Nỗ quân dàn trận hình quạt vây quanh Đốc Thành, cũng bởi áp dụng chiến lược đánh úp lấy mau chế địch, xuất kì bất ý nên chúng không thể mang theo công cụ công thành hạng nặng, những tưởng có thể nhanh chóng chiếm được Đốc Thành, nhưng sự thực trước mắt đã chứng minh rõ ràng cho nhận thức sai lầm của chúng. Đô thành vốn chỉ nổi danh bởi giao thương buôn bán này lại có thể đứng vững như bàn thạch trước sự công phá của mười lăm vạn tinh binh vây hãm, tròn hai mươi ba ngày.
“Chúng ta đã làm trọn nhiệm vụ rồi.” Trời còn chưa sáng, quân sư mặt tái nhợt bước vào chốn nghị sự việc quân, nói với các tướng lĩnh trấn thủ Đốc Thành đang ngồi đó như vậy.
Phản ứng của chúng tướng hoàn toàn khác nhau, Hàn Tắc Minh chỉ khẽ gật đầu, Giang Thủ úy đối nhân xử thế khôn khéo lại buông tiếng thở dài não nề. Triệu Hân lừng danh dũng mãnh trợn tròn mắt, dáng vẻ căm giận, chờ đợi mọi người xung quanh lên tiếng phản ứng, rốt cuộc hắn chẳng nói nổi điều gì. Quân sư liếc mắt nhìn mọi người, tuyệt không bỏ sót một ai, rồi lại quay sang trông Quy Vãn, khi ấy mới phát hiện ra giữa lúc trầm tư ấy, nàng lại có thể duyên dáng cong môi, nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đó là một nụ cười rất thuần túy.
Đến tận khi mọi người đã rời đi cả rồi, quân sư mới vuốt cằm, dịu dàng nói: “Mấy ngày qua đã khổ cực nhiều rồi.”
“Vất vả, là tướng sĩ thủ thành kìa.”
Chưa từng trải qua chiến trận, không thể hiểu nổi nỗi tàn khốc trong đó.
Máu thịt binh sĩ, nước mắt bách tính.
Ngày đầu tiên mới thủ thành, nàng hạ lệnh bắt bốn trăm người dân Nỗ tộc, trói trên cổng thành, suốt một ngày một đêm, nghe tiếng bọn họ than khóc lẫn trong những lời ca tiếng hát thiết tha bi tráng. Những con người ấy, có lão phụ tóc bạc phơ phơ, có trẻ thơ ngây ngô chưa hiểu lẽ đời, chỉ vì chiến tranh giữa các dân tộc mà bọn họ bị lôi ra đây, bị coi như tấm khiên thép, chắn trước nanh vuốt hùm sói của binh đoàn xâm lăng. Đến tận hôm nay, những tiếng ca như xé gan xé ruột kia vẫn như còn vang vọng bên tai.
“Đây là nỗi khổ hạnh trong chiến tranh, chẳng thể tránh được!” Liếc mắt trông qua, tựa như nhận ra tâm tình muôn mối xoay vần phức tạp của Quy Vãn, quân sư chậm rãi lên tiếng.
Ngẩng đầu trông lên, thấy quân sư đang đứng bên cửa sổ, chồi non xanh biếc trên cành, nét xuân chảy tràn, chỉ là bóng người trước cửa sổ kia, mình hao thân gầy, tóc mai trắng như sương nhuộm, đôi mắt từng khiến nàng vừa trông qua đã phải thừa nhận đa mưu túc trí giờ đây mênh mang, thâm trầm như ngút ngàn nước cuộn. Hơn hai mươi ngày thủ thành, với y mỗi ngày dài tựa một năm, già đi thấy rõ.
Quy Vãn vẫn nhớ mang máng lần đầu gặp y, khi ấy y phe phẩy quạt lông trên tay, vui vẻ kể khắp chuyện gần chuyện xa quanh kinh thành, vậy mà lúc này đây vẫn cây quạt lông ấy, chỉ đạo nàng yếu quyết thủ thành, điều phối quân bị lương thảo.
Thành bị vây đến ngày thứ ba, Gia Lịch liền toan tính không để tâm đến tính mạng dân chúng Nỗ tộc nữa, dốc sức công phá Đốc Thành, nàng lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên giết sạch bốn trăm dân Nỗ này để cảnh cáo hay không. Nhưng cũng chính quân sư nhắc nhở nàng, giết người Nỗ, sẽ càng kích động hận thù và tức giận trong lòng quân Nỗ, chi bằng vừa lúc công thành liền thả người đi.
Sự xảy ra hệt như định liệu của quân sư, sĩ khí Nỗ quân theo đó mà chùng xuống rất nhiều. Một hồi trống giục sĩ khí Nỗ binh lên cao, hồi thứ hai theo đó mà suy, đến hồi thứ ba đã cạn kiệt. Nhờ có thế, Đốc Thành mới có thể gắng gượng đứng vững suốt hơn hai mươi ngày qua.
“Trời rạng sáng, Nỗ quân sẽ lại công thành tiếp.”
Mạch suy nghĩ bị cắt đứt, Quy Vãn nhìn ra cửa sổ, ấn đường chau lại: “Suốt hai ngày qua Nỗ quân công phá quy mô nhỏ, vì muốn chuẩn bị tấn công mạnh sao?”
“Nỗ vương đã mất hết kiên nhẫn, lần này nhất định muốn dốc toàn lực tổng tấn công một đợt.” Quân sư xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng nhàn nhạt mịt mờ vấn vít quanh thân, như khắc như tạc.
Đốc Thành còn trụ nổi không?
Lòng đã rõ đáp án, nhưng vẫn không nhịn được muốn cất tiếng hỏi. Day day thái dương, Quy Vãn hé một nụ cười khổ, lời đến miệng, lại nuốt ngược trở về.
“Không trụ nổi một tháng, người có tiếc nuối không?” Quân sư chẳng hề quay đầu lại, thấp giọng hỏi.
“Có lẽ.” Sửng sốt trước câu hỏi của y, Quy Vãn thành thật trả lời.
Quân sư chậm rãi quay đầu lại, gương mặt trắng bệch nhuốm màu mỏi mệt bật lên một nụ cười bình thản, lúc cười, gương mặt nhăn nheo như cúc, lần đầu tiên khiến Quy Vãn có cảm giác bậc trưởng giả cơ trí lão luyện này hệt như một vị trưởng bối.
“Lòng còn điều quyến luyến, mới sinh nuối tiếc, cuộc đời còn tiếc nuối, mới có thể viên mãn.”
Ánh sáng mỗi lúc một sáng tỏ xuyên qua khung cửa sổ nho nhỏ. Quy Vãn nheo mắt trông lên, thu vào tầm mắt là vòm không chói lòa sắc trắng ngút ngàn. Giữa cơn sửng sốt, đột nhiên thấy trước mắt ào ào phơ phất, vô số đốm tuyết bay bay, tuyết lướt qua gò má, lạnh lẽo rần rần trên gương mặt, tựa như ngày xa xưa li biệt kinh thành.
Như tuyết, lại như mai, phảng phất vấn vương một mùi hương nhàn nhạt thanh thanh.
Đôi bàn tay nàng từng nắm chặt không buông ấy, lạnh như băng giá, nhưng lại cho nàng cảm giác nguồn hơi ấm duy nhất trên đời.
Nuối tiếc của nàng, vướng bận của nàng, trôi mất theo từng kẽ tay tan vào tuyết trắng mênh mang ấy, vĩnh viễn đóng băng vào hôm ấy.
“Rầm…” Tiếng động vang dội từ ngoài truyền đến.
Thân mình chấn động khẽ, Quy Vãn mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn ra cửa sổ, quân sư vẫn đứng thẳng bên cửa, ánh mắt kiên định trông về phương xa, nét mỏi mệt vừa rồi nhanh chóng tan biến, ánh sáng lại bừng lên rừng rực trong đáy mắt thâm trầm như biển mực thẳm, trầm ổn mà mạnh mẽ nhấn từng chữ:
“Trời sáng rồi!”
* * *
“Trời sắp sáng rồi!” Trông tia nắng mai cuối chân trời vừa lộ ra khỏi tầng mây xám, quay đầu lại, Khả Trạm cất tiếng không trầm không bổng, vừa đủ rót vào tai Gia Lịch.
“Chuẩn bị xong xuôi chưa?”
“Thưa đã sẵn sàng, Vương!” Khả Trạm khẽ cúi mình, “Hai cánh quân bên trái và bên phải đã chỉnh tề, trời vừa sáng liền có thể công thành.”
Rời mắt trông về phương Nam, Gia Lịch trước sau không hề quay người, màn đêm sâu thẳm bát ngát sắc màu tăm tối, tựa hồ còn thấy được vài ngôi sao lấp lánh yếu ớt, mong manh đến độ tưởng như sắp tan biến, mà Đốc Thành kia vẫn sừng sững vời vợi giữa trùng trùng u ám. Bờ thành chằng chịt loang lổ không ra hình dạng, lạnh lẽo, tịch liêu pha lẫn cô độc.
Chính tòa thành cô độc này trở thành chướng ngại trên con đường Nam chinh của hắn. Hơn hai mươi ngày qua, hết lần này đến lần khác hắn bị ngăn trở bên ngoài thành. Trên những con đường thảo nguyên mênh mông, thiết kỵ của hắn oai phong dũng mãnh băng băng thổi bay mọi vật cản trên đường, cớ gì đến được nơi này rồi lại bị chắn lối bởi một tòa thành tan hoang điêu tàn?
Bực bội dâng ngập trong lòng, hắn siết chặt thanh mạch đao đeo bên hông, hơi lạnh giá rần rần chạy dọc theo bàn tay, lan tới tận trái tim, đầu óc tức thời thanh tĩnh như nước, mắt sáng quắc như sao, thân mình căng cứng.
Nỗ quân là chim ưng hùng mạnh, nhất định có thể giương cánh chao lượn giữa trời cao.
Quyết không thể đình trệ mãi chốn này, Đốc Thành à Đốc Thành, khiên chắn trên con đường Nam chinh, Nỗ ta tất phá sập.
“Sáng rồi…”
Một tiếng thét đột nhiên truyền thẳng tới tai, không nhận ra là vui sướng hay đớn đau, Gia Lịch ngẩng đầu, chân trời ngút ngàn một dải xa xăm, vầng dương buổi sớm đỏ chói như đồng hun từ từ nhô lên, mây đỏ rợp trời rần rật kéo tới, từng đợt từng đợt như nở tràn trước mắt. Vòm không đột nhiên chia thành hai nửa: một nửa đỏ thẫm, nửa kia đen kịt như mực đổ.
Đến lúc rồi!
Xoay mình, Gia Lịch nhìn về phía quân doanh, đại quân đã ngay hàng thẳng lối từ bao giờ, ánh mắt quân sĩ ngời lên như sao sáng, mạch đao trong tay sáng choang dưới ánh dương đỏ nhạt, tỏa hào quang lung linh.
“Vì vinh quang tối cao cho Đại Nỗ chúng ta, chiếm lấy Đốc Thánh!” Vung tay trỏ về phía xa, Gia Lịch hướng thẳng về phía thành trì phía trước, sắc mặt vô cùng trang nghiêm.
Trong quân lặng ngắt như tờ, như thể có thể nghe thấy cả tiếng cây kim rớt trên mặt đất, ngay cả binh lính cũng đè nén nhịp thở.
“Công thành!”