, nào dám nói lộ ra với Quy Vãn.

Thấy hắn quỳ mãi không chịu đứng dậy, Quy Vãn cũng thấy thật khó xử, một tay nàng kéo Đức Vũ vào vòng xoáy phiền phức này, hại hắn lâm vào kiếp thân bất do kỷ, quăng mình ra giữa thăng trầm, hiện giờ hắn còn vì lợi ích an nguy của nàng mà đến đây xin được trị tội, sao không khiến nàng chấn động, nhất thời không biết nói gì mới phải. Lát sau, Quy Vãn đứng trước mặt Đưc Vũ, cúi mình nâng hắn lên: “Công công, rốt cuộc là ta nợ ngươi nhiều hay ngươi nợ ta nhiều đây, ngươi cứ quỳ mãi như vậy, là muốn tính toán rõ ràng với ta sao?”

Đức Vũ ngây ngốc, lúc bấy giờ mới chịu đứng lên, tảng đá đè nặng trong lòng giờ đây buông xuống, âu lo vơi bớt, lùi về sau mấy bước, cẩn thận nhìn Quy Vãn thật lâu. Lát sau, thời gian đủ để trà cũng nguội, hắn mới lên tiếng: “Phu nhân, xin người đề phòng cẩn thận với họ Thư, ta không thể lưu lại lâu, xin cáo từ.”

Biết thân phận đặc biệt của hắn, quả thực không thể ở lại đây lâu, Quy Vãn gật đầu, nhìn hắn cung kính hành lễ, đến khi thấy hắn xoay người rời đi, mới nhịn không được lên tiếng: “Đức Vũ công công.”

“Phu nhân còn gì cần phân phó?”

“Hôm nay công công một mình xuất cung sao?”

Nghe câu hỏi ấy, Đức Vũ giật mình, thấy một dòng nước ấm áp róc rách chảy qua lòng mình, biết rõ những lời này của Quy Vãn là quan tâm tới an nguy của hắn, lo hắn phải chịu liên luỵ vì một mình xuất cung. Xoay lưng về phía Quy Vãn, nhưng hắn vẫn có thể mường tượng ra, giờ đây nàng đang mỉm cười như vầng trăng non cong cong trên nền trời, đồng tử đen thẫm như trời đêm, ẩn chứa ánh sáng thanh thuần, rực rỡ như sao.

“Xin phu nhân an tâm, hôm nay xuất cung vì việc công, không sợ lộ.” Không hề quay đầu lại, hắn buông tiếng nói, cứ như vậy mà đi, hệt như lúc hắn đến, lướt đi giữa trời chiều, Linh Lung vội vã bám theo. Lúc ấy, chẳng ai hay biết rằng, cuộc viếng thăm âm thầm ấy của Đức Vũ cũng là lần cuối cùng hắn được thấy Quy Vãn, một mực không ngoảnh đầu như vậy, đến sau này, cũng thành một niềm tiếc nuối.

Bóng người hoàn toàn mất hút, Quy Vãn thu ánh mắt lại, ngồi nguyên vị trí, lòng thoáng một nỗi bất an. Nàng đứng lên, thong thả bước vòng quanh phòng, nỗi bất an ấy càng giữ càng lớn lên. Cẩn trọng suy tính trước sau, nàng nhẹ buông một tiếng than, đem giấy bút ra, viết hai phong thư.

Phong thư thứ nhất, gửi cho Tam Nương, trong thư dặn dò cẩn thận phải tiếp cận họ Thư ở phía nam, nếu họ Thư có bất kì hành động gì nhắm vào Tướng phủ, nhờ Tam Nương dồn toàn sức đối phó với Thư gia.

Phong thư thứ hai, gửi cho huynh trưởng Dư Ngôn Hoà, Tấn Dương quá gần với căn cơ của họ Thư, trong thư Quy Vãn thỉnh cầu huynh trưởng, giữa lúc họ Thư quyền thế quá lớn, chớ nên để tâm quá, đợi đến khi có thể xông thẳng vào sào huyệt, nhất định phải triệt hạ hoàn toàn Thư gia.

Lúc ấy, Quy Vãn đã nhận ra thủ đoạn trả giá của Thư gia, những muốn lợi dụng lúc Lâu Triệt và Hoàng thượng đấu đá lẫn nhau, thừa nước đục thả câu, nâng cao địa vị gia tộc.

Chuyện Hoàng thượng và Lâu Triệt tranh đoạt, nàng thấu hiểu nhưng tỏ vẻ hồ đồ, bởi đây là lãnh địa của nam nhân, trận chiến ấy không cho phép kẻ khác nhúng tay vào. Nàng chỉ có thể một mực lặng yên ở bên Lâu Triệt, những lúc chàng nhàn rỗi, một bàn cờ, một chén trà, bầu bạn mỉm cười.

Bề ngoài bình lặng, nhưng nàng không cho phép bất kì kẻ nào lẩn trong bóng tối âm thầm cản trở hay làm tổn hại tới lợi ích Tướng phủ, dẫu cho chỉ thấy một chút điềm báo không lành, nàng vẫn muốn ra tay trước bóp chết từ trong trứng nước.

Thư chưa ráo mực, nàng đã nhẹ gấp lại, bỏ vào trong phong thư, nghiêng ngọn nến lại bên, nhìn từng giọt, từng giọt sáp nến niêm kín phong thư, bao nhiêu bất an của nàng, phiền muộn của nàng, tựa hồ cũng niêm phong theo những giọt sáp nến nóng rực.

Dẫu cho Quy Vãn thông tuệ đến vậy, cũng chẳng ngờ được, hai phong thư này của nàng vẫn chậm một bước.

Guồng quay lịch sử một khi đã chuyển động sẽ không bao giờ ngưng lại, dẫu cho có tính toán tường tận tới điểm mấu chốt, nhưng thiếu thiên thời, địa lợi sự vẫn khó thành. Một dịch chuyển khe khẽ của lịch sử cũng mang theo vô vàn chua xót và bất đắc dĩ, đồng thơi với đó là biết bao biến chuyển mà mắt thường chẳng thể nhận ra âm thầm trỗi dậy, là sự tận tâm trong cuộc viếng thăm lặng lẽ của Đức Vũ, là phong thư mang nặng tâm kế của Quy Vãn hay là những mưu kế bố phòng kín kẽ của Lâu Triệt...

Năm Thiên Tái thứ tư, đúng dịp Trung Thu, vầng trăng vằng vặc giữa vòm không, rải rắc hào quang huy hoàng xuống mặt đất, đúng lúc phong thư của Quy Vãn rời khỏi Tướng phủ, ở đâu đó cũng xảy ra một sự kiện lớn thay đổi cục diện của cuộc tranh đoạt trong triều đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK