Nỗ Vương nổi cơn thịnh nộ, một chưởng giáng xuống mặt Vương tử, thét lớn: “Thiên hạ hết người đẹp rồi sao? Vì một đứa con gái mà dám dấy động can qua, cơ nghiệp muôn đời của Nỗ tộc ta ngươi để nơi nào?”
Vương tử Gia Lịch giật mình, cười khổ đáp lại: “Người đẹp thiên hạ có can gì đến nhi thần? Nhi thần muốn chỉ duy nhất Nguyệt thần mà thôi. Có được người ấy, nguyện từ bỏ hết người đẹp trong thiên hạ.”
Nỗ Vương trầm ngâm một lát, nghiêm mặt nói: “Không phải bậc chí cường làm sao có được Nguyệt thần, không phải đấng chí tôn, giữ sao được Nguyệt thần? Ngươi muốn chạm được vào Nguyệt thần, phải đoạt thiên hạ đã.”
Gia Lịch nghe vậy ngỡ ngàng không biết nói gì, nửa ngày sau, lui binh về Nỗ Đô.
Nỗ binh vây ngoài ải Ngọc Hiệp đã lui cả, mới có người đem chuyện trong lều Nỗ Vương hôm ấy bẩm báo lên cho Thừa tướng Lâu Triệt, kể xong còn đùa bỡn hỏi: “Thiên hạ người đẹp vô số, cớ gì nhất định phải giành một người?”
Lâu Triệt cười nhạt, đáp lại: “Mỹ nhân thiên hạ nhiều như cỏ dại, Quy Vãn thê tử ta, thiên hạ chỉ có một.”
Riêng Quy Vãn,
Thiên hạ chỉ một.
Người đời sau đem câu này khắc tạc lên bia đá, mà mùa thu năm ấy, miếu Nguyệt thần linh thiêng của Nỗ tộc cũng dựng một tượng mới. Tương truyền, dáng vẻ Nguyệt thần khác xa vóc dáng người Nỗ tộc, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp tuyệt trần, tựa như nữ tử Khải Lăng quốc. Còn Nhị vương tử Gia Lịch từ đó chuyên tâm triều chính quốc sự, lòng không vướng bận chuyện ngoài.
Việc này được chép lại thành “Ngọc Đốc thử biến(1)” chính là ngòi nổ chôn xuống chờ ngày bùng phát “cuộc chiến Ngọc Đốc” sau đó.
Lục thụ âm nùng hạ nhật trường,
Lâu dài đảo ảnh nhập trì đường.
Thủy tinh liêm động vi phong khởi,
Nhất giá tường vi mãn viện hương.(2)
(1) Ngọc Đốc thử biến: Biến cố mùa hè tại Ngọc Đốc.
(2) Bài thơ “Sơn đình hạ nhật” (Ngày hè ở Sơn Đình) của Cao Biền thời Đường, bản dịch của Lê Nguyễn Lưu: “Cây xanh bóng rậm, hạ ngày dài, Chiếu ngược trên ao bóng gác đài. Lay nhẹ mành gương hơi gió thoảng, Tường vi đầy viện ngát thơm hoài.”
Tường vi giữa mùa nở rộ, bốn bề phủ bóng cây xanh thẳm, phía ngoài ải Ngọc Hiệp, ngày hè rừng rực chói chang, đoàn quân uy vũ đang chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Lâu Triệt đã rời kinh thành hơn một tháng, trong cung vài lần truyền lệnh tới yêu cầu chàng gấp rút về triều nhưng chàng vẫn bỏ ngoài tai, cùng Quy Vãn thăm thú hết thắng cảnh nổi tiếng ở Ngọc Hiệp quan, giờ là lúc không thể không trở lại. Còn Lâm Thụy Ân vốn dĩ cũng vì tỷ tỷ một mình xông pha do thám Nỗ tộc không có tin tức báo về nên mới gấp rút tới ải Ngọc Hiệp. Đến nay, quân lính Nỗ tộc đã rút, sau khi giao hết việc trấn thủ nơi này lại cho Lâm Nhiễm Y, cũng cùng hồi kinh. Xem xét lại chuyện Quy Vãn bị bắt cóc lần trước, lần này hàng ngũ đề phòng vô cùng chặt chẽ cẩn mật, thanh thế khiếp người.
Xe ngựa đã chuyển sang dùng màn trúc mùa hạ, thông khí mát mẻ, Quy Vãn biếng nhác tựa mình vào thành xe, nhàn hạ ngắm cảnh vật dọc đường trôi qua trước mắt, thấy Lâu Thịnh đang lơ đãng cưỡi trên lưng ngựa, dáng vẻ trầm tư, một suy nghĩ lóe lên, nàng ngoắc tay gọi Lâu Thịnh tới bên xe ngựa.
“Phu nhân.” Lâu Thịnh ruổi ngựa tới gần, cúi đầu hành lễ, y là người phụ trách an toàn cho Quy Vãn, vì thế không được phép sơ sẩy một ly.
“Ngươi tâm sự trùng trùng, đang nhớ Nhiễm Y sao?” Quy Vãn mỉm cười hỏi. Hơn một tháng nghỉ ngơi ở ải Ngọc Hiệp, chẳng những bản thân nàng có phần ái mộ bậc nữ lưu cân quắc không thua đấng mày râu kia, mà đến cả Lâu Thịnh vốn thận trọng nghiêm túc cũng nảy sinh tình cảm với Lâm Nhiễm Y.
Mím chặt môi, Lâu Thịnh cả người cứng ngắc, thấp giọng đáp: “Phu nhân chê cười rồi. Lâm tiểu thư đường đường là hậu nhân tướng môn, tiểu nhân có thân phận gì mà dám với cao?”
Lời nói không khỏi ẩn ước niềm bùi ngùi tiếc nuối, Quy Vãn nghe xong khẽ cười: “Lại thiên kiến môn đăng hộ đối sao? Chẳng ngờ được con người tiêu sái, không câu chấp như nàng ấy cũng chẳng thể may mắn tránh được...” Một tiếng cuối cùng thoát khỏi miệng, nghe như cảm thán xót xa, lại vướng chút mỉa mai không thể nghe thấy.
Hơn một tháng ở gần, Lâu Thịnh đã nhận ra người trong xe suy nghĩ, hành động khác hẳn đám nữ nhân các gia đình quan lại thường thấy, vì thế cũng nảy sinh vài phần kính trọng với nàng. Hơn nữa, nàng tiêu sái, tao nhã vô song, khiến người ta tự nhiên có cảm giác vô cùng ái mộ. Nét mặt Lâu Thịnh hiện vẻ chua chát, miệng nói: “Thế sự khó có thể lưỡng toàn, làm sao cưỡng cầu được.”
“Cưỡng cầu?” Quy Vãn nhẹ giọng, trực giác cho nàng biết Lâm Nhiễm Y cũng chẳng vô tình, có điều tình cảm này còn dây dưa nhiều nhân tố bên ngoài, nên càng gian nan, bất đắc dĩ bội phần.
Lẽ nào thực sự mưu tính ở người nhưng thành sự phải hỏi trời sao?
Giữa lúc hai người đang đàm luận, đội ngũ dần dần giảm tốc độ. Lâu Triệt và Lâm Thụy Ân xoay người, một trái một phải tới bên xe ngựa, Lâu Triệt chỉ tay về phía trước, nói: “Đằng trước có một chòi nghỉ, thời tiết nóng bức, chi bằng ta nghỉ lại đây một chút.”
Quy Vãn nhìn theo phía tay chàng chỉ, quả nhiên là chỗ râm mát yên tình, nàng bằng lòng gật đầu. Cả đoàn ngựa xe nhanh chóng tiến về phía chòi nghỉ, tạm dừng chân nghỉ ngơi và hồi phục.
Bước vào chòi nghỉ, người còn chưa ngồi xuống, bỗng nghe thấy một tràng âm thanh vang dội bốn phía, Quy Vãn tò mò quay đầu lại xem, quân lính đang nghỉ ngơi phía ngoài đình giờ đã lao xao hỗn loạn, vây quanh một người lạ. Người bị vây ở giữa ăn mặc kỳ dị, giữa ngày hè oi bức lại mặc đồ dày cộp như mùa đông, tóc tai bù xù, rõ ràng là một người đàn bà điên, bà ta điên cuồng lao tới, miệng lẩm bẩm không ngớt. Binh lính của Lâm Thụy Ân quả nhiên được huấn luyện nghiêm cẩn, hàng ngũ chỉnh tề, vây thành nửa vòng không cho bà ta tiến vào nửa bước nhưng không hề làm tổn hại tới bà ta.
Quy Vãn nhìn kỹ, người đàn bà điên kia bị mù, chỉ biết mải miết đi loạn xông bừa, hoàn toàn không có chút cảm quan phương hướng. Mấy người lính đứng gần chòi nghỉ nhận ra ánh mắt Quy Vãn, lập tức truyền lệnh ra ngoài: “Không mau đuổi bà điên ấy đi? Đại nhân và phu nhân cần nghỉ ngơi.”
Người đàn bà điên nghe tiếng người lính ra lệnh, bật cười ha ha, lầm bầm rêu rao: “Mệnh là mệnh, vận là vận, người người đều say, riêng tâm ta tỉnh... Ngươi nói ta điên? Lẽ nào ngươi tỉnh táo sao? Miệng ngươi quát gay gắt chói tai nhưng khí lực lại không đủ, rõ ràng là đồ miệng cọp gan thỏ, thùng rỗng kêu to. Yên để ta ngẫm lại, a... Nghĩ ra rồi... Ngươi ắt là mệnh vợ chết, không có con trai...” Người đàn bà ngắt quãng nói xong, lộ ra vẻ vô cùng thích thú, hài lòng, cứ thế cười cuồng dã, tiếng cười điên loạn không trầm không bỗng lan đi trong không khí.
Nghe được những lời điên dại của bà ta, những người khác không phản ứng lại, người lính kia mặt mũi tái nhợt, hắn tự biết rõ bản thân hiện tại chỉ có một đứa con gái, còn thê tử hắn vừa mất năm ngoái. Lời nói xằng của mụ già điên lại chính xác như vậy khiến tên lính cứng họng, không biết nói gì.
Lâm Thụy Ân nhăn mày, phẩy tay với những người đứng ngoài chòi, nhẹ giọng quát: “Cho bà ấy ít tiền rồi kêu bà ta đi đi.”
Binh lính chưa kịp nhận lệnh, người đàn bà điên đột nhiên nín lặng, không hề xông xáo loạn xạ nữa, cúi đầu thở than vài tiếng rồi dò hỏi: “Là ai đó? Ai vừa cất tiếng nói vậy? Sao lại có đấu khí đến vậy? Lạnh lùng mà vẫn uy nghi, đấu khí bốc lên ngùn ngụt... Là kẻ nào?”
Bà ta thốt ra những câu đó khiến toàn quân chấn động, người đàn bà điên nói lời rồ dại nhưng những câu nói ấy lại trúng phóc khiến họ ngây ngốc tại trận, không biết phải làm thế nào. Quy Vãn không nhịn được, nàng bật cười, đưa tay bảo đám lính tản ra.
Người đàn bà điên nhận ra những người cản trở xung quanh đã biến mất, bà ta nghiêng ngả, lảo đảo, tập tễnh tiến vào gần chòi nghỉ. Quy Vãn thương người đàn bà hai mắt mù lòa, sai tên lính bên cạnh tới đỡ, không ngờ bà ta vừa chạm vào tay người lính tức khắc đẩy ra, cười lạnh mà rằng: “Ta không mù, chỉ có các ngươi mới mù... Tự lo cho thân mình đi!”
Xông tới trước chòi nghỉ, người đàn bà lắc đầu, hạ giọng hỏi: “Người vừa lên tiếng, có thể cho ta xem mệnh được không? Đưa tay ra cho ta xem thử...”
Lâm Thụy Ân chinh chiến sa trường từ thuở thiếu niên, xưa nay luôn bỏ ngoài tai những chuyện quái lực loạn thần(3), nghe người đàn bà nói vậy nhưng vẫn lạnh mặt không đáp trả.
(3) Quái lực loạn thần: Chuyện quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.
Thế nhưng Quy Vãn lại thực sự có vài phần hứng thú với người đàn bà điên này, tính trẻ con nổi lên, nàng liếc mắt ý kêu Lâu Thịnh tiến lên, đưa tay cho bà ta xem thử. Lâu Thịnh tiến lại, chìa bàn tay ra trước mặt người đàn bà nọ, người đàn bà điên tóm được tay y, không ngừng sờ nắn từ cổ tay trở xuống, hai bàn tay dơ bẩn vấy đầy dầu mỡ của bà ta bám lấy bàn tay Lâu Thịnh, y cũng chẳng hề nhăn mày.
“Không phải... Không phải, ngươi không phải người vừa nói chuyện. Ngươi dẫu cũng có đấu khí nhưng kém phần quyết liệt, không phải bậc tướng tài.” Người đàn bà vừa ai thán vừa lạnh giọng phán: “Người ngươi yêu nhất định vì ngươi mà chết... Ngươi nửa đời tôi tớ, cô độc suốt đời...”
Sắc mặt Lâu Thịnh đại biến, chuyển sang tái nhợt như tờ giấy, vội vàng rút tay lại không để bà ta kịp nói thêm gì. Mà người đàn bà điên cũng không để ý, nụ cười khanh khách vài tiếng; tiếng cười vọng tới tai người xung quanh như dao nhọn, cảm giác tê lạnh chạy dọc sống lưng.
Lâu Triệt ngồi góc trái chòi nghỉ, chứng kiến tất cả mọi chuyện diễn ra, khẽ phe phẩy quạt giấy trong tay, hài hước nói: “Không ngờ nơi này lại có kỳ nhân biết đoán thiên mệnh!”
Người đàn bà điên vụt quay đầu hướng về phía trái, nét mặt khiếp hãi như không thể tin nổi: “Văn khí? Văn khí thanh khiết... Làm sao mà... Sao mà văn võ khí cùng xuất hiện thế này? Đây là chốn nào?”
Quy Vãn quan sát từ đầu đến cuối, thu lại tâm tình vui vẻ xem trò hay, nàng nghiêm mặt đánh giá người đàn bà điên đang đứng giữa, khẽ hỏi: “Bà đã có thể đoán vận xét mệnh sao lại không nhận ra mình đang ở đâu?”
Người đàn bà điên đột nhiên im bặt, mụ hướng về phía Quy Vãn, đứng ngơ ngẩn không hề nhúc nhích.
Mặc dù bà ta mù lòa, nhưng bị bà ta nhìn chằm chằm như vậy, Quy Vãn cũng cảm thấy quỷ dị khó dò; Lâu Triệt nhận ra, đang tính gọi người đuổi mụ điên kia đi. Chợt, mụ điên như phát run, xộc về phía Quy Vãn, bàn tay run run vươn ra, thì thầm nói: “Đưa tay cho ta, cho ta nắm thử tay ngươi, nói đi, nói đi cho ta nghe tiếng.”
Mọi người chấn kinh, nhao nhao nhìn sắc mặt người trong chòi. Trên gương mặt ôn hòa như tắm gió xuân của Lâu Triệt thoáng hiện ra vẻ không vui; Lâm Thụy Ân vô cùng sửng sốt, nhìn sang Quy Vãn có vẻ lo lắng.
Quy Vãn hơi ngây người, nàng nghiêng đầu suy xét, cuối cùng mím môi cười duyên dáng, đáp lại: “Được, cho bà xem thử!”
Lâu Thịnh tiến lại, cẩn trọng dò xét người đàn bà điên, sợ mụ ta vọng động; nhưng mụ điên chỉ rùng mình vươn tay ra, đặt lên bàn tay Quy Vãn. Mọi người không ai nỡ nhìn, bàn tay Quy Vãn trắng muốt như tuyết lúc này bị bàn tay dơ dáy kia vấy bẩn.
Sờ nắn một hồi lâu, người đàn bà điên bất ngờ quỳ rạp xuống, cúi lạy kính cẩn, miệng lầm bầm: “... Là nương nương, là nương nương... Phượng hoàng tắm lửa nhập chín tầng trời...”
Người có mặt ngây ngốc tại chỗ, quân lính lộ vẻ lo sợ không yên, sự việc quái gở khiến bọn họ không dám hé răng, sắc mặt Lâu Triệt hóa lạnh băng, cây quạt trong tay thu lại, gõ mạnh trên cây cột đá giữa chòi nghỉ, lạnh lùng quát: “Nói quàng xiên gì vậy, người đâu, mau đuổi mụ ta đi!”
Tiếng quát nghiêm khắc lạnh lẽo, quân lính dọm bước, chực kéo mụ già điên đi, nhưng mụ già điên cứ quỳ rạp trên mặt đất, miệng thì thào: “Các ngươi không tin, không tin, thế gian sao lại có thể có thứ mệnh như vậy? Đây là mệnh gì... Nương nương, nhất định là nương nương...” Rồi mụ nhất định không chịu rời đi, dây dưa lôi qua kéo lại với đám binh sĩ trong chòi nghỉ, miệng kêu: “Tin ta đi, người nhất định có mệnh nương nương. Người trên đời đều có số mệnh riêng, không thể nghịch ý trời...”
Quy Vãn cũng nhướng mày, có vẻ không hài lòng, thấy người đàn bà điên kia không ngừng giãy giụa la hét, lòng nàng xoay chuyển, ngăn cản hành động của quân lính, khóe miệng hé ra nụ cười nhàn nhạt, nói với người đàn bà điên: “Bà xem tướng một đời, có khi nào nhầm không?”
''Không hề, ta không bao giờ nhìn nhầm vận mệnh người ta. Vận mệnh trên đời rắc rối phức tạp, thiên mệnh như vậy, sức người không thể làm trái...”
“Vậy bắt đầu từ ta đi!” Quy Vãn cắt lời dông dài của mụ điên, có vẻ buồn bực, dứt khoát nói: “Ta không tin lý giải của bà, số mệnh của ta, há để cho người khác tự tiện định liệu sao? Số mệnh của ta do ta định liệu, không phải do trời, hiểu chứ?”
Người đàn bà điên nghe vậy không dám nhúc nhích, bất chợt xoay người, lảo đảo chạy ra phía ngoài, miệng cười điên dại, không ngừng ngâm nga: “Số mệnh ta do ta định liệu không phải do trời.... Ha ha ha, thì ra vậy, thì ra vậy...”
Mãi đến khi mụ điên đã chạy xa rồi, tiếng cười điên loạn của mụ vẫn vang vọng mãi không ngừng, trầm trầm bổng bổng, cuồng dã tùy tiện, khiến mọi người hoàng hốt.
Lâu Triệt sa sầm mặt mũi, Lâm Thụy Ân ánh mắt phức tạp, nghỉ ngơi một chút mà xảy ra chuyện nặng nề quỷ dị. Nghỉ ngơi xong xuôi, đội ngũ lại khải hành. Quy Vãn bị mụ điên náo loạn, lòng không vui; lúc ra khỏi chòi nghỉ, nàng không khỏi đưa mắt trông lại, nhìn lên tấm biển treo trước chòi, khẽ đọc: “Quân Mạc đình? Nơi này tên gọi đình Quân Mạc sao?”
Quân Mạc đình... Người chớ dừng, lẽ nào dừng lại đúng là sai lầm?(4)
(4) Chơi chữ, tên địa điểm “Quân Mạc đình” đồng âm với “Quân mạc đình”, tức là “Người không nên dừng bước”.