“Quân sư của ‘Khải Lăng chi tường’ Lâm tướng quân, tuy là văn sĩ nhưng nhiều năm chinh chiến chốn sa trường, nổi danh là bậc trí mưu.” Quy Vãn ung dung nhắc đến thân phận người kia, bàn tay nhỏ xoay xoay đùa giỡn chiếc tách sứ. Khói trà xanh nghi ngút đã tan, lòng kiên nhẫn cũng hư hao trong đợi chờ, tựa như hơi ấm mỗi lúc một rời xa.
“Y còn chờ ở cửa sau, làm sao có thể ra về đây?” Lạt Tây Thi cũng cảm giác được sự tình không hề đơn giản, lòng thầm phỏng đoán mục đích chuyến viếng thăm đột ngột của vị quân sư kia. Suốt một tháng qua nơi này gây thanh thế quá lớn, lẽ nào đã thu hút sự chú ý của triều đình? Thu lại tầm mắt, thấy Quy Vãn đã đứng dậy, nàng ta vô cùng kinh ngạc: “Công tử?”
Quan sát bốn bề, mỉm cười nhàn nhạt: “Nếu đã vậy, ta đi cổng chính, quang minh chính đại ra khỏi đây xem.”
Lạt Tây Thi hơi sững lại, rồi ý cười thoáng hiện lên trên gương mặt, suốt tháng nay vô số nhân sĩ tới lui qua cổng chính, dù “Công tử” có ra ngoài cũng chẳng khiến mấy người quan tâm, huống hồ lúc này mưa phùn mờ mịt, đúng là một màn chắn tự nhiên. Vội vã đứng lên, sóng bước bên cạnh tiễn Quy Vãn ra cửa. Đích thân mở chiếc ô lụa, trao tận tay Như Tình.
“Tam Nương, chuyện ở đây giao cả cho nàng.” Quay người cười nhẹ, Quy Vãn cẩn trọng dặn dò, dáng người khuất dưới tán ô, cách một lớp mưa bụi lất phất, như sa mỏng giăng trước mặt, thoáng vẻ mơ hồ không chân thực.
Nước mưa chảy thành dòng trên mái hiên, Tam Nương cách làn mưa bụi đứng trông hồi lâu, cúi mình thật sâu, người cúi gập xuống, không đáp lời nàng. Mưa gió ướt át, vì một lần hành lễ này mà thêm ba phần ngưng trọng, rồi rất nhanh tất cả bị mưa che khuất, Đến khi Tam Nương ngẩng đầu lên, bóng người trong hoa viên đã khuất từ bao giờ, chỉ còn lại làn hương tử đàn ngan ngát trong không khí, quẩn quanh hòa lẫn với mưa nhuần gió lạnh đáp xuống thành từng chuỗi dài thẳng tắp như tơ buông.
Quy Vãn ra khỏi viện, trước mắt nàng chỉ còn khung cảnh mưa bụi lất phất như một bức tranh phong cảnh nhuốm mực. Lướt trên con đường tối thẫm như mực dẫn tới đầu hẻm, Lâu Thịnh đã đứng chờ bên xe ngựa tự bao giờ, chưa kịp nghênh đón, đột nhiên từ đầu hẻm lao ra một bóng người, khắp mình nhuốm mưa gió tơi bời, xáp lại gần. Như Tình một tay giữ ô, tay kia như đao, nhắm thẳng kẻ vừa xuất hiện mà giáng xuống, Như Minh cũng lập tức phản ứng theo, bàn tay khua đi, lướt theo sát nút. Ba cánh tay cùng hướng về phía kẻ vừa xông tới.
Dẫu rằng võ công của Như Minh, Như Tình không phải dạng cao thủ bậc nhất nhưng hơn người ở điểm cực kỳ hiều nhau, phối hợp hết sứ chặt chẽ, ăn ý khiến uy lực ra đòn càng tăng gấp bội, tuyệt không sơ hở. Vậy mà chiêu đó tựa hồ không mảy may tác dụng với kẻ vừa đến kia. Nước mưa văng tung tóe, vẻn vẹn một chớp mắt, kẻ đó đã chống trả thế công của hai người, thậm chí còn tiến gần hơn. Như Tình cau mày, Như Minh xoay tay còn muốn tấn công tiếp, chợt nghe tiếng nói trong veo lạnh lùng của Quy Vãn: “Dừng tay.”
Như Minh nghe lệnh lập tức thu đòn lại, lùi về sau một bước, duyên dáng cung kính đứng hầu một bên, như thể vừa rồi chưa có màn khua gươm múa kiếm vậy.
Kẻ kia cũng ngừng tay, mưa lướt thướt thẫm đẫm áo quần, thấm ướt tóc mai, ướt đẫm làn mi ánh mắt, nước mưa đọng lại chảy dài thành dòng theo nét mặt lạnh lùng tuấn tú, tròng mắt trong veo đẹp tuyệt ánh lên vẻ kinh ngạc, pha lẫn bất đắc dĩ cùng sự mờ mịt vì gió mưa khuất lấp.
“Lâm Tướng quân!” Dẫu có ít nhiều bất ngờ về kẻ vừa xuất hiện, Quy Vãn vẫn mỉn cười chào hỏi.
Mím chặt môi, nhưng không phát ra tiếng nào, chỉ đưa tay đón lấy chiếc ô trong tay Như Tình, giọng không trầm không bổng: “Để ta đi cùng phu nhân một đoạn đường.”
Khẽ gật đầu, Quy Vãn đồng ý, bỏ lại xe ngựa, chậm rãi tiến bước trong làn mưa loang loáng.
Đoạn đường này chừng như rất dài, lại có vẻ không dài như trong tưởng tượng, đường vắng vẻ tĩnh mịch như vậy, tựa như niềm cô lẻ trơ trọi đã lắng xuống đông đặc lại, rồi chầm chậm hòa cùng dòng nước mưa lạnh lẽo trầm tĩnh chảy vào lòng. Lòng người mênh mang một hồ nước xuân lóng lánh, nhưng không hề êm ả, sóng xanh vẩn lên, gợn ra từng đợt sóng lăn tăn không dứt trên hồ.
Hắn trước sau vẫn luôn mang thứ hơi thở trầm tĩnh, chỉ cần đứng bên cạnh hắn tự khắc sẽ nảy sinh thứ cảm giác tin tưởng. Tầm mắt mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ vật gì trước mặt, Quy Vãn nghiêng đầu, nhận ra nửa thân mình hắn phơi dưới mưa bụi, vẫn vững vàng giương cao ô che cho nàng, khóe môi cong lên một nụ cười, nàng có điều muốn nói.
“Phu nhân...” Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lâm Thụy Ân lên tiếng trước, phá tan bầu không khí nặng nề, ánh mắt vẫn trông thẳng về phía trước, vững vàng tiến bước, “Vài ngày trước, hai thương đoàn từ Khúc Châu lên kinh đột nhiên đổi chủ chỉ trong một đêm, phía Nam kinh thành lại có người đứng ra chiêu mộ nhân tài, quân sư vô tình phát hiện ra, đã nhiều lần nhắc nhở ta, rõ ràng có người đang lập ra mạng lưới tai mắt khắp kinh thành, hiện tại chưa lớn mạnh, nhưng sau này tất sẽ trở thành một thế lực mới, nhắc nhở ta phải cẩn trọng đề phòng.”
Lới định nói còn chưa kịp thốt ra, Quy Vãn lẳng lặng lắng nghe, sắc mặt không đổi, khuôn mặt không mảy may khác thường khiến người ta không nhận ra bất kỳ sơ hở nào.
“Quân sư và ta theo dõi căn nhà này suốt bốn ngày, hôm nay y nói với ta, kẻ thực sự đứng sau chuyện này nhất định đã tới. Bằng không, họ sẽ chẳng dứt khoát xua đuổi y đi. Xưa nay ta làm việc đều tuân thủ khuôn phép, do đó, chỉ nghĩ được duy nhất một chiêu ôm cây đợi thỏ.”
“Đúng là một cách hay!” Quy Vãn mỉm cười dịu dàng, tiếp lời. Trong lòng không khỏi nghĩ thầm, gã quân sư này quả thực lợi hại, hẳn y thấy thái độ của Tam Nương hôm nay mà đoán ra nàng đã tới đây, tài trí tuyệt vời. Còn biện pháp của Lâm Tướng quân dẫu rằng đã cũ nhưng vẫn hết sức hiệu quả.
“Vì thế, hôm nay Tướng quân mới phục sẵn ở đầu hẻm trước cổng chính, cuối cùng chỉ đợi được ta?”
Ra khỏi hèm, một con đường lát đá xanh ánh lên trước mắt. Bước chân Lâm Thụy Ân chậm lại, từ từ dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào Quy Vãn, cực kỳ kiên định hỏi: “Phu nhân có thể giải thích, tại sao người cũng có mặt ở đây?”
Vốn đã lường trước bị hỏi vấn đề này, nhưng phút giây nghe vậy vẫn thấy có chút thảng thốt, Quy Vãn ngẩng đầu, đập vào mắt nàng là khuôn cằm kiên nghị của Lâm Thụy Ân, kế tới là đôi mắt dẫu trải bao nhiêu chinh chiến sa trường, giết không biết bao nhiêu tử địch vẫn ánh lên vẻ trong veo sáng ngời, nàng cảm thấy trăn trở, hờ hững hỏi: “Tướng quân đang nghi ngờ ta sao?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Thụy Ân vì một tiếng u oán của nàng mà dần giãn ra, rồi lập tức biến mất, do dự hiện rõ trên nét mặt, vốn định nói gì, cuối cùng đành nén xuống, im lặng chờ lời giải thích từ Quy Vãn.
Buông tiếng thở dài nhè nhẹ, Quy Vãn cũng cảm thấy một chút xúc động, vô kế khả thi, lên tiếng: “Tướng quân hiểu lầm rồi, ngôi nhà này là di vật của thân mẫu, ngày thơ bé đã cùng ta trải qua những tháng năm đẹp đẽ, một tháng trước đã bán đi, hôm nay ta quay lại chốn này, chỉ muốn đến ngắm nhìn lại nơi chốn đong đầy thương nhớ, sẵn tiện cúng tế mẫu thân.” Lý do hết sức đường hoàng, chặt chẽ không chút sơ hở.
Nghe ra lý do ấy, Lâm Thụy Ân không mừng chẳng lo, hờ hững gật đầu, nhìn chăm chú vào Quy Vãn thật lâu.
“Nếu đã vậy, phu nhân, hôm hay ta quá lỗ mãng, đắc tội lớn rồi.”
Lắc đầu, Quy Vãn mỉm cười đáp lại, phía sau đã rộ lên tiếng xe ngựa lộc cộc, Như Minh, Như Tình cũng đã tiến lại, nhìn Lâm Thụy Ân với vẻ đầy phòng bị.
“Đã quấy rầy nhiều, mưa lạnh hại người, mau lên xe đi.” Lâm Thụy Ân đưa chiếc ô trong tay cho Quy Vãn, nhẹ giọng khuyên lơn, gương mặt lạnh lùng lộ ra nét mềm mỏng hiếm thấy.
Cán ô còn vương chút hơi ấm, thứ Quy Vãn nhận lấy dường như còn là một mảnh ấm áp nho nhỏ, ánh mắt trong veo lộ ra chút ngạc nhiên cùng thẹn thùng, hơi khép mi, quay đầu về hướng xe ngựa, vốn tưởng rằng sẽ là một màn điều tra thẩm vấn dây dưa không dứt, cuối cùng lại có thể kết thúc bằng phương cách đơn giản như vậy, rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh đây? Lòng rộn lên cảm giác thâm trầm không tài nào đoán biết được khiến nàng không thể không ngoái đầu trông lại, nhìn theo bóng Lâm Thụy Ân đứng quay lưng về phía xe ngựa.
Chỉ một thoáng mà thôi.
Mưa phùn lâm thâm dày đặc, khắp thế gian nhuốm trong sắc xanh xám mờ mịt, có điều chiến tướng trai trẻ cô độc trong màn mưa lại ánh lên sắc thái khác biệt giữa thế gian. Đường nét lạnh lùng tuấn tú kia dần dà sắc nét hơn trong vẻ mờ mịt, Quy Vãn thậm chí còn trông rõ từng giọt nước đọng trên mái tóc hắn rung rinh theo những chuyển động của hắn. Rõ ràng là cô độc đó, mà lại toát ra vẻ kiên cường hào sảng, rồi cũng rõ ràng nhiệt tình thế, vậy mà vẫn xa cach lạnh lẽo, rõ ràng khoan dung thế, lại như biển sâu che dấu tầng tầng.
“Tướng quân, mưa lạnh hại người.”
Cả người lạnh lẽo mặc cho làn mưa thấm ướt, đột nhiên, bao nhiêu buốt giá trên gương mặt tan biến, một tiếng cười trong veo êm tai truyền tới, câu nói sao mà quen thuộc đến vậy, Lâm Thụy Ân kinh ngạc ngoảnh đầu lại, bắt gặp nụ cười đẹp đẽ của Quy Vãn, nàng đang giương ô, che đi cái ướt át miên man không dứt.
Tê dại đón lấy chiếc ô, quên cả mở miệng cảm tạ, Lâm Thụy Ân ngóng nhìn Quy Vãn bước chân lên xe. Ngựa tung vó khuất bóng xa xôi, rất lâu vẫn không nói gì, cuối cùng tất cả biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới lộ ra một nụ cười khổ khó thấy.
Không biết đứng bao lâu, phía sau xuất hiện một bóng người vội vã chạy tới, nước mưa văng tung tóe chứng minh cho sự gấp gáp của người kia, “Tướng quân, có phải đã gặp kẻ giật dây đằng sau không?” Dường như hưng phấn, còn chứa chất vẻ đắc ý.
Lâm Thụy Ân quay người lại, mặt không đổi sắc nhìn gã văn sĩ thở hổn hển, đúng lúc vẻ nghi vấn hiện rõ trên mặt văn sĩ, hắn mới lạnh lùng đáp: “Không có, không gặp.”
Rõ ràng không thể chấp nhận câu trả lời ấy, văn sĩ trố mắt, cẩn thận nhìn Lâm Thụy Ân một lượt, nhưng chẳng nhận ra bất kỳ điều gì, vốn tự tin vô cùng vào tài trí của bản thân, không thể chấp nhận mình đã đoán nhầm, chỉ biết cau mày, lòng tính toán đã đi sai một bước nào. Giữa lúc bề bộn trăm mối không biết đường giải thích, ngẩng đầu chợt thấy chiếc ô lụa xanh xanh... Ô ư?
Nghi vấn mỗi lúc một khoét sâu trong lòng, văn sĩ vẫn không mở miệng hỏi, ánh mắt đảo qua chiếc ô vài lần, cười khỏa lấp: “Nếu không phát hiện ra điều gì, thì quên đi vậy, Tướng quân, ta về phủ trước đi.” Ánh mắt của kẻ đa mưu túc trí không lộ ý cười, ngược lại còn nặng trầm tư.
* * *
Rốt cuộc Lâm Tướng quân... Quy Vãn hết lần này đến lần khác nhớ lại cảnh tượng ấy, một bóng lưng cô lẻ tĩnh mịch khiến người ta rung động xót xa, hay là nét mặt giật mình không biết nói gì lúc hắn nhận lấy chiếc ô làm nàng khó lòng xóa sạch những ký ức chìm trong màn mưa ấy. Lúc hồi tưởng lại không khỏi hoài nghi, lý do khi đó đã thực sự thuyết phục được hắn ư? Hay là...
“Quy Vãn!” Lâu Triệt bất đắc dĩ trầm giọng gọi, tại sao tinh thần nàng uể oải thiếu tập trung vậy, vài bận phân tâm khiến chàng có phần hoảng hốt lẫn xót xa khó hiều, suy cho cùng, điều gì khiến nàng nhớ nhung đến thế, nhung nhớ tận trong lòng? Đáy mắt lạnh giá, chàng không cho phép bất cứ kẻ nào được ăn sâu bắt rễ vào lòng Quy Vãn.
Quy Vãn vui vẻ lộ ra nụ cười ngọt ngào, hỏi lại: “Phu quân vừa nói gì vậy?”
Thừa hiểu chàng vô lực chống đỡ trước nụ cười của nàng, chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, Lâu Triệt nhắc lại chuyện vừa nói: “Huỳnh phi buồn khổ âu sầu trong cung, Hoàng thượng yêu thương nàng, quyết định đưa nàng mặc thường phục đi vi hành tuần du một phen, địa điểm là Phong Sơn ở ngoại ô phía Bắc, trọng thần trong triều cùng gia quyến phụng bồi, vua tôi chung vui.”
Trái cây cống phẩm trong tay rơi xuống đất vọng lại một tiếng, Quy Vãn chớp mắt, thu lại nét cười, khẽ hỏi: “Phu quân nói sao? Vua tôi chung vui, cùng du ngoạn Phong Sơn ư?” Lúc Lâu Triệt thoáng ngạc nhiên gật đầu khẳng định, mối dây kéo căng trong lòng Quy Vãn đứt “phụt” một tiếng, ngàn mối cảm xúc cuộn tràn trong lồng ngực, gã Hoàng đế quỷ quyệt kia, rốt cuộc đang toan tính điều gì?